Ông ta đột nhiên nói vậy khiến chân Tôn Minh Vọng mềm nhũn ra.

"Ông Chu, ý ông là gì?"

Đây dù gì cũng là địa bàn của Chu Diệu Dương, ông ta lại là người của chiến tướng Huyền Vũ, Tôn Minh Vọng thật sự là không đắc tội nổi.

"Hừ, ông vẫn cố không hiểu hay giả vờ hồ đồ?"

Chu Diệu Dương hắng giọng một cái, đá một cái khiến chân ông ta gập xuống!

Phịch!

Tôn Minh Vọng quỳ sụp xuống đất, quỳ ngay trước mặt Diệp Thiên.

"Tôn Minh Vọng, ông đã mạo phạm đến cậu Diệp, còn không mau quỳ xuống nhận tội?"

Trước mặt Diệp Thiên, Chu Diệu Dương không hề để cho Tôn Minh Vọng chút sĩ diện nào cả.

"Họ Chu kia, ông đừng quá đáng quá!"

Đầu gối của Tôn Minh Vọng đau đớn, nghiến răng nhìn Chu Diệu Dương, sắc mặt vô cùng khó coi.

"Tôn Hà, cậu đang làm cái quái gì thế? Còn không mau đỡ tôi lên?"

Sau lời trách mắng của Tôn Minh Vọng, Tôn Hà mới phản ứng lại, tiến lên phía trước định đỡ Tôn Minh Vọng lên.

"Tốt nhất là anh đừng động vào!"

Giọng nói bình thản của Diệp Thiên đột nhiên làm gián đoạn động tác của Tôn Hà!

"Tiểu tạp chủng, cậu tưởng rằng có Chu Diệu Dương ở đây thì có thể hống hách với tôi sao? Thật không biết lượng sức!"

Bực mình và tức giận, Tôn Minh Vọng chửi bới Diệp Thiên một cách thậm tệ.

"Nếu hôm nay tôi không giết chết cậu thì tôi không mang họ Tôn!"

"Ồn ào quá!" Diệp Thiên lạnh nhạt liếc nhìn ông ta: "Vả vào miệng!"

Bộp!

Chu Diệu Dương không cần suy nghĩ gì, tát thẳng vào mặt Tôn Minh Vọng!

Cái tát văng vẳng, khiến những người có mặt ở đó đều phải che miệng.

Nhìn thôi cũng thấy đau rồi!

Giả Vi Dân mặt vô cảm, thậm chí có chút đắc ý! Đây đều là Tôn Minh Vọng tự chuốc lấy.

Thật tưởng rằng một gia đình họ Tôn nhỏ bé có thể một tay che trời ở Dung Thành ư? Ngây thơ!

"Chu Diệu Dương, ông, ông dám đánh tôi?"

Tôn Minh Vọng che miệng lại, ánh mắt ông ta như muốn bùng cháy.

"Hừm, đừng nói là đánh ông! Chỉ cần một câu của cậu Diệp, tôi còn dám giết cả ông, ông có tin không?"

Giọng nói lạnh lùng và độc đoán khiến trái tim của Tôn Minh Vọng chìm thẳng xuống đáy.

Đến bây giờ ông ta mới thật sự hiểu ra, Chu Diệu Dương là vì Diệp Thiên nên mới dám đối đầu với ông ta.

Nhưng mà, tên Diệp Thiên này rốt cuộc là từ đâu tới?

"Cậu Diệp, chuyện hôm nay là ông hai không đúng, tôi thay mặt ông ấy xin lỗi cậu, cậu xem"

Thân là vệ sĩ của Tôn Minh Vọng, Tôn Hà không thể ngồi yên nữa.

Thận trọng cầu xin Diệp Thiên!

Diệp Thiên liếc nhìn hắn ta một cách bình thản: "Anh không thay mặt ông ta được đâu! Tôn Minh Vọng, thời gian của ông sắp hết rồi đấy!"

Nghe thấy câu này, sắc mặt của Tôn Minh Vọng vô cùng khó coi, nghiến răng ken két.

Hôm nay, nếu thực sự nhận lỗi với Diệp Thiên thì mặt mũi ông ta để đi đâu

Mặt mũi của gia đình họ Tôn để đâu?

Thấy vậy, Diệp Thiên khẽ lắc đầu.

"Nếu đã như vậy…"

"Chu Diệu Dương, nhốt ông ta vào đại lao, lúc nào Tôn Minh Vọng đích thân nhận lỗi thì thả người!"

"Vâng thưa cậu!"

Chu Diệu Dương không quan tâm người trước mặt là ai, miễn là Diệp Thiên ra lệnh, thậm chí là Thiên vương, ông ta cũng phải bắt lại!

Nhìn Tôn Minh Vọng với ánh mắt thương hại, đang định cho người đến bắt đi thì lại thấy Tôn Minh Vọng cả người run rẩy, khuôn mặt tái nhợt đầy sợ hãi!

"Cậu Diệp, đừng làm thế! Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, tất cả là do tôi có mắt mà không thấy Thái Sơn, mắt chó nên nhìn thấp, cậu coi tôi như cái rắm đánh đi rồi thôi?"

Gì cơ?

Chỉ một giây trước thôi còn gan lì như vậy, thế mà trong chốc lát lại trở nên nhát như cáy, tất cả mọi người đều chăm chăm nhìn vào ông ta.

Diệp Thiên dường như cũng không nói gì, làm sao lại khiến cho lão già này sợ hãi thế?

