"Chúc Cao Sơn, em đừng có quên, trong người em đang chảy dòng máu của nhà họ Chúc, bây giờ nhà họ Chúc gặp nguy, chẳng nhẽ em không giúp? Bố nhiều tuổi thế này rồi, em nỡ nhẫn tâm trách mắng ông ấy, em làm con mà như vậy à?"
"Đúng vậy, bây giờ nhà họ Chúc xa cơ lỡ vận thì biết tôi là người nhà họ Chúc đấy, thế còn lúc đầu thì sao? Khi mấy người cho tôi ăn thức ăn thừa của chó, mấy người còn nhớ vẻ mặt của mình năm đó không? Anh cả của tôi, khi anh vứt bánh bao trên đất, giẫm lên sau đó mới đưa tôi ăn, anh còn nhớ tôi là người nhà họ Chúc đấy? Cả đời này tôi không bao giờ quên bộ mặt tàn ác ấy của anh, nếu như anh không phải anh cả của tôi, tôi giết anh lâu rồi".
Mắt Trần Cao Sơn sắc như dao, dọa Chúc Diệu run rẩy lùi về sau mấy bước, ông ta không dám nhìn Trần Cao Sơn, anh ta từng giết người, hơn nữa không chỉ một người, ánh mắt của anh ta vô cùng đáng sợ.
Chúc Nhị Bạch đau khổ nói.
"Bố là bố con! Cao Sơn!"
"Đúng, ông còn biết ông là bố tôi cơ à! Vậy ông đã bao giờ hoàn thành chức trách của một người bố chưa? Chó nhà ông còn được ăn ngon hơn tôi, đồ mà tôi ăn đều là thứ chó nhà ông không thèm ăn, ông biết chưa? Bố của tôi!"
Trần Cao Sơn trợn mắt, gào thét nói, Chúc Nhị Bạch cũng không dám nhìn thẳng vào mắt anh ta.
Trong lòng ông ta vẫn còn hy vọng, lúc trước ông ta như mặt trời ban trời, nhà họ Chúc cũng là gia tộc lớn, căn bản cũng chẳng cần đứa con trai riêng này, nhưng nhiều năm trôi qua như vậy, nhà họ Chúc xa cơ lỡ vận, ông ta cũng thất thế.
Chúc Nhị Bạch hai mắt ngấn lệ nói.
"Bố biết mình sai rồi, Cao Sơn, con cho bố một cơ hội đi, xin con đấy".
"Hôm nay tôi về là vì nể mặt mẹ tôi, nếu không, cho dù ông có chết trên đường, tôi cũng không quan tâm, Tần đại sư là do tôi mời tới, khoản đầu tư cũng là do tôi đưa tới, nhưng mấy người lại khiến Tần đại sư tức giận bỏ đi, ha ha ha! Đúng là khiến tôi cười vỡ bụng mà, Chúc Nhị Bạch, nhà họ Chúc mấy người đen đủi thật, từ nay về sau, tôi không quan tâm đến ông nữa".
"Mấy người lừa tôi về, chẳng phải chỉ muốn tôi giúp sao? Mấy người mơ đẹp quá, một câu nói của Tần đại sư còn có ích hơn tôi đấy, khoản đầu tư của mấy người không còn đâu, dược liệu của Đông Bắc Vương cũng không thể để mấy ngón tay dơ bẩn của mấy người động vào được. Tất cả đều do mấy người tự chuốc lấy. Lúc trước mấy người làm đủ chuyện xấu, lương tâm không còn, mà nay, loại già mà đổ đốn như ông đúng thật khiến tôi mở rộng tầm mắt".
Trần Cao Sơn càng nói càng kích động, sắc mặt lạnh lẽo vô cùng, không ai dám nhìn vào mắt anh ta, Chúc Phi và Chúc Diệu cũng không nói được gì, lúc trước bọn họ đối xử với Trần Cao Sơn thế nào bây giờ báo ứng đã đến.
"May mà tôi sớm rời khỏi nhà họ Chúc, rời khỏi cái nơi thị phi này, nếu không chắc tôi còn thảm hơn mấy người. Reo nhân nào gặt quả nấy, đây là do mấy người tự chuốc lấy, Tần đại sư vốn là phúc tướng của nhà họ Chúc, nhưng mấy người lại tỏ vẻ với Tần đại sư, tôi khó khăn lắm mới mời được cậu ấy đến, mấy người lại đuổi đi! Tự mình gây họa thì không có cách nào thoát được đâu!"
Trần Cao Sơn không ngừng lắc đầu, bài đẹp nhưng bị bọn họ đánh đến mức thua bét nhè, thậm chí không cần mình ra tay, Tần đại sư vốn muốn giúp bọn họ qua ải khó, nhưng bọn họ có mắt như mù, đắc tội Tần đại sư.
Chúc Nhị Bạch nói.
"Cao Sơn, con nghe bố nói...."
Trần Cao Sơn nói rất dõng dạc, vang vọng, khiến mọi người đều khiếp sợ, Chúc Nhị Bạch càng không nói được gì.
"Cút! Mau cút cho tôi! Nghe thấy tôi nói chưa, từ nay về sau, ai dám bước chân vào căn biệt thự này nửa bược, tôi Trần Cao Sơn chặt đứt chân người đó, dù đó có là ai đi chăng nữa!"
"A Kiện, tiễn khách, đuổi hết đám này đi đi!"
Trần Cao Sơn khẽ quát một tiếng, mười vệ sĩ đeo kính râm liền đuổi cả nhà họ Chúc ra khỏi biệt thự, lúc này Chúc Nhị Bạch ngẩng đầu quay lại nhìn, trong mắt đầy tuyệt vọng.
Tạo nghiệt, đúng là tạo nghiệt mà!
Đám Chúc Nhị Bạch bị Trần Cao Sơn đuổi ra khỏi biệt thự, mặt nhà họ Chúc đều khó coi, mất mặt quá, đặc biệt là Chúc Nhị Bạch, địa vị quyền thế của ông ta trong mắt đám con cháu nhà họ Chúc đều sụp đổ.
Vốn cho rằng biệt thự mua cho ông ta, nhưng Chúc Nhị Bạch sao có thể ngờ, con trai thứ ba của mình lại độc ác đến vậy, đuổi hết bọn họ đi, không cho ông ta ở trong biệt thự, bi thương hơn, khoản đầu tư của Đông Bắc Vương cũng không còn.
Lần này đối đầu với Tần Lâm, nhà họ Chúc thua thê thảm, ngay cả người nhà ông ta cũng không quan tâm đến ông ta, khiến cho nhà họ Chúc rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan, cục diện như hôm nay khó có thể xoay chuyển được.
Chúc Nhị Bạch cảm thấy tuyệt vọng và sợ hãi, nếu như nhà họ Chúc cứ như vậy thì đúng là tiêu đời, ông ta sống thế nào đây, thế này thì sao còn mặt mũi đi gặp tổ tiên, sau này ông ta đi đến đâu cũng không thể ngẩng đầu, bị đám bạn già cười vào mặt.
Chúc Nhị Bạch muốn cứu vãn chuyện với Chúc Cao Sơn, nhưng người ta không cho ông ta cơ hội, Chúc Cao Sơn vốn tìm Tần đại sư đến khám bệnh cho ông ta, nhưng ông ta lại đuổi Tần đại sư đi, bọn họ sao biết Tần Lâm chính là người của Tần đại sư chứ?
Bây giờ nhà họ Chúc như đám chuột qua đường, ai ai cũng muốn đánh họ.
Chúc Nhị Bạch sau khi biết mình đắc tội với Tần đại sư, cho dù con trai mình cũng chưa chắc khống chế được chuyện đầu tư của Đông Bắc Vương, Tần đại sư là khách quý của Đông Bắc Vương, lần này Chúc Nhị Bạch đúng là ngu xuẩn, nhà họ Chúc đã bị hủy hoại trong tay ông ta, bài đẹp trong tay nhưng ông ta lại thua sạch, Chúc Nhị Bạch muốn cứu vãn quan hệ cha con, nhưng Chúc Cao Sơn không hề cho ông ta cơ hội. Năm đó nhà họ Chúc đối xử quá tệ bạc với anh ta, vậy nên lòng anh ta đã nguội lạnh lâu rồi, có điều lúc này nói gì cũng muộn rồi, không kịp rồi.
Chúc Diệu nói nhỏ.
"Bố, chúng ta bây giờ nên làm thế nào?"
"Tối qua ngân hàng giục chúng ta trả nợ đấy, thời gian vay sắp hết rồi nếu như không có cách nào thì nhà chúng ta sẽ bị ngân hàng thu hồi".
Nhà dột còn gặp mưa đêm!
Chúc Nhị Bạch nôn ra máu, bây giờ trong lúc quan trọng, ngân hàng cũng đến góp vui, đúng là muốn chặn hết đường sống của nhà họ Chúc mà!
Chúc Diệu trầm giọng nói.
"Bố, bố có sao không? Hay là chúng ta quay lại cầu xin Lão Tam nhé".
"Dù sao cũng là người một nhà, Lão Tam đâu thể thấy chết không cứu được?"
Chúc Nhị Bạch nói móc Chúc Diệu.
"Con quên mất năm đó hai anh em con đối xử với Cao Sơn thế nào à? Nếu là con con có ghi thù không? Bố bảo hai đứa chăm sóc Cao Sơn, hai đứa làm thế nào? Vừa nãy lời Cao Sơn nói không đủ mất mặt à, hai đứa có biết xấu hổ không đấy, còn muốn quay lại cầu xin nó, nó sẽ không đồng ý đâu. Huống hồ chúng ta còn đắc tội khách quý của Đông Bắc Vương, cho dù là Cao Sơn cũng chưa chắc có bản lĩnh xoay chuyển tình thế".
Chúc Nhị Bạch mắng mỏ.
"Hai đứa đúng là vô dụng, nếu hai đứa có bản lĩnh thì bố đã không mất mặt đến mức này! Vô dụng, đúng là lũ vô dụng!"
Chúc Phi lầm bầm nói, nhà dột từ nóc, đây là báo ứng của bọn họ!
"Con do bố sinh, bố không lo, bắt bọn con lo, bọn con biết thế nào được".
Chúc Nhị Bạch tức giận hét lên.
"Đều cút khỏi nhà cho tao, tí nữa tính sau".
Chúc Tam Đao nghĩ ngợi nói.
"Anh Hai, bây giờ là lúc không vội được, em thấy mình không lấy được khoản đầu tư của Đông Bắc Vương đâu, chỗ Đồng Phương Châu cũng không ổn, em nghĩ chúng ta nên đến chỗ chủ tịch Mạnh Văn Cương xem sao, nếu chủ tịch Mạnh có thể đến thì chắc cũng muốn hợp tác với chúng ta, nhưng sau lại đi là do Tần Lâm phá hoại, có điều chỉ cần có cơ hội, chúng ta không được bỏ cuộc!"
"Đúng đấy, có vẻ như chúng ta phải thử lại xem sao".
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT