Môn chủ Lạc Bắc Môn Tô Vân Hải lúc này đang nhìn vết thương của Chu Phong. Ông ta phát hiện ra chỉ là vết thương trên phần ngực, bị đả thương và chịu chấn động nên ngất đi, còn toàn thân thì không có vấn đề gì thì mới thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này ông ta mới nhìn về phía ông cụ Chu rồi hít vào một hơi thật sâu: “Bên ngoài đồn rằng ông cố Chu già cả lắm rồi. Nhưng hôm nay được gặp tôi mới biết lời đồn đó là giả dối.”
“Việc vừa rồi là Lạc Bắc Môn của tôi sai trước. Xin nhận của tôi một lạy.”
Nói rồi Tô Vân Hải hạ mình rồi cúi người hướng về phía ông cố Chu.
“Chuyện này…”
Ông cố Chu đột nhiên không biết phải nói gì. Đường đường là môn chủ Lạc Bắc Môn mà phải nhận sai xin lỗi là một việc đáng kinh ngạc.
“Chúng ta vào đi.” Đương lúc ông cố Chu không biết phải nói gì thì Diệp Thiên lên tiếng.
Ông cố Chu vội gật đầu rồi nhanh chóng đi theo, chuẩn bị đi vào bên trong cửa chính của Bắc Thiên Các.
Cảnh này khiến Tô Vân Hải kinh ngạc không thôi.
Ông cố Chu thì không cần phải nói vì ông ta là chủ của cả gia tộc đứng đầu Bắc Cương, từng là một sự tồn tài trong truyền thuyết.
Nhưng nhân vật thế này lại tỏ vẻ hết sức cung kính đối với một người trông chẳng khác gì người thường.
Còn Đông Phương Tĩnh trông chỉ là một cô gái yếu đuối mềm mỏng thì lại là võ sĩ tầng thứ tám.
Ngoài ra điều khiến người ta phải kinh ngạc hơn đó chính là một trong hai cô gái còn lại. Cô ta chỉ cần dùng một ngón tay là đã có thể khiến một võ sĩ tầng thứ tám như Chu Phong bay hẳn ra ngoài.
Có lẽ là đánh bất ngờ nên như vậy. Thế nhưng không có thực lực thì cũng chẳng thể làm được chuyện như vậy.
Vậy thì cô gái còn lại và người thanh niên kia có thực lực thế nào chứ?
Bọn họ là người bình thường thật sao?
Cho nên giây phút vừa rồi, kể cả Tô Vân Hải có mất mặt thì cũng chủ động xin lỗi vì ông ta sợ sẽ đụng phải người không nên đụng tới.
“Sư phụ…” Chu Phong hồi lâu mới tỉnh lại.
Tô Vân Hải thấy thế thì định thần trở lại rồi đáp lời: “Trong thời gian đại hội Bắc Thiên Các, không được có thêm hành động nào bộc phát nữa…”
Bọn họ còn có nhiệm vụ khác quan trọng hơn.
Chu Phong nhìn về phía bậc thang rồi phát hiện mấy người phía Diệp Thiên đã bước lên bậc cao nhất, vả lại còn từ từ đi vào bên trong cánh cửa chính.
“Bọn họ… bọn họ rốt cục là ai?” Chu Phong cảm thấy vô cùng hỗn loạn.
Có hối hận, có không cam lòng, cũng có sợ hãi. Nhưng phần lớn là hoang mang.
Trước khi hắn ngã ra đất, trong lòng hắn vẫn còn đầy tự tin và kiêu ngạo.
Thế nhưng hiện giờ hắn như thể trở thành trò cười vậy.
Cái gì mà thiên tài, cái gì mà võ sĩ đỉnh phong tầng thứ tám. Tất cả mọi thứ đã bị huỷ ngay từ giây phút đó.
Hoá ra núi cao còn có núi cao hơn.
Tô Vân Hải khẽ lắc đầu: “Có thể khiến cao thủ vây quanh, khiến cho ông cố Chu cung kính như vậy thì chứng tỏ người thanh niên kia có thân phận vô cùng đáng gờm.”
“Cũng có thể đằng sau hắn là một gia tộc lâu đời có thực lực cao cường, cũng có thể là một tông môn ẩn thế với thực lực lớn mạnh.”
“Nói tóm lại, trong khoảng thời gian này đừng chọc tức đối phương.”
Tô Vân Hải nhắc nhở đôi điều nhưng lại không nghĩ tới thực lực của Diệp Thiên vì tuổi của Diệp Thiên cũng ngang với Chu Phong.
Có điều cũng chẳng thể giỏi giang hơn được. Vả lại vừa rồi Diệp Thiên cũng chẳng ra tay, e rằng cũng chỉ là người bình thường và có chút thân thế mà thôi.
“Con biết rồi ạ.”
Thực ra không cần Tô Vân Hải nói thì Chu Phong cũng đã không định chọc tới mấy người phía Diệp Thiên rồi. Động tác chỉ tay vừa rồi khiến hắn bị thương vẫn còn xuất hiện trong đầu hắn.
“Chúng ta cũng vào trong đi.” Tô Vân Hải đỡ Chu Phong dậy. Hai thầy trò bọn họ cũng đi lên bậc thang vào bên trong cánh cửa chính của Bắc Thiên Các.
