“Phong Nhi, thật đáng tự hào, con lại đây”, môn chủ Lạc Bắc Môn là Tô Vân Hải lúc này lên tiếng gọi Chu Phong.
Chu Phong đáp lời: “Con nói đều là sự thật, những thử thách bên trong đó rất dễ, kể cả là người thường chỉ cần mang đủ thức ăn và nước thì cũng có thể tự ra được”.
“Ha ha, không ngờ những người khác lại kém vậy, con còn cho rằng con đã chậm lắm rồi”, nói rồi hắn đi tới phía trước sư phụ.
Lúc này ở bên ngoài đều là những người có thiệp mời, là các thế lực, các gia tộc lớn và phần lớn đều là những người của các thế lực bên ngoài.
Người nào người nấy đều đang trò chuyện vui vẻ.
“Lạc môn chủ đúng là có đồ đệ giỏi. Ải này cậu ấy còn là người ra đầu tiên nữa”.
“Sau này chúng ta phải năng động hơn, để cho đệ tử giữa các môn giao lưu thêm với nhau”.
“Vũ Hoa Môn của chúng tôi nhiều đệ tử nữ, nếu như phía Lạc Bắc Môn có ý định liên hôn thì bất cứ lúc nào cũng có thể tìm tôi”.
Có không ít người đi tới chúc mừng Tô Vân Hải. Tô Vân Hải nghe thế thì gật đầu, đó là một cách đáp lời đơn giản và vẻ mặt ông ta cũng không tỏ ra quá vui mừng, mà ngược lại trong lòng ông ta lại nặng nề hơn.
Cũng vì Chu Phong càng tự đắc thì bên cạnh lại có không ít những cô gái thiếu niên vây quanh.
Thế nhưng không lâu sau đó, lại có người từ con đường khác đi ra. Bóng người này rất quen, và đó chính là Diệp Huy.
Thực lực của đối phương cũng ngang với Chu Phong. Sau khi Chu Phong nhìn đối phương, hắn cười đắc ý: “Cậu Diệp, cũng được đấy, chỉ chậm hơn tôi chút thôi”.
Lúc này Diệp Huy cũng đảo mắt nhìn xung quanh và phát hiện chỉ có một mình Chu Phong ra ngoài. Hắn tỏ vẻ ngỡ ngàng một lát, sau đó lên tiếng: “Cậu đừng đắc ý, nếu không phải vì đợi người đằng sau thì hôm qua tôi đã có thể ra ngoài rồi”.
Hắn vừa nói, ở con đường phía sau hắn lần lượt có người đi ra.
Chu Phong không nói gì, tỏ vẻ bất lực.
Sau đó Diệp Huy đi tới phía người mặc bộ trường bào che kín người, sau khi tới trước người này thì liền nói gì đó nhưng rất nhanh chóng bọn họ đã tách nhau ra với bộ mặt khó hiểu.
“Phong Nhi, con ngồi xuống đi”, Tô Vân Hải đột nhiên nói với Chu Phong.
Hắn ta biết sư phụ có lời muốn nói với mình nên lập tức lùi về sau, tới gần sư phụ, sau đó liền nghe thấy Tô Vân Hải hạ giọng, nói: “Bắc Thiên Các này có gì đó không ổn cho lắm”.
“Dạ…”
Chu Phong ngỡ ngàng, hắn vô thức hạ giọng đáp lời: “Có gì không ổn sao ạ? Trong mê cung con cũng không gặp nguy hiểm gì”.
Tô Vân Hải lắc đầu: “Con đương nhiên sẽ không gặp phải nguy hiểm gì, nhưng những người khác lại không may mắn như vậy. Vừa rồi vi sư cảm nhận được có một sự chấn động truyền tới từ trong mê cung”.
“Sư phụ, chúng ta hợp tác với Bắc Thiên Các, nếu bọn họ dám giở trò hoặc bày mưu tính kế thì chúng ta vạch trần bọn họ. Con tin là Bắc Thiên Các không to gan đến mức tính kế với cả chúng ta đâu”, Chu Phong nói.
Việc vài thế lực hợp tác, hắn đương nhiên biết.
Tô Vân Hải lại đáp: “Vẫn nên biết đề phòng kẻ khác, nhưng cũng phải cẩn thận hơn”.
Ông ta đang nói thì bên trong con đường mà Chu Phong đi ra lần lượt có thêm vài người khác.
Tính ra thì những người đi ra trong hai con đường này cũng có tới mấy chục người rồi, sau đó thì bọn họ lại chờ đợi trong chán nản.
Mãi tới chập tối, có một bóng người bước ra từ trong mê cung thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.
“Hả, là hắn”, Chu Phong đưa mắt nhìn và phát hiện người bước ra lần này hắn đã từng gặp, vả lại thực lực còn mạnh hơn hắn. Người đó họ Doanh, tên là Doanh Quân, thực lực tầng thứ chín. Nhưng lúc này trạng thái của đối phương lại vô cùng thê thảm.
