Người đàn ông để chòm râu dê chạy lại sau đó mặt mày hớn hở: “Vì chúng tôi ở trên núi quanh năm, lại thêm ông cố Chu hay bế quan nên nhất thời không nhận ra thân phận của ông. Xin ông lượng thứ.”
Ông cố Chu rất hài lòng với người đàn ông trung tuổi này nên liền cười rồi khoát nay, nói: “Không sao, đây là lần đầu tiên tôi tham gia đại hội của Bắc Thiên Các, không biết tôi là chuyện bình thường.”
Nói xong, ông cố Chu không để ý đến người đàn ông để râu dê nữa mà làm tư thế “mời” với Diệp Thiên để Diệp Thiên đi vào trước.
Thế nhưng đương lúc Diệp Thiên đang định nhấc chân di chuyển người thì người đàn ông có chòm râu dê kia lập tức giơ tay ra ngăn lại.
“Xin cậu đợi một lát. Thiệp mời của cậu đâu?”
Diệp Thiên còn chưa lên tiếng thì ông cố Chu đã trợn tròn mắt lên: “Cậu Diệp đi cùng tôi. Đã xác nhận được thân phận của tôi rồi thì người đi cùng tôi còn cần giấy mời sao?”
“Cái này…”
Người đàn ông có chòm râu dê cười với vẻ áy náy: “Ông cố Chu, thật ngại quá. Lần đại hội này của Bắc Thiên Các không giống với các năm trước. Số lượng người tham gia nhiều gấp mấy chục lần, thậm chí đến hơn cả trăm lần năm ngoái. Nếu như ai cũng có thể đưa người vào trong thì những người có thiệp mời đến sau khó mà chen vào ạ.”
“Vậy ý của cậu là?” Ông cố Chu cau mày: “Là muốn cho người đứng ngoài sao? Hừ, nếu như vậy thì tôi phải đích thân tìm Bắc Dương nói chuyện rồi.”
Bắc Dương là các chủ của Bắc Thiên Các, cũng là người mạnh nhất ở Bắc Thiên Các.
Ông ta là võ sĩ tầng thứ mười thành danh đã lâu. Hiện giờ thực lực cao cường khó đoán định.
Người đàn ông để chòm râu dê cười trừ: “Cái này cũng không phải cá nhân tôi có thể quyết định được.”
“Nhưng ông yên tâm. Người không có giấy mời thì còn một cách khác để vào bên trong của Bắc Thiên Các.” Người đàn ông lên tiếng.
“Cách gì?” Ông cố Chu tỏ rõ sự khó chịu.
Mình thì có thể vào trong mà cậu Diệp lại không vào được. Đây chẳng phải là lấn át Diệp Thiên sao?
Nên biết rằng lần này ông ta tới đây hoàn toàn là vì câu nói Diệp Thiên bảo vệ sự an toàn cho ông ta, nếu không thì với tính cách thận trọng như ông ta, có nói gì thì ông ta cũng sẽ không tới Bắc Thiên Các.
Đương lúc ông cố Chu còn đang nghĩ ngợi thì người đàn ông để chòm râu dê đã lấy một tờ giấy ra. Trên tờ giấy còn ghi gì đó.
“Quy định nằm ở trên này, thưa ông.”
Người đàn ông kia đưa tờ giấy trắng cho mấy người phía Diệp Thiên rồi nói: “Người có thiệp mời thì có thể đi vào ngọn núi chính của Bắc Thiên Các. Còn người không có thiếp mời thì cần phải qua năm tầng thử thách chứng minh mình đủ tư cách, có thực lực thì mới có thể tham gia đại hội lần này. Chỉ có như vậy mới có thể có cơ hội được vào ngọn núi chính của Bắc Thiên Các.”
“Đương nhiên, nếu như là người thành danh đã lâu như ông cố Chu thì không cần phải thiếp mời, cũng không cần phải trải qua thử thách mà có thể có cơ hội được vào ngọn núi chính cao nhất ở đây.” Người đàn ông kia lên tiếng giải thích.
Thực ra văn bản này cũng đã được dán trên bảng thông báo ở bên. Ngoại trừ nội dung đó ra thì còn có bản đồ chi tiết của Bắc Thiên Các, nói rõ nơi nào được đi, nơi nào không được đi.
Nơi mà Bắc Thiên Các toạ lạc nằm ở phía bắc của Bắc Cương. Ở đây có năm ngọn núi, cũng có thể gọi là “Ngũ Phong Sơn”. Sau khi được Bắc Thiên Các chiếm giữ thì cái tên đã bị người ta quên đi từ lâu.
Ngũ Phong Sơn cao thấp không đồng đều, trong đó ngọn núi chính cao nhất và hùng vĩ nhất, có độ cao hai nghìn mét, diện tích ít nhất cũng chừng bằng một thị trấn. Bên trong đó có rất nhiều nhà ở và còn có đàn tràng rộng lớn, có thể vào đó thi đấu.
