Máu tươi lênh láng, trong không khí toàn sự chết chóc.
Đi trong con đường như đầm lầy, mặt Diệp Thiên không biểu cảm, như không hề bị ảnh hưởng gì.
Miêu Liên và Miêu Mông ở bên cạnh thì đã dừng lại nôn khan vài lần.
Có lẽ cảnh tượng kinh hãi này đã vượt quá khả năng chịu đựng của hai người.
"Chắc hẳn đây đều là máu của người Hắc Miêu."
Từng bước đi ra khỏi con đường trong hang quanh co, Diệp Thiên nhìn máu trên phần còn lại của phần chân tay đã bị cụt trên đất, ngay cả hơi thở của Diệp Thiên cũng trở nên nặng nề.
"Đúng thế, cuối cùng thì tôi cũng biết tại sao lại không thấy bóng dáng của người Hắc Miêu nào trong Miêu Trại nữa rồi, thì ra chúng đều đã chết ở đây."
Miêu Liên gật đầu đồng ý, trong giọng nói đầy vẻ hoảng sợ.
Trong ấn tượng của cô, trước khi rời khỏi Miêu Trại thì có ít nhất hơn một ngàn người Hắc Miêu ở trong đó.
Mà những người Hắc Miêu này đều là thành viên đi theo Miêu Chân trong cuộc nổi dậy.
Ít nhất cũng được coi là đồng bọn của Miêu Chân.
Nhưng không ngờ, Miêu Chân lại tàn nhẫn đến mức này, vì cái gọi là Cổ Châu và Cổ trùng thần mà ngay cả đồng bọn của mình cũng giết sạch.
Đống xác chết máu thịt lẫn lộn chất thành núi này là kết cụ của người Hắc Miêu đã đi theo Miêu Chân nổi dậy thuở ban đầu.
Miêu Liên không dám tưởng tượng, khi bọn họ bị Miêu Chân đưa đến đây và bị giết hại thảm thương, liệu họ có sợ không, có hối hận không?
Hối hận vì đã đi theo một người giống như ma quỷ?
Và chết một cách không có tôn nghiêm?
Giống như một đống phân bón, sau khi bị siết cổ thì bị Miêu Chân sử dụng để lai tạo ra Cổ trùng thần trong truyền thuyết.
"Ra ngoài rồi."
Khi Diệp Thiên và Miêu Liên nói chuyện, Miêu Mông đang đi đầu tiên, cuối cùng cũng dừng bước, bám vào bức tường đá dính đầy máu bên cạnh, kinh hãi nhìn về phía trước.
Nghe Miêu Mông nói vậy, Diệp Thiên lập tức bước lên phía trước.
Trước mắt là một hang động khổng lồ, có kích thước bằng một sân bóng.
Phía dưới là những hòn đá đen ngòm, nhũ thạch ở đây tựa như những cột trụ nâng đỡ toàn bộ hang động.
Nơi nào cũng có dấu vết của đao bổ búa chém.
Diệp Thiên không thể tưởng tượng được năm đó người Miêu Trại đã phải bỏ cái giá lớn thế nào mới khai quật được một hang đá khổng lổ trong lòng núi đá này chỉ bằng những dụng cụ đơn giản.
"Chỗ trú ẩn."
Nhìn thấy hang đá lớn như vậy ở ngay trước mắt, ba chữ này chợt loé lên trong đầu Diệp Thiên.
Ngoại trừ chỗ trú ẩn ra, anh không đoán được vì sao người Miêu Trại lại phải khai quật công trình như vậy.
Mà hang đá đáng lẽ được dùng làm nơi trú ẩn, bây giờ đã trở thành bãi tha ma cho chính người Miêu Trại.
Còn bọn họ, đều đã chết trong tay người của mình.
Cảnh tượng này phải nói là vô cùng trớ trêu.
"Miêu Liên, cô và trưởng lão Miêu chờ ở đây, tôi đi xuống xem xem thế nào."
Sau khi quan sát hang đá trước mặt một lượt, Diệp Thiên nói.
Anh quyết định nhảy ra khỏi hang và đích thân kiểm tra.
Còn Miêu Liên và Miêu Mông chỉ cần đợi ở cửa hang là được.
"Diệp Thiên, tôi xuống cùng anh."
Nghe vậy, Miêu Liên lập tức lắc đầu từ chối, trong mắt hiện lên vẻ kiên định, tỏ rõ phong thái muốn cùng sống cùng chết với Diệp Thiên.
Cô không muốn giao hết mọi chuyện cho Diệp Thiên, là một thành viên của Miêu Trại, cô lại chính là người mời anh đến Miêu Trại, đương nhiên sẽ không để anh một mình đối mặt với những nguy cơ có thể xảy ra.
Miêu Chân giết bao nhiêu người Hắc Miêu như vậy chắc chắn ông ta đã có kế hoạch, không ai biết thực lực của ông ta lợi hại đến mức nào.
Lỡ như Diệp Thiên không phải đối thủ của ông ta, Miêu Liên tin rằng vào thời khắc quan trọng mình cũng có thể đỡ cho anh một dao.
Cho dù phải trả giá bằng cả mạng sống.
"Được."
