Phụt!

Luồng khí tức màu trắng bạc sắc lẹm như lưỡi dao đâm xuyên vào con cổ trùng nhện.

Thân hình nó như bị tia lade chiếu qua, lập tức phân thành hai nửa trong không trung rồi ngã sõng soài ra đất, máu me bắn tung toé.

Trông cảnh này, tâm trạng thấp thỏm của Miêu Liên như được an ủi. Cô trấn tĩnh trở lại. Ánh mắt nhìn Diệp Thiên tỏ vẻ kính phục.

Anh Diệp quả là anh Diệp, gặp chuyện lớn không hoảng loạn, gặp cảnh hiểm không hoang mang.

Anh ấy mạnh hơn mình gấp trăm lần.

“Bên trong mạng nhện có người, có lẽ vẫn còn sống.”

Sau khi diệt con cổ trùng nhện, Diệp Thiên quay đầu nhìn Miêu Liên ý bảo cô lên trần nhà cứu người.

“Được.”

Cũng cảm nhận được mạng nhện không ngừng phập phồng, như có một người sống trong đó, Miêu Liên lập tức đồng ý, nhanh chóng vịn vào cột nhà.

Cô cầm chắc con dao găm, rạch từng lớp từng lớp trên cái mạng nhện rối như tơ vò kia để cứu người bên trong ra ngoài.

“Ông Mông.”

Khi gỡ mạng nhện ra, một khuôn mặt già nua đầy vết nhơ bẩn hiện ra.

Miêu Liên thảng thốt giật mình, vội ôm lấy người già đó. Người này không phải ai khác mà chính là một trong bảy trưởng lão của Miêu Trại – Miêu Mông.

Ông từng là người thầy dạy vỡ lòng cho cha của Miêu Liên, võ sĩ theo võ cổ tầng thứ tám, cũng có thể coi là vị hộ pháp của Miêu Trại.

Nhưng không ngờ bây giờ ông lại bị Miêu Chân dùng cổ độc rồi dày vò tới mức đáng thương thế này.

Cảnh này thật khiến Miêu Liên đau xót, nước mắt cứ thế tuôn rơi.

Miêu Mông không những già rồi, mà còn bị phế. Khuôn mặt hồng hào rạng rỡ ngày nào bây giờ chỉ còn lại là lớp da nhăn nheo bọc xương.

Thân hình ông gầy gò không khác gì xác ướp khô quắt queo.

Nếu như không phải vì trên ngực ông còn phập phồng và miệng vẫn còn phả ra hơi thở thoi thóp thì Miêu Liên còn tưởng rằng ông đã chết rồi.

“Ông Mông, ông có thể mở mắt ra không? Ông biết con là ai không? Con là Liên Nhi đây mà.”

Miêu Liên vội ôm Miêu Mông lên rồi nắm lấy tay ông nức nở.

Miêu Mông là võ sĩ tầng thứ tám. Thực lực như vậy mà lại bị Miêu Chân dày vò thành ra bộ dạng thế này.

Lão Miêu Chân đó bây giờ mạnh đến mức nào rồi?

“Cho ông ấy uống.”

Thấy thân hình Miêu Mông run rẩy sau từng tiếng khóc của Miêu Liên nhưng lại không sao lên tiếng nổi, Diệp Thiên lấy ra một viên thuốc đưa cho Miêu Liên.

Anh có thể nhận gia ông ấy đã bị giày vò đến mức chỉ còn lại da bọc xương trên cơ thể. Tính mạng như ngọn nến hắt hiu trước gió.

“Vâng.”

Miêu Liên nhận lấy viên thuốc, vội vàng vê cho viên thuốc vỡ vụn rồi đổ vào bình nước cô mang theo bên mình cho ông uống.

Khi thuốc vào trong cơ thể, Miêu Mông bắt đầu run rẩy hơn, làn da cũng bắt đầu lại sắc.

Từng mạch máu như sắp cạn khô kia dần dần giãn nở, lưu thông. Toàn thân bắt đầu có sinh khí.

“A Liên?”

Ông tư từ mở mắt, tỉnh lại sau hôn mê. Miêu Mông nhận ra Miêu Liên đang trước mặt mình. Ông mừng rỡ, sau đó như nghĩ ra điều gì liền rít lên thất thanh.

“A Liên, là con sao? Mau đi. Mau đi đi. Con là hy vọng cuối cùng của Miêu Trại. Con không thể chết. Mau đi đi.”

“Ông Mông, ông bình tĩnh lại. Con không đi đâu.”

Miêu Liên vội đặt tay lên vai ông, để ông có thể trấn tĩnh rồi nhanh chóng trả lời.

“Ông yên tâm. Ở đây không sao nữa rồi. Miêu Chiến và Miêu Lạc đều chết rồi.”

“Đều chết cả rồi sao?”

Nghe Miêu Liên nói vậy, Miêu Mông kinh ngạc, sau đó vui mừng khôn tả.

“Là Mạc Lão, nhất định là Mạc Huyền đại nhân bảo vệ cho Miêu Trại chúng ta đến rồi phải không? Miêu Trại chúng ta được cứu rồi?”

