Tần Lâm cảm thông khi nhìn thấy ánh mắt đấu tranh của cậu Hai, suy cho cùng thì vẫn là anh em cùng một mẹ sinh ra, em không nhân nhưng anh lại không thể không nghĩa!

Mợ Hai là mợ Hai, cậu Hai là cậu Hai, Tần Lâm cho rằng vẫn chưa tới mất hết tính người, hơn nữa anh rất coi trọng tình cảm gia đình, bởi vì bố mẹ anh đã không còn nữa, bản thân đã mất quá nhiều thứ rồi, vậy nên anh luôn kính yêu dì Hai như mẹ ruột của mình vậy.

“Lần này hy vọng cậu đã có được một bài học, núi cao còn còn có núi cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn”.

Tần Lâm lạnh nhạt nói, Đường Giang Sơn mừng rỡ, anh ta biết rằng em họ đã tha thứ cho mình rồi.

“Vậy chuyện công việc thì sao?”

Tôn Hiểu Dĩnh vội hỏi Tần Lâm.

“Mẹ, mẹ đừng nói nữa”.

Đường Giang Sơn kéo Tôn Hiểu Dĩnh, cau mày nói, Tần Lâm đã nói thế rồi thì chắc chắn không có vấn đề gì.

“Vậy thì tốt, Tiểu Lâm nếu cậu quen chủ tịch của công ty, cậu hỏi xem có thể đề bạt Giang Sơn không, nói không chừng hai năm nữa thằng bé có thể làm giám đốc đấy”.

Tôn Hiểu Dĩnh hào hứng nhìn Tần Lâm.

“Tôi chữa bệnh nên mới quen người ta, không giúp được gì đâu".

Tần Lâm lạnh nhạt nói.

“Chưa giúp thì sao biết là không giúp được chứ? Chẳng phải chỉ cần nói vài ba câu hay sao? Giang Sơn là anh họ của cậu đấy”.

Tôn Hiểu Dĩnh ra vẻ Tần Lâm giúp là điều đương nhiên.

“Được đằng chân lân đằng đầu phải không? Mau rời khỏi chỗ này trước khi tôi đổi ý”.

Ánh mắt Tần Lâm lạnh lùng, Tôn Hiểu Dĩnh hừ một tiếng nhưng không dám chọc giận anh nữa, Đường Giang Sơn vội kéo mẹ sang một bên, sợ Tần Lâm đổi ý.

“Anh Hai, đây là năm trăm nghìn tệ, mật khẩu là sáu số tám, không thể trì hoãn chuyện cưới xin của con cái, hơn nữa bạn gái của Giang Sơn cũng có bầu rồi, nếu cần giúp đỡ gì thì anh cứ nói”.

Đường Mẫn đưa một tấm thẻ cho Đường Vũ rồi tươi cười nói.

Hai tay Đường Vũ run lẩy bẩy, gật đầu lia lịa.

“Anh và Giang Sơn nhất định sẽ nhanh chóng kiếm tiền để trả lại cho em”.

“Không cần đâu anh Hai, chúng ta là người một nhà mà, đừng khách khí như thế, cần gì giúp đỡ anh cứ nói, sau này anh phải thường xuyên đến thăm em đấy nhé”.

Đường Mẫn xua tay nói.

“Đúng thế anh Hai, nếu rảnh thì anh qua nhà em chơi, chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm, tán gẫu, bây giờ Tiểu Mẫn cũng không bận lắm, anh cứ đến thường xuyên đi”.

Lâm Vũ cũng rất niềm nở, đưa năm trăm nghìn tệ mà chẳng suy nghĩ gì, nếu như đổi lại là người ngoài chắc chắn sẽ khó chịu ra mặt.

“Ừ anh biết rồi, nếu rảnh bọn anh sẽ qua nhà, đến lúc đó hai vợ chồng em không chê phiền là được rồi, ha ha ha”.

Tôn Hiểu Dĩnh vội cướp lấy chiếc thẻ ngân hàng trong tay Đường Vũ, cười không ngậm được mồm, đây là năm trăm nghìn tệ đấy! Hào phóng thật, đúng là người lắm tiền có khác!

“Tuyệt đối không đâu, chị dâu suy nghĩ nhiều rồi”.

Đường Mẫn nói.

“Vậy thì tốt, vậy thì tốt”.

Lúc nói, Tôn Hiểu Dĩnh móc từ trong túi ra hai cái túi ni lông, Đường Mẫn và Lâm Vũ sững sờ, bà ấy làm cái gì vậy?

“Mọi người cũng xong bữa rồi, những món này mới ăn được tý, vứt đi thì tiếc lắm, để chị mang về, hâm nóng lên là lại ăn được một bữa nữa, không thể lãng phí đúng không, người thành thị như các em chắc chắn không ăn nữa, nhưng bọn chị ở dưới quê không để ý đến những thứ này, cái chân giò to này lúc nãy chị mới ăn được có mấy miếng”.

Tôn Hiểu Dĩnh vừa cười vừa nói, không hề khách khí, trực tiếp đổ đồ ăn trên đĩa vào túi ni lông.

Lâm Nguyệt Dao sững sờ, các người có thể giữ chút liêm sỉ được không vậy? Tôi còn chưa ăn no mà. Đến nhà tôi dùng bữa lại còn mang phần về? Đây đâu phải là ăn cơm, là ăn cướp mới đúng!

