“Nói nghe hay lắm, lúc đầu tôi rời khỏi nhà họ Chúc, sao các người không khuyên tôi đi? Ha ha ha, bây giờ thì hay lắm, tôi thành danh rồi thì các người lại tìm đến, nhà họ Chúc bị diệt thì chẳng phải là do các người tự làm tự chịu sao? Cả đời Chúc Nhị Bạch làm được bao nhiêu chuyện tốt? Còn cả hai người, lúc đầu khuyên tôi như thế nào, có cần tôi nói lại cho nghe không?”

Trần Cao Sơn tức giận quát qua điện thoại, lúc này hai mắt đã đỏ hoe, nước mắt cũng bắt đầu rơi.

Anh ta một thân một mình đi đến Đông Bắc, chịu lạnh chịu đói ba ngày ba đêm vẫn không hề rơi một giọt nước mắt nào.

Anh ta đánh nhau với người khác, bị chặt mất hai ngón tay nhưng vẫn không hề khóc.

Nhưng lúc này đây, khi nhận được hung tin của bố mình, cuối cùng Trần Cao Sơn vẫn rơm rớm nước mắt.

Đàn ông không dễ dàng rơi nước mắt, bởi vì chưa đụng đến nơi bị tổn thương mà thôi.

“Bố, bố không sao chứ? Bố mau tỉnh dậy đi!”

Giọng nói của Chúc Diệu ngày một ré lên qua điện thoại, trái tim Trần Cao Sơn như bị bóp nghẹt.

“Cao Sơn, cậu mau về đi, nếu không thì sẽ không kịp thấy mặt bố mất”.

Chúc Phi lo lắng nói.

“Đưa Chúc Nhị Bạch đến biệt thự Lệ Thủy, đó là nhà tôi đã mua ở thành phố Khánh Phong”.

Nói xong, Trần Cao Sơn lập tức cúp máy.

“Sao vậy, Cao Sơn, có tâm sự sao?”

Một người đàn ông mặc áo khoác gió nhìn thấy vẻ mặt căng thẳng của Trần Cao Sơn, bèn cười nói.

“Bịch...”

Trần Cao Sơn ngay lập tức quỳ xuống trước mặt người đàn ông trung niên.

“Ông chủ! Bố tôi đang gặp nguy hiểm, tôi... tôi phải về nhà một chuyến, xin hãy cho tôi thông tin để liên lạc với Tần đại sư, tôi phải đi cầu xin Tần đại sư chữa trị cho bố!”

Trần Cao Sơn thấp giọng nói.

“Đứng lên đi”.

Phương Hồi vỗ vai Trần Cao Sơn.

“Bao nhiêu năm qua, tôi coi cậu như em ruột, cậu vẫn luôn một mực trung thành với tôi. Tôi biết cậu là người coi trọng tình nghĩa, nhưng từ trước đến giờ cậu lại chưa từng nhắc đến người bố này. Bố mẹ không chờ được đến ngày con cái phụng dưỡng, sự thành công của một người đàn ông không dựa vào việc anh ta có bao nhiêu tiền, bao nhiêu phụ nữ vây quanh, mà là dựa vào hai chữ ‘hiếu đễ’. Quả nhiên cậu chưa bao giờ làm tôi thất vọng, mau đứng lên đi, tôi cho cậu số điện thoại của Tần đại sư, hãy mời Tần đại sư chữa trị cho bố cậu đi”.

* “Hiếu đễ” là cội nguồn của “nhân nghĩa”. “Hiếu” là báo đáp tình yêu thương, lòng tôn kính đối với cha mẹ. “Đễ” là chỉ tình yêu thương, tình cảm thân thiết giữa anh chị em, cũng bao hàm cả tình cảm giữa bạn bè

Phương Hồi cười nói, càng thêm hài lòng với Trần Cao Sơn, một người không hiếu thảo thì không ai có thể dạy dỗ được cả, mặc dù ông ấy nhìn thấy nỗi tủi thân vô tận trong ánh mắt của Trần Cao Sơn, nhưng anh ta vẫn chọn cách cúi đầu trước mặt bố mình, cho dù anh ta có không nghe lời như thế nào đi nữa thì lúc này cũng chỉ muốn tận hiếu với bố mà thôi.