Toàn thân đầy màu, phần bụng có vết thương hết sức nghiêm trọng, nội tạng còn lòi ra ngoài. .
Truyện Võng Du“Bắc Dương”, vừa ra ngoài, Doanh Quân còn chưa kịp thở đã hét lên hai từ này rồi ngã vật ra đất.
Hắn đã hôn mê bất tỉnh.
“Chuyện gì vậy?”
“Nếu tôi nhớ không nhầm thì người này tên là Doanh Quân, thực lực tầng thứ chín, sao hắn có thể bị thương nặng như vậy được?”
“Còn nữa, hắn vừa hét lên tên Các Chủ là có ý gì?”
Mọi người ngỡ ngàng. Lúc này Bắc Dương đã tới phía trước Doanh Quân. Ông ta khuỵu gối kiểm tra một lượt rồi lên tiếng: “Mọi người yên tâm, chỉ là vết thương ngoài da, lát nữa tôi sẽ sắp xếp người điều trị chăm sóc đặc biệt cho cậu ta. Với thể lực của võ sĩ tầng thứ chín thì nghỉ ngơi một đêm, ngày mai lại có thể bình thường ngay thôi”.
Mọi người nghe xong thì thở phào. Bọn họ còn cho rằng bên trong xảy ra chuyện gì đó.
Nên biết rằng số lượng người tham gia đại hội Bắc Thiên Các lần này nhiều hơn các năm trước hàng trăm lần, trong đó có không ít người tới đây vì muốn trải qua thử thách của Bắc Thiên Các cho nên kể cả có thiệp mời thì bọn họ cũng cho người trong môn tới trải nghiệm thử thách.
Những gia tộc có thế lực vì để bảo vệ người trong gia tộc, thậm chí còn cho một vài cao thủ đi theo, có cả võ sĩ tầng thứ mười cũng ở trong đó.
Mọi người đương nhiên không hy vọng bên trong xảy ra chuyện gì.
“Sư phụ, tên Doanh Quân đó khác với chúng ta sao?”, Chu Phong chớp mắt nhìn.
Nếu như nói về hợp tác thì Doanh Quân cũng hợp tác với Bắc Thiên Các cho nên nếu như bình thường thì đối phương lẽ ra cũng nên như hắn và Diệp Huy mới phải, không thể nào bị tổn hại gì mới phải.
Tại sao bộ dạng vừa rồi của đối phương lại thê thảm đến vậy?
Nên biết rằng hắn và Diệp Huy đều là võ sĩ tầng thứ tám còn Doanh Quân là võ sĩ tầng thứ chín. Hai người bọn họ có thể bình an vô sự ra ngoài mà đối phương ra sau lại trọng thương đến hôn mê bất tỉnh, thật sự khiến người ta phải kinh ngạc và khó có thể hiểu nổi.
“Không đúng”.
Tô Vân Hải nheo mắt lại nói: “Các thử thách trong mê cung do hai người của Bạch Cốt Hội điều khiển, bọn họ biết vị trí các con đường của mấy người các con, lẽ ra phải không có sai sót gì mới phải”.
Chu Phong nghe xong thì vô thức đáp lời: “Có phải tên Doanh Quân và hai người của Bạch Cốt Hội đó có mâu thuẫn gì cho nên hai người kia mới báo thù hắn không?”
Tô Vân Hải lắc đầu lên tiếng: “Ta cũng không rõ, nghe nói mê cung này trước và sau khi bộ máy điều khiển hoạt động là hai trạng thái hoàn toàn khác nhau, sau khi bộ máy điều khiển khởi động, cho dù là võ sĩ tầng thứ mười cũng khó có thể ra ngoài”.
“Vậy tại sao hắn lại bị thương ạ?”, Chu Phong ngỡ ngàng, hắn có nghĩ thế nào cũng không thông.
Nghĩ tới quá trình mình đi qua mê cung, mặc dù cũng gặp chút nguy hiểm nhưng với thực lực tầng thứ tám như hắn mà nói thì cũng chỉ là trò vặt, căn bản không đáng để nhắc đến.
Tô Vân Hải lại cau mày, đôi mắt ông ta chốc chốc lại nhìn sang Bắc Dương – Các Chủ Bắc Thiên Các.
…….
Bên trong mê cung.
Môi trường xung quanh lúc này có gọi là địa ngục cũng chẳng phải nói quá. Khắp nơi đều là thây xác, xương cốt, đâu đâu cũng thấy những bức tường bằng đá nứt lìa, còn có cả luồng khí tức khủng khiếp còn lưu lại khắp nơi.
Tất cả hơn hai mươi con đường lúc này gần như đã bị đánh sập tường nên thông nhau. Chỉ cần là người gặp phải Triệu Sóc thì đều phải bỏ mạng một cách thảm khốc.
Kể cả là ở khoảng cách thật xa, nếu thực lực không đủ mạnh thì e rằng còn chưa bị kiếm khí đánh trúng đã thịt nát xương tan.
- ------------------