“Chủ tịch Mạnh, muộn như vậy rồi còn đi đâu thế?”

Nhìn thấy Mạnh Văn Cương bước ra khỏi phòng, Chúc Nhị Bạch liền vội vàng chạy tới, mặc kệ những vết thương đầy máu kia, bây giờ hy vọng của nhà họ Chúc đều dựa vào ông ấy, nếu như Mạnh Văn Cương bỏ đi thì chắc chắn nhà họ Chúc bọn họ sẽ tiêu đời.

Mạnh Văn Cương bị sốc khi nhìn thấy Chúc Nhị Bạch và những người khác đều be bét máu, nhưng ông biết tiểu sư huynh đã đi rồi nên mới xuất hiện.

Tiểu sư huynh đi rồi thì mình còn ở đây làm quái gì nữa? Một đám người không biết điều, bây giờ đã biết được tiểu sư huynh lợi hại đến mức nào rồi chứ!

Sống đến từng này tuổi mà không bằng một con chó, tiểu sư huynh trước giờ chính trực, không bao giờ ra tay với người già phụ nữ, chỉ chữa bệnh cứu người, đấy mới đúng là cao thủ. Nhưng bây giờ tiểu sư huynh đã thật sự nổi giận, cho nên mới đánh hết tất cả bọn họ, vậy cũng có nghĩa là bọn họ đã ép tiểu sư huynh đến cực hạn.

Ngay lúc Chúc Linh Linh được đưa đến phòng mình, thì người nhà họ Chúc đã tự tìm đến con đường chết rồi.

“Tôi không đi, chẳng lẽ còn ở đây đợi các người mời ăn đêm chúng à? Hừm!”

Mạnh Văn Cương hừ lạnh một tiếng, sau đó bỏ đi một lèo, người nhà họ Chúc đều ngẩn ra, đặc biệt là Chúc Nhị Bạch, khuôn mặt ông ta hiện lên vẻ tức giận và tuyệt vọng.

“Đều tại tên Tần Lâm đó, còn cả con điếm Chúc Linh Linh nữa, đúng là hai đứa khốn kiếp, bọn chúng lại đẩy nhà họ Chúc vào đường cùng”.

Chúc Diệu nghiến răng nghiến lợi.

“Bây giờ chủ tịch Mạnh đã đi rồi, chúng ta cũng coi như toi, lần này hết thật rồi”.

Chúc Phi lẩm bẩm nói, bây giờ nguồn tiền đầu tư của nhà họ Chúc đã mất, Chúc Thị Y Mỹ vốn chỉ là một cái vỏ rỗng mà thôi, nó đã dùng tất cả vốn của Y dược Văn Hòa để lấp khoảng trống rồi, bây giờ muốn phát triển nhưng lại phải dừng chân ở đây, sự suy vong của Y dược Văn Hòa là một đả kích rất lớn đối với bọn họ, có rất nhiều người trong ngành đã không còn quan tâm đến cái Y dược Văn Hòa còn níu kéo chút hơi tàn này nữa.

Không có đầu tư, bọn họ chỉ có thể chờ chết.

“Tần Lâm! Tao nhất định sẽ không bỏ qua cho mày đâu, thằng khốn!”

Chúc Nhị Bạch nói xong liền hộc máu, sắc mặt trắng bệch, ngã nhào xuống đất, Chúc Phi và Chúc Diệu vội vàng chạy tới đỡ bố dậy, bây giờ nhà họ Chúc đang lâm vào nguy hiểm, vậy nên Chúc Nhị Bạch mới tức đến phụt máu.

“Bố, bố không sao chứ?”

“Bố! Bố mau tỉnh dậy đi!”

Chúc Phi và Chúc Diệu thay phiên nhau gọi.

“Anh Hai! Anh không thể ngã xuống được! Nhà họ Chúc chúng ta chỉ mong chờ vào anh thôi”.

Chúc Tam Đao nói trong nước mắt.

Tất cả người nhà họ Chúc lúc này đều túm tụm lại.