“Hừ, cậu Diệp không cần phải phiền vậy đâu.” Ông cố Chu nhìn mấy thứ viết trên giấy xong thì từ chối.
Trong cửa ải của năm ngọn núi, mới ải đầu tiên đã đủ khiến người ta ghê rợn rồi chứ chưa cần nói tới các ải sau đó.
Mặc dù với thực lực của Diệp Thiên thì hoàn toàn có thể hoàn thành vượt qua thử thách dễ dàng nhưng bị người ta coi làm vật hi sinh thì há chẳng phải là sỉ nhục thân phận của Diệp Thiên sao?
Trong mắt ông cố Chu, Diệp Thiên không được phép bị sỉ nhục.
“Ông cố Chu, ông đang…” Người đàn ông râu dê cười khổ sở.
Quy định này cũng chẳng phải do ông ta định ra, vả lại quy định này dùng để ngăn chặn một người có thiệp mời dẫn theo cả đám người thường vào xem trò hay.
Thế nhưng người trước mắt lại là ông cố Chu, cho nên ông ta cũng không dám tỏ thái độ cho lắm. Thực ra thì bản thân ông ta cũng muốn cho người ta đi qua, thế nhưng khi nhìn sang mấy người phía Diệp Thiên, ông ta căn bản không cảm nhận được chút khí tức theo võ cổ nào. Chỉ có một cô gái trẻ tuổi có chút khi tức võ cổ mà thôi.
Vậy làm sao cho bọn họ đi được?
Chí ít thì cũng phải là võ sĩ. Không phải võ sĩ tầng thứ sáu thứ bảy thì tầng thứ ba thôi cũng được. Ông ta vẫn có thể nhắm mắt cho qua.
Nhưng người thường thì tuyệt đối không thể vào được.
Ông cố Chu định nói gì đó nhưng Diệp Thiên đã lên tiếng ngăn lại: “Đã đến rồi thì cứ làm theo quy định đi. Vừa hay tôi cũng muốn xem Ngũ Phong Sơn.”
Diệp Thiên dứt lời, đằng sau lại có một loạt âm thanh kỳ lạ vang lên: “Không phải chỉ là đến để xem phong cảnh đâu. Đến cả ngọn núi cao nhất còn không nhìn được thì quay về đi.”
“Ừm?” Ông cố Chu cau mày.
Sau khi quay lại nhìn thì ông lên tiếng lạnh nhạt: “Vừa rồi ở ngoài cửa đã thế mà còn chưa phục à?”
Người trước mặt rất quen, và đó chính là đám người của Lạc Bắc Môn.
Chu Phong lúc này mặc dù trông nhếch nhác nhưng đã khôi phục lại tinh thần.
Khi tới gần, ánh mắt của hắn đảo qua Chu Hoàng một lượt. Và khi nhìn về phía Diệp Thiên thì hắn mới dám tỏ vẻ lạnh nhạt coi khinh.
Trong lòng hắn đã chắc chắn một điều rằng Diệp Thiên chính là người thường và có gia thế. Gia thế có khủng thế nào mà chẳng có chút thực lực thì ở một nơi cá lớn nuốt cá bé thế này cũng sẽ khó sống mà thôi.
Cho dù là có cả đám cao thủ vây quanh bảo vệ, chỉ cần sơ sẩy là sẽ gặp rắc rối.
“Ông cố Chu, tôi tự nói thôi. Ông đừng quan tâm.” Chu Phong lập tức khoát tay.
Câu trả lời này của hắn khiến ông cố Chu không biết phải nói sao. Rõ ràng vừa rồi hắn không nói rõ tên ai.
“Phong Nhi, chúng ta vào thôi.” Lúc này Tô Vân Hải đã rút thiệp mời ra kiểm chứng rồi gọi Chu Phong vào.
Đi qua gian giữa là có thể vào đến Ngũ Phong Sơn và tới được ngọn núi chính cao nhất nằm ở vị trí cuối cùng.
“Ông cố Chu, chúng tôi đi sảnh giữa này. Nói không chừng trên đường còn gặp được vài vị muốn xem xem các vị đây thông qua các cửa ải thế nào nữa.” Chu Phong nheo mắt lại nói.
Mặc dù ở bên ngoài cửa núi, hắn bị Chu Hoàng đánh bay ra ngoài, trong lòng vẫn đau đáu sự kiêng dè nhưng Lạc Bắc Môn của hắn cũng chẳng phải hạng ăn chay gì. Sư phụ hắn đã đạt tới thực lực tầng thứ mười nên hắn chẳng việc gì phải sợ đối phương.
Đây là sự tự tin của hắn.
Ông cố Chu rất tức giận. Loại hậu bối có tính cách như Chu Phong nếu không có Lạc Bắc Môn bảo vệ thì ông đã ra tay dạy dỗ từ lâu rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT