"Thôi được rồi, hôm nay tôi đến để khám bệnh, có vẻ như không ai bị bệnh, tôi sẽ nhớ kỹ cuộc điện thoại của Phương Hồi".

Tần Lâm lạnh lùng cười, nhưng lúc này, trong lòng Trần Cao Sơn run rẩy, Tần đại sư rõ ràng nổi giận rồi.

Trần Cao Sơn khổ sở nói.

"Tần đại sư, chuyện này đều là lỗi của tôi, xin lỗi cậu, tôi nên tự mình đón cậu, tôi xin cậu đừng nói với ông Phương, tôi cũng thấy thẹn với ông Phương, càng thấy thẹn với cậu, Tần đại sư!"

Tần Lâm nhìn Trần Cao Sơn, tên này nói đúng trọng tâm, hoàn toàn không phải người cùng đường với Chúc Nhị Bạch, mặc dù là người nhà họ Chúc nhưng không có sự kiêu ngạo và ngông cuồng của nhà họ Chúc, theo Phương Hồi nhiều năm như vậy, có vẻ như khá hiểu chuyện, biết tiến biết lùi.

"Yên tâm, tôi sẽ không nói gì xấu với Phương Hồi đâu, có điều tôi sẽ không khám bệnh cho người nhà họ Chúc, sau này, tôi với nhà họ Chúc sẽ là hai phe đối lập, chuyện nhà họ Tần và nhà họ Chúc, anh tự liệu mà làm đi, tôi cũng nên quay về rồi. Vốn tưởng phải cứu người nên mới đến, hóa ra là đến đây rước cục tức vào người, xui thật đấy, ha ha ha".

Tần Lâm nói xong liền quay người rời đi.

"Tần đại sư, Tần đại sư để tôi đưa cậu về!"

Trần Cao Sơn căn bản không quan tâm đến bọn Chúc Nhị Bạch, anh ta mau chóng quay người đi theo Tần đại sư.

Cũng không quan tâm Tần Lâm đã lên xe chưa vẫn vội vàng tươi cười, kéo cửa xe cho anh.

Không ai đánh kẻ chạy lại cả!

Huống hồ Trần Cao Sơn là người của Phương Hồi, lần này đến không khám bệnh được cho ai, nhưng cũng không đến mức không nể mặt Trần Cao Sơn.

"Cái này..."

Chúc Nhị Bạch tái mặt, tức đến mức toàn thân run rẩy, ông ta nhìn thấy Tần Lâm ngồi trên xe Lão Tam, trong lòng buồn bực, có điều Tần Lâm lại biến thành Tần đại sư.

"Chúc Tam Đao! Em lừa anh phải không? Sao tên Tần Lâm này lại biến thành Tần đại sư được?"

Chúc Nhị Bạch lau mồ hôi, bản thân suýt nữa phải quỳ xuống trước mặt Tần Lâm rồi.

Chúc Tam Đao cười gượng, run rẩy đứng đấy.

"Em cũng không biết, anh Hai, tên Tần Lâm này là người quen cũ của em, chỉ là một bác sĩ quèn, ai biết được tại sao nó lại biến thành Tần đại sư?"

Vương Vân phân tích cặn kẽ.

"Đúng vậy, bác Hai, tên Tần Lâm này thực sự không phải Tần đại sư! Cháu dám dùng mạng mình bảo đảm! Bố cháu nói thật đấy, tên này mà là Tần đại sư, cậu ta theo đuổi con gái cháu, sao cháu không đồng ý chứ? Tên này chỉ là một tên nghèo, chẳng có gì cả. Cháu đoán, cậu ta có thể là đồ đệ của Tần đại sư hoặc cùng lắm là đệ tử trên danh nghĩa, Tần đại sư không dám để cậu ta ra ngoài lừa bịp, vậy nên cậu ta không dám ho he tiếng nào. Có thể nói, nếu như cậu ta là đệ tử của Tần đại sư, thì sao cậu ta có thể không tự tin đến vậy? Nếu không đã vênh váo nói thẳng cho chúng ta mình là đệ tử của Tần đại sư rồi, chắc chắn là vậy, rõ ràng cậu ta không phải!"

Chúc Dũng cũng bình tĩnh nói.

"Vương Vân nói đúng lắm, cô ấy nhất định là người hiểu rõ nhất, Tần Lâm cùng lắm chỉ là đệ tử trên danh nghĩa của Tần đại sư, nếu có quan hệ gì với Tần đại sư, chắc bọn họ chỉ cùng họ, chắc chỉ là một tên tùy tùng đi theo Tần đại sư, nếu là đệ tử thật sự thì chẳng nhẽ lại làm ở cái phòng khám nhỏ thế?"

Nghe thấy lời Vương Vân và Chúc Dũng nói, Chúc Nhị Bạch cũng chìm vào trầm tư, tất cả người nhà họ Chúc trầm mặc gật đầu, nhất định là vậy, có điều vừa nãy Lão Tam nhà họ Chúc ở đây, ai dám nói như vậy?

Anh ta nói đúng là đúng, sai là sai, bọn họ cũng chỉ có thể nghe theo.

Chúc Diệu nói, trong lòng tràn đầy lo lắng.

"Bây giờ phải làm thế nào? Đắc tội Tần đại sư, con thấy sắc mặt Lão Tam khó chịu lắm? Bố, vụ đầu tư của chúng ta liệu có tan thành mây khói không?"

Chúc Nhị Bạch trầm giọng nói.

"Chuyện đầu tư chắc không có vấn đề gì đâu! Lần này Lão Tam về là tốt, nhà họ Chúc chúng ta có thể vực dậy rồi".

"Đắc tội Tần đại sư cũng không phải do chúng ta, có điều chuyện hợp tác với Đông Bắc Vương, Lão Tam sẽ có dự tính".

Chúc Phi cười nói, mặc dù bị Lão Tam đánh nhưng bọn họ vẫn để ý chuyện đầu tư nhất, chỉ cần kéo được đầu tư, hồi sinh được nhà họ Chúc thì có bị đánh cũng đáng.

"Bố nói đúng lắm, mặc dù Lão Tam nói có vẻ tức giận, nhưng nhất định chỉ là nói cho người ngoài nghe thôi, Tần Lâm cũng chẳng phải là Tần đại sư mà chỉ là thuộc hạ của Tần đại sư thôi, Lão Tam chỉ đang nể mặt Tần đại sư, chuyện đầu tư chắc không sao đâu".

Chúc Diệu hừ lạnh một tiếng rồi nói.

"Sau này chúng ta phải cách xa tên Tần Lâm này một chút, tên này nhất định là một tên tiểu nhân, nhất định sẽ nhằm vào chúng ta".

Âu Dương Diễm Diễm nộ hỏa xung thiên, thể diện nhiều năm của bản thân mất hết rồi, hơn nữa còn phải quỳ trước bọn trẻ con, nói ra cũng khó nghe.

"Đúng đấy, sau này chúng ta tránh được thì tránh. Tên Tần Lâm này cậy uy của Tần đại sư, còn bắt chúng ta quỳ xuống, món nợ này tôi có chết cũng không tha cho cậu ta".

Chúc Nhị Bạch cười khẩy.

"Được rồi, bây giờ Lão Tam đã xử lý xong chuyện nhà họ Chúc rồi, sau này nhà họ Chúc chúng ta phát triển, Tần đại sư là thá gì chứ?"

Cô giúp việc nói.

"Xin lỗi các vị, tôi vừa mới nhận được điện thoại của anh Trần, xin các vị rời khỏi đây, tôi chuẩn bị dọn dẹp".

Chúc Nhị Bạch vừa nghe thấy cô giúp việc muốn đuổi khách liền nổi giận.

"Vớ vẩn? Anh Trần là thằng quái nào, cô là cái thá gì mà muốn đuổi chúng tôi đi? Cô biết tôi là ai không? Tôi là bố nó! Chúc Cao Sơn là con trai tôi, tôi muốn ở đâu thì ở đấy".

Cô giúp việc khổ sở nói.

"Xin lỗi các vị, anh Trần nói các vị không thể ở lại đây, tôi phải thu dọn biệt thự, các vị đừng làm khó tôi".

Chúc Nhị Bạch chống eo nói, tức giận nhìn cô giúp việc.

"Tôi không đi đấy, có làm gì được tôi? Đây là nhà tôi, sau này tôi sẽ sống ở đây, cô sẽ phải hầu hạ tôi, cô biết chưa?"

"Tôi..."

Cô hầu gái bất lực không biết nói gì, khi đang chuẩn bị gọi cho anh Trần thì Trần Cao Sơn đã quay lại rồi.

Chúc Nhị Bạch cười nói.

"Cao Sơn, giúp việc của con bị sao vậy, đuổi việc cho bố, thuê người mới đi, chẳng phải con mua biệt thự này cho bố sao? Con có lòng thật, người ta nói nuôi con phòng khi về già, câu này đúng thật".

Trần Cao Sơn lạnh lùng nói.

"Đây là tôi mua cho mẹ tôi, chả liên quan gì đến ông hết, bây giờ nhà họ Chúc mấy người có thể cút được rồi. Cút ra khỏi đây đi, Trần Cao Sơn tôi không muốn nhìn thấy mấy người".

Chúc Phi mắng.

"Sao em có thể nói vậy với bố? Cao Sơn, em làm vậy là bất hiếu đấy, ngay cả tên mình em cũng đổi rồi, em khiến bố buồn lắm đấy".

"Buồn? Ông ta cũng biết buồn à? Ha ha ha ha! Lúc trước mấy người đuổi tôi ra khỏi nhà họ Chúc sao không nghĩ đến chuyện tôi buồn thế nào? Từ thời khắc ấy, tôi đâu còn mang họ Chúc nữa, mà tôi lấy họ mẹ, từ đó trở đi chỉ có Trần Cao Sơn, không còn Chúc Cao Sơn!"

"So đau khổ, mấy người ai có thể đau khổ hơn tôi? Ở nhà họ Chúc, tôi khác gì nô bộc nhà các người không? Thậm chí còn không bằng, lúc đó, hai người làm anh đối xử với tôi thế nào? Sợ tôi cướp tài sản của mấy người, ha ha, lúc nào cũng muốn đuổi tôi ra khỏi nhà Chúc, còn cả ông nữa, Chúc Nhị Bạch! Ông còn nhớ ông đã nói gì với tôi không? Tôi không biết xấu hổ giống mẹ tôi vậy, cái loại không có tiền đồ, cả đời chỉ biết ăn bám".

Trần Cao Sơn đỏ mắt, tức giận nhìn Chúc Nhị Bạch, ông ta cũng không biết phải nói sao, mặt tái xanh, cũng không biết nên nói gì mới ổn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play