“Cậu Diệp, cầu xin cậu, tôi thực sự biết sai rồi, cậu tuyệt đối đừng nhốt tôi vào tù!"

Tôn Minh Vọng suýt khóc!

Người khác không biết nhà tù, nhưng ông ta thì biết rất rõ!

Nhà tù, cả Long Quốc chỉ có đúng năm địa điểm, nằm trong năm chiến khu lớn!

Người bị nhốt bên trong hoặc là tù nhân chiến tranh, hoặc là những tên tội phạm hung dữ!

Không có quy tắc, không có đạo đức, không có hạn chế trong nhà tù.

Chỉ có sức mạnh và sự hung hãn mới là tất cả!

Người ta nói rằng nhiều tù nhân bị giết chết dã man bởi những người bạn tù theo nhiều cách khác nhau mỗi ngày.

Quả là địa ngục trần gian!

Nếu Tôn Minh Vọng bị ném vào đó, chỉ sợ chưa đầy một tiếng đồng hồ ông ta sẽ bị tra tấn đến chết!

Mặc dù ông ta coi trọng sĩ diện nhưng lại sợ chết hơn!

Vì vậy, thà cầu xin Diệp Thiên thương xót, chứ không bao giờ muốn vào nơi đó.

"Bây giờ biết sai rồi? Vừa nãy ông còn định làm gì? Đúng là đồ hèn!"

Chu Diệu Dương hắng giọng, nhìn Tôn Minh Vọng với đôi mắt đầy khinh bỉ.

Danh tiếng một đời của lão gia Tôn Tiên Hà cứ thế bị hủy hoại!

Giả Vi Dân trong lòng cười nhạt, ai bảo làm bộ làm tịch, bây giờ thì tốt rồi, đá vào tấm sắt rồi phải không?

Đáng đời!

Đang đắc ý trong lòng thì lại thấy ánh mắt của Diệp Thiên nhìn đến mình.

Giả Vi Dân thở dài trong lòng, biết rằng mình không thể im lặng được nữa.

"Cậu Diệp, Tôn Minh Vọng cũng không phải có ý mạo phạm cậu, hơn nữa ông ta cũng biết sai rồi, hay là tha cho ông ta đi! "

Có một chút hài lòng trong mắt của Diệp Thiên.

Nhưng ánh mắt vẫn không hề bị lay chuyển!

"Vi Dân, ông phải hiểu rõ làm sai thì sẽ phải trả giá, nếu không ông ta sẽ không ghi nhớ đâu!"

Nghe thấy câu này, Tôn Minh Vọng trong lòng vô cùng phẫn nộ.

Nhưng nhìn thấy Chu Diệu Dương đang hung dữ ở bên cạnh thì chỉ có thể cúi gầm mặt xuống.

"Cậu Diệp, cậu nói đi, chỉ cần tôi có thể làm được thì nhất định sẽ đồng ý!"

Diệp Thiên chống tay đứng lên, lạnh lùng nhìn ông ta: "Xuất ngôn ngông cuồng, tự bạt tai mình mười cái trước đi!"

"Tôi muốn kiểu tát phải kêu rất vang ấy!"

Tự tát?

Sắc mặt của Tôn Minh Vọng giống như ăn phải phân vậy!

Tên Diệp Thiên này đang cố ý xúc phạm ông ta đây mà!

Thật là ức hiếp người quá đáng!

Thấy ông ta vẫn đang do dự, Giả Vi Dân trong lòng không tránh khỏi bực mình.

Họ Tôn kia, có phải là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ đúng không?

Chết cần sĩ diện, nhưng mà sống thì phải chịu tội!

"Không muốn tự tát cũng được! Diệu Dương"

"Không không không, tôi tát, tôi tát!"

Nhìn thấy động tác của Diệp Thiên, Tôn Minh Vọng nhanh chóng thực hiện, nhưng còn chưa bắt đầu tát đã cảm thấy đau đớn trên mặt rồi!

"Tốt, bắt đầu đi!"

Đôi mắt của Diệp Thiên bình tĩnh, mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát!

"Ông không nghe thấy lời nói của cậu Diệp sao? Dùng sức vào! Nếu không thì tôi không ngại thay ông làm đâu!"

Chu Diệu Dương lặp lại câu nói, đẩy Tôn Minh Vọng vào ngõ cụt.

"Bốp!"

Dưới con mắt của mọi người, cái bạt tai đầu tiên tự tát vào mặt!

Không chỉ có miệng, mà trong lòng Tôn Minh Vọng cũng run lên, suýt nữa thì ngất đi!

Sĩ diện của ông ta đã hoàn toàn mất hết!

"Tiếp tục!"

Diệp Thiên mặt vô cảm, lạnh nhạt thốt ra hai từ này!

Đôi môi của Tôn Minh Vọng cắn vào nhau, nếu đã nhận rồi thì phải vượt qua.

Bốp! Bốp! Bốp! Bốp!

Bốn cái tát liên tiếp, một nửa khuôn mặt của ông ta bị sưng lên.

Sức lực trong tay ông ta cũng có phần nhẹ đi một chút.

Bây giờ ông ta chỉ muốn tìm một kẽ đất để chui vào!

"Không còn sức sao?" Miệng Diệp Thiên khẽ hỏi.

Ngón tay chỉ vào Tôn Hà: "Anh tát thay ông ta đi!"

Gì? Tôi ư?

Sắc mặt của Tôn Hà đột nhiên khó coi, thấy Diệp Thiên hoàn toàn không có ý đùa, bỗng dưng không biết phải làm sao!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play