“Anh ấy là Diệp Thiên ông à. Nhưng anh ấy lợi hại y như ông Mạc vậy. Ông Mông, mau nói cho con biết đám súc sinh Miêu Chân đi đâu rồi. Giờ chúng con tới giết ông ta.”

Miêu Liên vội lên tiếng giải thích, trong giọng nói tỏ rõ sự kích động.

Nếu như Miêu Mông có thể hồi phục lại sức lực như ban đầu thì Miêu Trại lại có thêm một võ sĩ tầng thứ tám nữa.

Mặc dù so với trước đây không thể mạnh bằng nhưng chí ít cũng có thể thêm một người bảo vệ cho Miêu Trại.

“Hả?”

Nhìn theo ánh mắt Miêu Liên, ông liếc sang thấy Diệp Thiên. Trong ánh mắt Miêu Mông thoáng qua ánh nhìn khác lạ. Ông hồi tưởng lại: “Có lẽ bọn chúng đang trong cấm địa.”

“Cấm địa, cấm địa gì cơ?”

Đây cũng là lần đầu tiên Miêu Liên nghe thấy từ này, trong lòng không khỏi cảm thấy khác thường. Cô vội vàng lên tiếng. Cô chỉ biết bên trong điện thờ có mật đạo nhưng lại không biết cấm địa của Miêu Trại nằm ở đâu.

“Ông, ông dẫn hai con đi.”

Miêu Liên do dự một lúc rồi cũng đứng dậy, vẻ mặt hối hận: “Việc không thể chậm trễ, đám người Miêu Chân đó đang dùng máu của ông để tu luyện cổ trùng thần. Một khi luyện đến khi cổ châu xuất hiện, bọn chúng luyện được ra cổ trùng thần thì Miêu Trại gặp đại nạn rồi. Chúng ta nhất định phải ngăn chúng lại trước khi chúng luyện ra được cổ trùng thần.”

Miêu Mông vừa nói vừa hoảng loạn đứng dậy. Ông kéo Miêu Liên đi về phía căn nhà nhỏ ở đằng xa.

Diệp Thiên cũng cảm thấy sự việc nguy cấp, anh lập tức đi theo rồi cõng Miêu Mông trên lưng. Theo lời ông nói, tìm về căn phòng nằm ở dãy nhà thứ ba.

Vừa đẩy cửa bước vào, một mùi máu tanh ngắt bốc lên.

Lúc này xuất hiện trước mặt bọn họ là cái hang lớn giống như sào huyệt của bọn nhện.

Bốn bề hang động chằng chịt mạng nhện trắng lờ nhờ. Trong một hang động đen ngòm ở giữa bốc ra mùi hôi thối của xác thịt đang rữa khiến người ta buồn nôn.

“Người Bạch Miêu bị bọn chúng đưa vào địa ngục này sau đó bị chúng lấy máu để luyện cổ trùng.”

Miêu Mông thở dài, giơ tay lên ngang vai sau đó để lộ ra hai đường máu ở phần nách.

“Bọn chúng đánh gãy hai vai ông, sau đó nhét cổ trùng vào để cổ trùng thâm nhập vào dòng máu trong cơ thể ông. Cổ trùng trong người ông chính là con nhện to đùng đó. Sau khi luyện thành, chúng sẽ đưa ông ra khỏi đây rồi trói ông lên để làm mồi cho bọn cổ trùng gặm rỉa… Nói tóm lại, bên dưới rất nguy hiểm. Miêu Liên, con đừng đi.”

“Không cần đâu ông. Có anh Diệp ở đây, con không sợ. Ông Mông để con đi cùng anh ấy nhé. Thêm một người thì có thêm sức mạnh mà.”

Miêu Liên vội lắc đầu. Càng nguy hiểm, cô lại càng không thể để Diệp Thiên đi một mình được.

Mặc dù cô chỉ có thể dốc chút sức mọn của mình nhưng Diệp Thiên lại do cô mời đến. Sao cô có thể đẩy hết gánh nặng cho anh được.

“Bà con biết con đến không?”

Thấy Miêu Liên tích cực như vậy, Miêu Mông thở dài, trong ánh mắt tỏ vẻ yên tâm hơn phần nào.

“Biết ạ.” Miêu Liên trả lời.

“Vậy thì nghe tộc trưởng.”

Miêu Mông không nói thêm nữa. Ông quay đầu nhìn Diệp Thiên rồi trầm giọng nói: “Cậu Diệp, tôi xin dẫn đường.”

“Phiền ông rồi.”

Diệp Thiên gật đầu đồng ý rồi để Miêu Mông xuống. Miêu Mông quay người đi xuyên vào trong hang động.

Diệp Thiên và Miêu Liên thấy vậy vội đi theo sau.

Hang động tăm tối đen kịt như hũ nút, vòng vèo quanh co. Bên dưới lại phân ra vô số đường nhánh.

Mỗi khi đến đường nhánh, trên mặt đất lại có thêm một vũng máu. Trong vũng máu ấy chỉ toàn là xương trắng hếu và máu thịt lẫn với nhau khiến người ta có cảm giác như đang ở trong biển máu và núi xác vậy. Vô cùng đáng sợ…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play