Biết đằng sau sự dịu dàng của Miêu Liên là vẻ kiên định, Diệp Thiên không từ chối nữa, anh lên tiếng đồng ý.
Đồng thời, anh nhìn về phía Miêu Mông.
"Trưởng lão Miêu, vậy nơi này phiền ông rồi."
"Cậu Diệp cứ yên tâm, nếu có động tĩnh gì, tôi sẽ kịp thời nhắc nhở."
Miêu Mông chắp tay nói, mặc dù ông cũng rất muốn xuống động cùng Diệp Thiên nhưng ông cũng biết nguy hiểm có thể xảy ra bất cứ lúc nào trong hang động quanh co này.
Nếu như Miêu Chân không ở trong đó mà lại nấp trong bóng tối thì ông ở cửa hang cũng có thể kịp thời phát hiện.
Và nhắc nhở mấy người Diệp Thiên.
Nơi này có độ sâu hơn hai mươi mét xuống dưới lòng đất, một khi lối đi bị chặn thì mấy người Diệp Thiên sẽ gặp nguy hiểm.
Đến lúc đó, thực sự là kêu trời trời không biết, gọi đất đất không hay.
"Đi thôi."
Sắp xếp xong mọi thứ, Diệp Thiên gật đầu với Miêu Liên, anh nhún chân một cái, lập tức vọt tới vách núi phía trước.
Lối vào hang động cao hơn mười mét so với bệ đá phía dưới, Diệp Thiên nhảy xuống chỉ trong nháy mắt.
Miêu Liên cũng không thua kém bao nhiêu, cô lập tức nhảy xuống, thoáng chốc đã ở bên cạnh Diệp Thiên.
Hai người vào trong hang đá trống rỗng, quan sát xung quanh, phía trước là những cột đá còn sót lại, và cả những thi thể chất thành núi.
Không giống như trong lối đi đầy máu và chân tay bị cắt cụt, những thi thể ở đây có vẻ lâu hơn, giòi bọ phủ kín, đen xì hôi thối, xương trắng lộ ra ngoài.
So với lối thông đạo thì không khí ở nơi này âm u hơn đôi chút.
"Có thứ gì này."
Vừa mới xuống, Diệp Thiên đã nghe thấy tiếng bước chân sốt soạt.
Nhưng đó không phải tiếng của người mà là của loài cổ trùng.
"Ở kia!"
Miêu Liên nghe thấy tiếng động thì tim thắt lại, vô thức ngẩng đầu nhìn.
Cô thấy trên những cột đá xung quanh có vô số cổ trùng nhện lớn bằng quả bóng đột nhiên bò xuống từ lúc nào không biết.
Mặc dù so với những con cổ trùng nhện mà Miêu Mông nhốt thì đám cổ trùng này nhỏ hơn vài lần, nhưng số lượng thì lại nhiều đến đáng sợ.
Trước đó ở trong lối thông đạo, xung quanh tối mịt nên không nhìn ra được.
Bây giờ ở dưới lòng đất, đám cổ trùng này từ trên những cột đá xung quanh bò xuống, tựa như bọt sóng, tập hợp lại tạo thành cả đám cổ trùng bò về phía Diệp Thiên và Miêu Liên.
"Lưng tựa lưng!"
Khi đã thích ứng với bóng tối trước mặt, Diệp Thiên lập tức nhìn thấy đội quân cổ trùng đang bò về phía mình, anh cau mày nói với Miêu Liên bên cạnh.
"Không cần, anh Diệp, tôi sẽ mở đường cho anh!"
Miêu Liên không nghe theo mà lấy từ thắt lưng ra một cái lọ nhỏ màu nâu nhét nút chai.
Mở nút ra, Miêu Liên hất bột trong lọ lên không trung.
Vù!
Bột trắng lập tức bay tứ tung trong không trung.
Trước khi rơi xuống đất, những con cổ trùng đã lần lượt lùi lại, như thể chất bột màu trắng là những con mãnh thú đang vùng lên vậy.
"Người Miêu Trại chúng tôi thường dùng thứ này để đối phó với cổ trùng, quái trùng trên núi nên anh Diệp hãy để tôi đi trước dẫn đường."
Dường như cảm thấy mình cũng có chút tác dụng, Miêu Liên vui vẻ mỉm cười, vừa hất bột trắng lên không trung, vừa vô thức nắm tay Diệp Thiên.
Đi về phía trung tâm trước mặt.
"Được rồi."
Diệp Thiên cũng không vạch trần động tác nhỏ của Miêu Liên, mà chỉ lẳng lặng đi tiếp, bình tĩnh quan sát động tĩnh của đám cổ trùng này.
Hai hàng lông mày bất giác có thêm vài phần suy tư.
Mặc dù những con cổ trùng đã bị bột trắng đe doạ, lần lượt rút lui nhưng vẫn chưa đi xa.
Hơn nữa, khi lớp bột trắng trên đất dần biến mất, đám cổ trùng phía sau lại tiến lên.
Như một làn sóng, vây hai người vào giữa.
Động tác thống nhất, rất có quy tắc.
Hoàn toàn không giống cổ trùng hung dữ bình thường, mà chúng dường như có trí tuệ...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT