Hắn ta chỉ mới lượn lờ một vòng bên ngoài nhưng lại kinh ngạc phát hiện ra toàn bộ Dung Thành đều đã loạn hết lên rồi!
Hàng vạn chiến sĩ được trang bị đầy đủ vũ khí, chuẩn bị tiến hành thanh trừng toàn diện Dung Thành.
Cảm giác đó, giống như một nhóm thợ săn đuổi theo bắt một nhóm chuột.
Ngay cả Tôn Hà đã quen với chiến trường lớn, cũng không khỏi kinh hãi!
Vốn dĩ đang ngưỡng mộ không biết ai mà lại có thủ đoạn và sức mạnh lớn như vậy.
Bây giờ, câu trả lời dường như đã rõ ràng!
“Nhớ kĩ, tôi là Diệp Thiên!" Diệp Thiên mặt vô cảm, lạnh tanh thốt ra vài từ!
"Diệp Thiên?"
Tôn Hà và Tôn Minh Vọng lẩm bẩm, như thể chưa nghe thấy cái tên này bao giờ!
"Cậu Diệp, động tĩnh bên ngoài."
Tôn Hà không rõ thân phận của Diệp Thiên nên nói chuyện cũng khách khí nhiều.
Diệp Thiên hắng giọng: "Chỉ là đang bắt một đàn chuột mà thôi! Biết quá nhiều không tốt đâu!"
Nghe thấy sự ớn lạnh trong lời nói của Diệp Thiên, Tôn Hà nuốt nước bọt, càng ngày càng cảm thấy Diệp Thiên quả không tầm thường!
Còn Tô Trần Vân thì luôn cau mày, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, đột nhiên quay người, định bước ra ngoài.
"Đứng lại!"
Diệp Thiên bình thản nhìn Tô Trần Vân, giọng điệu mang theo một chút đùa giỡn: "Yến tiệc này là thương hội Dung Thành tổ chức, nếu như đến ngài hội trưởng cũng đi thì còn có ý nghĩa gì nữa?"
Nghe thấy những lời này, sắc mặt Tô Trần Vân lại lần nữa sầm xuống.
"Cậu Diệp nói đùa rồi, nhân vật chính hôm nay là cậu và ngài Giả, làm sao tôi dám tranh đây?"
Nói xong ông ta vẫn còn muốn bước ra bên ngoài, thì lại nhìn thấy một người đàn ông to cao đột nhiên bước đến phía cửa, chặn đứng bước đi của ông ta!
"Ngài Tô, anh ấy là có ý tốt nên mới giữ ông lại, ông đừng từ chối nữa, hãy ngoan ngoãn ngồi ở đây đi!"
Biểu cảm cương nghị trên khuôn mặt của Lâm Khuê khiến sắc mặt của Tô Trần Vân tối sầm lại.
Nắm tay siết chặt, do dự một lúc, rồi lại từ từ thả lỏng!
"Nếu cậu Diệp đã xem trọng tôi như vậy mà tôi cứ đi thế này thì chẳng phải là không biết điều sao?"
Nói rồi nhẹ nhàng quay người lại cười, nhưng không biết vô tình hay cố ý mà lại liếc sang Tô Vân Nhi một cái.
"Tôi đi vệ sinh chút!"
Tô Vân Nhi khẽ nói, vừa mới đứng dậy, nhưng bàn tay ngọc ngà của cô ta lại bị Diệp Thiên kéo lại.
"Cô Tô, người có ý định xấu ở đây rất nhiều, sẽ rất nguy hiểm nếu đi vệ sinh một mình đấy!" Giọng của Diệp Thiên bình thản, mọi người hoàn toàn không thể đoán được tâm ý của anh ấy.
Tô Vân Nhi nhìn chằm chằm, rồi mỉm cười duyên dáng: "Anh Diệp muốn trở thành sứ giả bảo vệ của tôi sao? Nếu vậy, tôi không thấy phiền đâu!"
Đôi mắt quyến rũ cùng giọng nói lả lơi, miễn là đàn ông thì đều không thể từ chối.
Diệp Thiên lắc đầu vô cảm: "Thanh Thanh, đi cùng cô Tô vào nhà vệ sinh!"
Anh ấy muốn làm gì?
Tô Thanh Thanh chu miệng lại và không thèm để ý đến anh ấy!
Để bản tiểu thư đi cùng con hồ ly tinh này vào nhà vệ sinh?
Thế mà anh ấy cũng nghĩ ra được!