“Còn một chuyện nữa, tôi không biết nên nói như thế nào, ông chủ, tôi muốn mượn sếp một số tiền, bởi vì công ty của bố tôi đang gặp khó khăn, bị người ta đàn áp, suýt chút nữa đã tan tành, nhà họ Chúc kinh doanh tập đoàn Y Mỹ nên cần một số tiền lớn để đầu tư, vậy nên...”

“Không cần nói nhiều nữa, không phải chúng ta đang làm về dược liệu sao? Ha ha ha, Một trăm triệu đủ không? Nếu muốn thêm dược liệu của chúng ta thì cứ lấy thoải mái, nói về xuất khẩu dược liệu thì ở Hoa Hạ này, Phương Hồi tôi chưa sợ ai đâu”.

Phương Hồi cười lớn.

“Cảm ơn ông chủ.... Cảm ơn!”

Đôi mắt đẫm lệ của Trần Cao Sơn tràn đầy vẻ phấn khởi và kích động.

Một trăm triệu!

Đó là bao nhiêu tình cảm, bao nhiêu sự tin tưởng đây? Bao năm qua bản thân anh ta cùng Phương Hồi đi đây đi đó, lúc Phương Hồi phát triển thì anh ta cũng phát triển, anh ta vẫn luôn ở cạnh Phương Hồi, người chủ như thế này thật xứng đáng để anh ta dùng tính mạng theo cả đời.

“Được rồi, đàn ông đàn ang khóc lóc cái gì, có còn ra mặt đáng nam nhi không? Mau về thu dọn đồ đạc đi, cứu người như dập lửa, bây giờ tôi sẽ gọi điện cho Tần đại sư, nhưng Tần đại sư có thời gian hay không thì tôi cũng không biết nữa”.

Nói xong, Phương Hồi liền lấy điện thoại gọi cho Tần Lâm!

“A lô, Tần đại sư đúng không? Tôi là Phương Hồi đây”.

Tần Lâm nhíu mày, Phương Hồi, ông ấy gọi cho mình làm gì? Nhưng con người Phương Hồi này vô cùng thẳng thắn, hơn nữa cũng rất kính nể Tần Lâm, thậm chí lúc đầu còn giao trang viên của mình cho Tần Lâm, thật sự đã khiến cho anh vừa mừng vừa lo.

“Thì ra là ông Phương, ha ha ha, không biết dạo này hai người thế nào rồi?”

Tần Lâm cười nói.

“Cũng may nhờ Tần đại sư, ha ha ha ha, hôm qua vợ tôi vừa mới nói cô ấy mang thai rồi, cậu xem chuyện này có trùng hợp không, đợi đến khi sinh đứa bé ra thì tôi lại phải nhờ Tần đại sư đặt tên đấy. Tôi đang kể chuyện vui cho cậu kia mà. Nếu như không có Tần đại sư thì chắc sẽ không hay biết gì cả đời mất, Tần đại sư đúng là người dẫn đường thật sự của tôi”.

Phương Hồi cười lớn.

“Tôi thấy hình như ông Phương còn có việc khác đúng không? Giữa ông và tôi không cần phải câu nể vậy đâu, ông Phương cứ việc nói thẳng”.

Tần Lâm nói.

“Ha ha ha, đúng là không có chuyện gì giấu được Tần đại sư, lần này tôi thật sự có việc nhờ Tần đại sư ra tay, không biết Tần đại sư có tiện không”.

Phương Hồi hỏi.

“Ông cứ nói đi”.

Tần Lâm nói, dù sao trước đây bản thân anh cũng đã nhận được rất nhiều ân huệ từ Phương Hồi, ông ấy cứ quyết đòi tặng anh căn biệt thự lớn đó, bản thân không thể nào ngăn cản nổi, trước sau gì Tần Lâm cũng phải trả lại đọa tình nghĩa này, bây giờ Phương Hồi đang cần anh giúp đỡ, đương nhiên Tần Lâm cũng không muốn mắc nợ người khác.

“Nếu Tần đại sư đã nói như thế thì tôi cũng không ngại nữa. Tôi có đứa em trai theo tôi mười mấy năm nay, thân như anh em ruột vậy, bố cậu ấy đang bị bệnh vô cùng nghiêm trọng, muốn mời Tần đại sư đến đó một chuyến xem sao. Không biết Tần đại sư có rảnh hay không?”

“Ở đâu? Gần đây tôi không đi xa được”.

Tần Lâm nói.

“Cao Sơn, ở đâu thế?”

Phương Hồi nhìn sang Trần Cao Sơn bên cạnh.

“Tỉnh Tây An, thành phố Khánh Phong”.

Trần Cao Sơn trả lời ngay lập tức.

“Thành phố Khánh Phong tỉnh Tây An, hình như cách chỗ Tần đại sư không xa lắm, không biết Tần đại sư có thời gian đến đó một chuyến không? Tôi nhất định sẽ cảm ơn cậu thỏa đáng!” quay lại web truyện tâm linh đọc tiếp nhé

Phương Hồi nói.

“Vừa hay tôi đang ở thành phố Khánh Phong. Không cần phải cảm ơn thỏa đáng gì cả, cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp, đây cũng là nhiệm vụ của tôi, người làm nghề y không thể nào trơ mắt nhìn bệnh nhân của mình bị bệnh tật hành hạ được”.

Tần Lâm nói.

“Cảm ơn Tần đại sư rất nhiều”.

Phương Hồi nói với vẻ vô cùng vui mừng.

“Gửi địa chỉ cho tôi, tôi còn có chút chuyện, thế nhé”.

“Được!”

Phương Hồi lập tức cúp điện thoại, Tần đại sư nói có việc, vậy thì chắc chắn là có việc.

“Tần đại sư đồng ý rồi, hơn nữa Tần đại sư cũng đang ở thành phố Khánh Phong, đây đúng là may mắn mà. Bố cậu chắc chắn được cứu rồi, cậu cũng đừng phiền muộn quá nhé”.

Phương Hồi nói rồi vỗ vào vai Trần Cao Sơn.

“Cảm ơn ông chủ, đại ân đại đức của sếp, Cao Sơn tôi sẽ không bao giờ quên! Bây giờ tôi phải đi thu dọn đồ đạc để về đây”.

Trần Cao Sơn kích động nói, có Tần đại sư giúp đỡ, nói không chừng bố sẽ thực sự được cứu.Truyện được đăng nhanh nhất tại Tamlinh247.com

Mặc dù Trần Cao Sơn oán trách bố, vì ông chưa từng cho anh ta một tuổi thơ hạnh phúc, chứ đừng nói đến việc hoàn thành đầy đủ nghĩa vụ đối với anh ta, mẹ cũng vì chuyện này mà mất sớm, nhưng một giọt máu đào hơn ao nước lã, anh ta không thể nào trốn tránh, cũng không thể đùn đẩy được.

Lúc này, Trần Cao Sơn chỉ muốn trở về càng nhanh càng tốt, chỉ như vậy thì mới có thể giúp bố sống lại được.

Tần đại sư, đây chính là tia hy vọng duy nhất của Trần Cao Sơn lúc này.

“Mau gửi địa chỉ cho Tần đại sư đi”.

Phương Hồi nói.

“Vâng vâng vâng”. Tìm truyện hay tại _ TRÙMt ruyện.n e t _

Trần Cao Sơn làm theo lời ông chủ, gửi địa chỉ cụ thể cho Tần đại sư, sau đó thu dọn hành lý để quay về, đã mười năm rồi, bây giờ thành phố Khánh Phong có lẽ đã không còn giống như lúc ban đầu nữa rồi.

Bố, người nhất định phải cố gắng gượng, có Tần đại sư ở đây, người nhất định sẽ không sao!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play