Không phải giải thích gì cả, loại người này không những tham lam mà còn vô liêm sỉ!

Lâm Nguyệt Dao ngán ngẩm bất lực, mẹ cậu Hai đúng là có một không hai, sao bản thân lại đen đủi, chuyện gì cũng gặp phải vậy chứ?

Lâm Nguyệt Dao dày công chuẩn bị một bữa vô cùng long trọng, mẹ nói với cô rằng hôm nay là một ngày rất đặc biệt, kết quả lại thành ra thế này, thực sự khiến người ta thấy thất vọng.

“Cũng đúng, cũng đúng, ha ha”.

Đường Mẫn còn có thể nói gì chứ, chỉ đành cười cho qua, dù gì anh Hai và chị dâu cũng sống dưới quê, điều kiện không bằng thành thị, nên Đường Mẫn có thể hiểu được sự tằn tiện, tiết kiệm của chị dâu.

“Vậy thì bọn chị đi trước đây, Tiểu Mẫn à, sau này anh chị sẽ thường xuyên tới, chỉ cần em không chê phiền là được”.

Tôn Hiểu Dĩnh gói hết đồ ăn lại, cười nói với vẻ mặt thỏa mãn.

“Sao có thể chứ, có chuyện gì anh chị cứ đến là được”.

Đường Mẫn nói.

“Vậy thì bọn anh đi đây, cảm ơn em nhé Tiểu Mẫn”.

Đường Vũ nghiêm nghị nói.

“Cảm ơn gì chứ, đều là người nhà với nhau, nói như thế nghe xa lạ lắm”.

Tôn Hiểu Dĩnh hoàn toàn không coi mình là người ngoài.

“Đúng thế đúng thế”.

Lâm Vũ cũng cười cười rồi gật đầu, Tôn Hiểu Dĩnh chỉ còn thiếu mỗi việc coi nơi đây là nhà mình nữa thôi, mặc dù ông ấy cũng thấy hơi khó chịu, không phải vì cho bọn họ tiền mà do vợ anh Hai hơi quá đáng, có điều cũng chỉ nghĩ thế thôi rồi cho qua, dù gì cũng là người một nhà, nếu như so đo tính toán từng ly từng tý sẽ khiến Tiểu Mẫn không vui. Bà ấy luôn canh cánh trong lòng chuyện của anh Hai, lần này cũng coi như giúp được bọn họ rồi.

Sau khi trò chuyện vài ba câu thì cả nhà Đường Vũ cũng rời khỏi nhà dì Hai, đặc biệt là Tôn Hiểu Dĩnh, mặt mày hớn hở, vui mừng phấn khởi, đây mới thực sự là được vụ mùa lớn.

Lâm Nguyệt Dao hừ lạnh lùng, ngồi trên sô pha, vẻ mặt vô cùng bực bội.

“Gì vậy chứ, quỷ vào làng à? Vét hết sạch, con còn chưa ăn no mà”.

“Dao Dao sao lại nói thế chứ, không có trên có dưới gì cả. Đấy là mợ Hai con đấy”.

Đường Mẫn cau mày nói.

“Dì Hai à, dì đừng trách cháu lắm lời, tiền dì cũng đưa rồi, xem ra bọn họ vẫn chưa thấy cảm kích đâu, nói không chừng chẳng bao lâu nữa họ lại đến đòi thêm”.

Tần Lâm lắc đầu, thở dài nói.

“Chắc không đâu. Cậu Hai cháu là người rất chất phác, còn mợ Hai mặc dù hơi quá quắt nhưng suy cho cùng cũng là vì gia đình vì con cái, kết hôn là chuyện quan trọng, chúng ta cũng giúp đỡ hết mức rồi”.

Đường Mẫn cười nói.

“Ừm, Tiểu Lâm nói cũng đúng, nhưng mà tôi cảm thấy lần này chắc anh Hai với chị dâu cũng yên lòng rồi, sau này chắc chắn sẽ được sống thảnh thơi, đợi ngày bế cháu nội. Mấy năm nay xem ra anh Hai cũng chịu không ít khổ cực, nhà ta cũng không thiếu tiền, cho một ít cũng không sao”.

Lâm Vũ rất thấu tình đạt lý, Tần Lâm chỉ cười trừ, những gì cần nói anh cũng nói hết rồi, có điều với tính cách của Tôn Hiểu Dĩnh có lần một sẽ có lần hai, hơn nữa bà ta cho rằng số tiền này được cho không nên nhất định phải lấy, dù gì thì bọn họ đưa là điều đương nhiên. Ban đầu nếu không phải Đường Vũ bị đuổi đi, sao nhà họ có thể còn nhiều con cháu sống sót như thế chứ? Vậy nên bà ta cho rằng số tiền này hiển nhiên phải đưa, chứ không phải mượn.

“Ừm, chú Hai cháu nói đúng, Tiểu Lâm à, Lỗ Tấn đã dạy chúng ta rằng “không sợ dùng suy nghĩ xấu xa nhất để phán đoán người đời”, dì biết cháu có ý tốt, nhưng mà mợ Hai sẽ không quá quắt như thế đâu".

Đường Mẫn điềm đạm nói.

Tần Lâm thở dài, đây là tâm lý ăn may, anh cá chắc bà ta sẽ coi dì Hai là cái máy rút tiền.

- ----------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play