Diệp Thiên đảo mắt rồi lại chớp mắt với Tô Thanh Thanh: "Thanh Thanh, em phải theo sát cô Tô, nếu như cô Tô mất tích, hội trưởng Tô sẽ không vui đâu!"
Anh ấy rốt cuộc là đang có âm mưu gì?
Tô Thanh Thanh chép miệng, đặt Tiểu Vũ Mao lên ghế rồi mới miễn cưỡng đi theo Tô Vân Nhi.
"Cô Tô, xin hãy yên tâm, tôi sẽ bảo vệ cô trên mọi nẻo đường!"
Sắc mặt của Tô Vân Nhi lúc đó rất khó coi.
Đây là bảo vệ? Phải là giám sát mới đúng!
Diệp Thiên chết tiệt, ý đồ cũng nhiều quá đấy.
Ngay cả Tô Trần Vân, trên khuôn mặt cúi thấp dường như sắp vã cả mồ hôi.
Chiếc điện thoại trong túi rung lên, khiến trái tim ông ta rỉ máu.
Không cần nhìn, ông ta có thể đoán trúng luôn!
Các thế lực đã khổ sở bồi dưỡng mấy năm qua chỉ sợ sẽ bị quét sạch.
Tên Diệp Thiên này, thủ đoạn thật sự tàn nhẫn.
Tô Vân Nhi thấy Tô Trần Vân vẫn cúi đầu xuống, nhưng không còn cách nào khác ngoài vặn thắt lưng. Dưới sự giám sát của Tô Thanh Thanh đi vào nhà vệ sinh!
Ngay lập tức, bầu không khí yên tĩnh trở lại.
Không ai biết, Diệp Thiên đang làm cái gì!
"Tôn Hà, rốt cuộc cậu bị làm sao đấy? Lẽ nào bảo tôi cứ thế mà cho qua sao?"
Dĩ nhiên, người không phục nhất là Tôn Minh Vọng, ông ta thì thầm hỏi Tôn Hà.
Sắc mặt Tôn Hà trở nên khó coi, còn chưa kịp mở lời thì Diệp Thiên lại một lần nữa hướng về phía Tôn Minh Vọng nói.
"Tôn Minh Vọng, ông còn một cơ hội cuối cùng! Hoặc là quỳ xuống nhận lỗi! Hoặc là nằm xuống đi ra, ông tự mình chọn đi!"
"Cậu" phổi của Tôn Minh Vọng như muốn nổ tung ra.
Tên Diệp Thiên này đã không coi ông ta ra gì, thậm chí còn không coi cả nhà họ Tôn ra gì.
Sao lại có thể thế được!
"Diệp Thiên, cậu đừng quá đáng quá! Dựa vào cậu thì không đủ tư cách bắt tôi quỳ xuống đâu!"
"Vậy sao?" Diệp Thiên nhếch mép!
"Cũng được, vậy tôi sẽ tìm một người có thể làm ông quỳ xuống đến!"
Diệp Thiên không vội vàng, từ từ ngồi xuống ghế.
"Hừ, chỉ dựa vào cậu sao?"
Tôn Minh Vọng hắng giọng khinh bỉ.
"Đúng là nói dối không biết ngượng! Cũng không sợ nói cho cậu biết, toàn bộ cái Dung Thành nhỏ bé này, người có tư cách bắt tôi quỳ xuống còn chưa ra đời đâu!"
"Tôi muốn xem xem, hôm nay cậu có thể gọi ai đến! Càng muốn xem xem, ai có cái gan lớn như vậy, dám bảo lão già này quỳ xuống!"
Tôn Minh Vọng vừa nói xong, ở cửa, bỗng vang lên một giọng nói tràn đầy nội lực.
"Khẩu khí lớn quá nhỉ! Không biết tôi có cái tư cách này không?"
Ồ!
Ánh mắt của mọi người đổ dồn nhìn về phía cửa.
Chỉ thấy một người đàn ông trung niên cao lớn trong bộ đồ ngụy trang sải bước vào.
"Chu, Chu Diệu Dương?"
Tôn Minh Vọng sững sờ, sắc mặt ông ta đột nhiên xấu đi.
Tên này tuyệt đối không dễ đối phó, nhưng ông ta làm sao lại tới đây?
"Ông còn nhớ tới tôi sao, thật là hiếm có đấy! Từ lúc tạm biệt ở thủ đô đã ba năm rồi, không ngờ họ Tôn ông càng ngày càng hống hách."