“Anh không thể... không... được nữa rồi, lần này, nhà họ Chúc chúng ta.... có lẽ... sẽ phải... tiêu tan thật rồi”.

Chúc Nhị Bạch nói vô cùng khó khăn, thanh âm khàn đặc, cả người như mất đi hồn vía, hoàn toàn mất đi thần thái lúc trước.

“Không đâu anh Hai! Anh sẽ không sao đâu!”

Chúc Tam Đao nắm chặt tay Chúc Nhị Bạch, cuối cùng thì vẫn là tình anh em sâu đậm.

“Anh cả, bây giờ bố... thật sự quá khó nói rồi”.

Chúc Phi nhìn sang Chúc Diệu với vẻ buồn bã và đau đớn.

Sắc mặt Chúc Nhị Bạch tái nhợt vô cùng, lúc đầu là bị Tần Lâm đánh, sau đó còn tức đến hộc máu, với cả Chúc Nhị Bạch đã gần tám mươi rồi, ngay cả người trẻ tuổi cũng không thể chịu được áp lực như thế.

“Kêu Lão Tam về đây”.

Chúc Diệu trầm giọng nói.

“Lão Tam... sẽ về sao?”

Chúc Phi nói nhỏ.

“Bây giờ bố đã như thế nào rồi? Nó còn không chịu về sao, người chết như ngọn đèn tắt, nếu như bố mất thì còn có chuyện gì quan trọng hơn nữa đây? Mau gọi cho Lão Tam đi”.

Chúc Diệu tức giận nói, nếu đã như vậy, xem ra Chúc Nhị Bạch có thể chết bất cứ lúc nào.

Chúc Tam Đao chợt run lên, xem ra anh Hai không xong rồi, lại còn phải đi thông báo với người thân nữa sao?

Chúc Phi run rẩy bấm số gọi cho Lão Tam của nhà họ Chúc, lúc trước khi Trần Cao Sơn rời khỏi nhà họ Chúc, anh ta chỉ mới có mười tám tuổi, bây giờ đã hơn mười năm trôi qua, không biết đứa con ngoài giá thú đó của nhà họ Chúc có chịu trở về hay không.

“A lô...”

Sau khi điện thoại được nối, mặt Chúc Phi lộ rõ vẻ căng thẳng, thậm chí có hơi hưng phấn.

“Hơn mười năm rồi, Cao Sơn, không ngờ cậu vẫn còn ở đây, vẫn luôn giữ số này à”.

Chúc Phi vội vàng nói.

Trần Cao Sơn đứng trên tòa cao ốc với vẻ mặt ảm đạm, anh ta đã đợi cuộc điện thoại này hơn mười năm rồi, đây cũng là điều mà anh ta lo sợ nhất.

Có lẽ chiếc điện thoại này sẽ không bao giờ đổ chuông, nhưng khi nó thực sự đổ chuông, có lẽ người bố vô trách nhiệm kia của anh ta đã chết rồi cũng nên. Quay lại đọc tiếp tại web truyện tâm linh nhé

Tuy trong lòng Trần Cao Sơn cảm thấy sợ hãi, nhưng không thể hông nghe máy.

“Có chuyện gì cứ nói thẳng đi, tôi không có thời gian”.

Trần Cao Sơn trầm giọng nói.

“Cao Sơn, bố chúng ta... sắp không xong rồi”.

Chúc Phi thấp giọng nói.

Ở đầu dây bên kia, Trần Cao Sơn hít sâu một hơi, sắc mặt có chút thay đổi, tuy rằng lúc đầu bản thân bị đuổi đi, nhưng cho dù thế nào thì con người vẫn có tình cảm, nếu như không có tình cảm thì đã là máy móc rồi.

Nói cho cùng thì Chúc Nhị Bạch là người cho anh ta sinh mạng, mặc dù Trần Cao Sơn rất hận ông ta, nhưng người chết vẫn quan trọng hơn cả, bố sắp không xong rồi, lúc này bản thân anh ta đang cảm thấy hết sức phức tạp.

Người chết như ngọn đèn tắt, nếu thật sự chết đi thì cũng là chuyện đương nhiên.

“Ông ta sắp chết thì liên quan gì đến tôi”.

Trần Cao Sơn trầm giọng nói, siết chặt nắm đấm, vẻ mặt u ám đến đáng sợ.

Đường đường là một đáng nam nhi, nhưng trong lòng lại đang giằn xéo không thôi.

Hơn mười năm nay, Trần Cao Sơn không hề có chút liên hệ nào với nhà họ Chúc, giống như một người đã chết vậy, trước giờ chưa từng được nhắc đến, đừng nói đến hai người anh Chúc Phi Chúc Diệu làm gì, ngay cả Chúc Nhị Bạch còn không thèm nhắc đến anh ta.Truyện được đăng nhanh nhất tại Tamlinh247.com

Bởi vì lúc Chúc Nhị Bạch khoảng năm mươi tuổi, còn sung sức nên đã ngủ với một người phụ nữ khác, sau đó sinh ra đứa con hoang như Trần Cao Sơn, vậy nên anh ta mới bị nhà họ Chúc xua đuổi.

Khi Trần Cao Sơn tám tuổi thì mẹ mất, sau đó anh ta được đưa đến nhà họ Chúc, nhưng lúc đó, Chúc Phi và Chúc Diệu đều không hề mong chờ cậu em trai này, bọn họ sợ rằng Trần Cao Sơn sẽ giành mất tài sản của mình, sợ rằng sẽ phải chia cho anh ta một phần.

Trần Cao Sơn chỉ là một đứa con hoang giữa bố và một người phụ nữ bên ngoài mà thôi, vậy nên bọn họ cũng không thèm quan tâm đến sự sống chết của đứa con này, bọn họ ngược đãi Trần Cao Sơn vô cùng tận, nhưng bố lại luôn thờ ơ mọi chuyện, thậm chí xem anh ta còn tệ hơn cả người làm, lúc nào Chúc Phi và Chúc Diệu cũng muốn đuổi đứa em trai này ra khỏi nhà.

Cuối cùng... vào năm anh ta tròn mười tám, Trần Cao Sơn đã quyết định rời khỏi nhà họ Chúc, rời khỏi cái gia đình lạnh lẽo không chút tình thương đó, nơi đó sớm đã không còn là chỗ mà anh ta có thể nương thân được nữa rồi.

Vậy thì anh ta vẫn còn tiếp tục ở đó làm gì, còn có ý nghĩa gì đâu chứ?

Trần Cao Sơn một mình lên tàu hỏa đi về phía Đông Bắc.

Mười năm nay, Trần Cao Sơn cũng coi như có chút danh tiếng, Chúc Phi cũng nghe thoáng được từ người khác, nghe nói Trần Cao Sơn bây giờ đã là thân tín bên cạnh củaĐông Bắc Vương, vô cùng lợi hại.

Vậy nên Chúc Phi mới gọi cho Trần Cao Sơn, chắc chắn còn có ý nghĩ khác, đó là mượn cớ bố thập tử nhất sinh để Trần Cao Sơn trở về giúp nhà họ Chúc thu dọn mớ hỗn độn.

“Người xưa hay có câu, Cao Sơn, người chết như ngọn đèn tắt, dù gì thì cũng là bố cậu, bây giờ ông ấy sắp không xong rồi, cậu về thăm ông ấy không được sao? Nhà họ Chúc chúng ta sắp bị người ta giẫm đạp rồi, nếu còn tiếp tục thì bố sẽ tức đến hộc máu lần nữa mất, vậy thì sẽ rất nguy hiểm đến tính mạng. Cao Sơn, cậu xem kĩ lại đi, tôi và anh hai lúc đầu cũng vì muốn tốt cho cậu thôi, nên mới nghiêm khắc dạy dỗ cậu, bố thì quá bận, không thể quan tâm đến cậu được, nhưng cậu lại trơ mắt nhìn bố chết thế này sao, chẳng lẽ cậu muốn nhà họ Chúc chúng ta tiêu tan một cách không rõ ràng như vậy à”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play