Hai bên xảy ra mâu thuẫn đã vào trong nhưng trên bậc thang vẫn còn vô cùng náo nhiệt.
“Thực lực thật đáng sợ.”
“Một ngón tay mà đã có thể khiến một võ sĩ tầng thứ tám bay ra ngoài. Có lẽ phải là võ sĩ tầng thứ chín mới làm được việc này.”
“Không thể nào. Cô gái ấy hãy còn trẻ, không thể nào là võ sĩ tầng thứ chín được.”
“Đúng vậy. Lão tổ của gia tộc nhà chúng ta năm nay hơn trăm tuổi rồi mà vẫn là võ sĩ đỉnh phong tầng thứ tám. Còn trẻ như vậy không thể nào là võ sĩ tầng thứ chín được.”
“Người thanh niên đó rốt cục có gia thế thế nào mà ba tuyệt sắc giai nhân lại vây quanh như vậy. Còn ông cố Chu hãy còn ở bên nghe lệnh. Đúng là lợi hại.”
“Có lẽ là con cháu của gia tộc lâu đời nào đó. Cũng chỉ có như vậy mới có thể khiến cho ông cố Chu cung kính vậy thôi.”
“Haiz, số người ta sao mà tốt thế. Chỉ là người bình thường, đến khí tức theo võ cổ cũng không có mà lại có bao nhiêu người đi theo bảo vệ. Cái gì cũng có. Chúng ta vất vả bao năm mà vẫn còn cách xa một trời một vực với người ta.”
Cả đám người xôn xao bàn tán. Ngoài việc bất ngờ vì thực lực của Đông Phương Tĩnh và Chu Hoàng ra thì bọn họ còn bàn tán về thân phận của Diệp Thiên nữa.
Trong mắt mọi người, hình ảnh của Diệp Thiên đã trở thành một công tử của gia tộc cổ nào đó.
……..
Bắc Thiên Các.
Một thế lực lâu đời và lớn mạnh luôn giữ vị trí đứng đầu kể từ khi Bắc Cương được thành lập đến nay.
Sau khi vào cửa chính, tầm mắt của mọi người được phóng xa hơn.
Bắc Thiên Các giống như võ đàn khổng lồ, lúc này đang có vô số đệ tử luyện công.
Miệng bọn họ liên tục hô “hự hự, ha ha”.
Lại thêm đều là võ sĩ theo võ cổ, kể cả có yếu thì khi tập hợp lại, bọn họ có thể khiến võ sĩ tầng thứ tám bỏ mạng.
Đây chính là một mặt mà Bắc Thiên Các thể hiện ra với bên ngoài và cũng có tác dụng vô cùng lớn.
Phía trước có không ít người đi vào nhưng lại ít người dừng chân lại.
“Không hổ là Bắc Thiên Các…”
Ông cố Chu nhìn cảnh võ đàn mà cảm thán: “Trước đây tôi vẫn tự tin rằng thực lực của nhà họ Chu không bằng Bắc Thiên Các thì cũng phải gần bằng. Nhưng bây giờ được tận mắt chứng kiến, chỉ cần cả hàng nghìn hàng vạn đệ tử của Bắc Thiên Các cũng đã vạch ra khoảng cách to lớn với nhà họ Chu rồi.”
Diệp Thiên cười điềm tĩnh: “Ông không cần phải tự ti. Bắc Thiên Các thuộc phạm trù về thế lực, bên trong này vàng thau lẫn lộn. Các phái các phương cho không ít người vào đây nên nội bộ bên trong không thể đoàn kết như gia tộc được.”
“Đúng vậy.”
Ông cố Chu gật đầu đáp lời: “Thế nhưng địa điểm mà Bắc Thiên Các lựa chọn lại rất tốt. Từ cao xuống thấp, dễ phòng thủ mà khó tấn công. Bên ngoài có muốn ra tay với Bắc Thiên Các thì e rằng phải nhiều võ sĩ tầng thứ mười hợp sức lại cũng không làm được.”
Diệp Thiên chỉ cười mà không trả lời.
Đi qua võ đàn là tới khu chính của Bắc Thiên Các.
Và bên ngoài đã có người ngăn lại: “Các vị có thiệp mời không?”
Một người đàn ông trung tuổi dáng người cao, để bộ râu dê, mặc bộ đồ luyện công, toàn thân toát ra khí tức theo võ cổ ngăn mấy người phía Diệp Thiên lại.
Lúc này nhóm người của Diệp Thiên vừa tới bên ngoài một sảnh họp. Nhìn từ bên ngoài vào, tiếng người ồn ào không ngừng vang lên.
“Tôi là Chu Càn, gia chủ nhà họ Chu. Có cần thiệp mời không?” Ông cố Chu tự báo thân phận.
“Xin đợi một lát. Tôi kiểm chứng lại.”
Người đàn ông trung tuổi râu dài nghe thế thì lập tức lùi về sau để cho nhân viên tiến hành kiểm tra.
Mặc dù nhà họ Chu tiếng tăm vang xa, danh tiếng của ông cố Chu cũng được nhiều người biết đến nhưng ông ít khi lộ diện, lại thêm rất nhiều người của Bắc Thiên Các mấy chục năm không xuống núi lấy một lần cho nên việc không nhận ra ông cố Chu cũng là lẽ thường.
Rất nhanh chóng, người đàn ông trung tuổi để chòm râu dê đã quay lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT