Đối với Tôn Hiểu Dĩnh mà nói, đây chẳng phải là đang làm nhục người khác hay sao? Con trai mình làm sao có thể chịu đựng nổi nỗi nhục này chứ? Anh là cái thá gì? Sao lại có thể ra lệnh cho con trai bà ta quỳ xuống ăn cứt được.
Tôn Hiểu Dĩnh nhất thời nổi điên, thở hổn hển, sau đó chỉ vào Tần Lâm, hận không thể nuốt sống anh, giống hệt như Tần Lâm đang đào mộ tổ tiên nhà họ không bằng.
Con trai bà ta là sinh viên đại học, nếu bắt Đường Giang Sơn quỳ trước mặt Tần Lâm thì đúng là trò cười, chuyện này sao có thể được?
“Tiểu Lâm, không phải mợ Hai nói đâu, cháu cũng tự cho mình là đúng quá rồi đó? Đùa sao, cháu cũng xứng để Giang Sơn nhà mợ quỳ xuống à? Không biết nói đùa là gì ư? Cháu sửng cồ lên làm gì, không biết nể mặt hả? Chẳng phải là cháu đang muốn làm khó người khác sao? Cháu và Giang Sơn là anh em chung huyết thống mà, sao lại có thể làm ra chuyện như thế này được, đừng có nghiêm trọng hóa vấn đề”.
“Hơn nữa, Giang Sơn nhà mợ cũng là sinh viên đại học, đàn ông con trai mà quỳ gối thì quý hơn ngàn vàng, chẳng lẽ nói quỳ là quỳ sao? Mọi người đều là người một nhà, cháu cũng không nhất thiết phải làm lớn chuyện như vậy đâu? Mau lên, nể mặt mợ Hai, chuyện này coi như bỏ đi, còn về công việc của Giang Sơn thì không thể mất được, dù sao thanh niên cũng hay thích đùa, không thể cứ tính toán chi li được”.
Tôn Hiểu Dĩnh nhíu mày, tùy tiện nói.
Khóe miệng Tần Lâm cười nhếch lên.
“Vậy được, chúng ta nói đi nói lại, mợ Hai yêu quý ạ, lúc đầu là do bà và con trai bà ép tôi. Muốn tôi quỳ xuống ăn cứt, đúng không? Bây giờ cũng là bà nói là chỉ đùa thôi? Ha ha ha, có thể không làm lớn chuyện được sao? Hai người cứ liên tục thúc ép tôi phải quỳ xuống, tôi còn chưa ép mấy người đến vậy đâu nhỉ? Dao Dao, dì Hai, chú Hai, mọi người đều tận mắt thấy đúng không? Chẳng lẽ mợ Hai đang giả vờ không thấy đấy à. Bây giờ bà đã hết lý lẽ rồi, cho nên mới cho lời tôi nói là đang ép các người? Thật là buồn cười hết sức”.
“Đàn ông con trai quỳ còn quý hơn ngàn vàng, con trai bà là vàng bạc thì chắc tôi là đất đá à? Con trai bà giỏi giang cao quý, không quỳ cũng không sao, công việc không còn, dù gì các người cũng chẳng thèm quan tâm. Lúc đầu mấy người bắt tôi quỳ sao không nói câu người một nhà đi? Xin lỗi nha, ở đây bà không có mặt mũi gì cả”.
Tần Lâm xua tay, sắc mặt đanh lại.
Lâm Vũ và Đường Mẫn nhìn nhau, đây là một cuộc đấu khẩu, lời của Tần Lâm rõ ràng mạch lạc, quả thực là do Tôn Hiểu Dĩnh làm người lớn không ra dáng người lớn, cứ một mực ép Tần Lâm quỳ xuống, bây giờ thì hay rồi, công việc của con trai không còn, điêu đứng luôn rồi, còn muốn lôi kéo quan hệ người một nhà gì đó, sao không làm ngay từ đầu đi?
Đây gọi là báo ứng, đồ ăn chưa nguội mà lòng người đã nguội rồi.
Tôn Hiểu Dĩnh lúc này tức đến phồng mang trợn má, khiến cho Tần Lâm cạn lời, người phụ nữ xấu xa này nếu không là mợ Hai của mình thì anh đã đánh bà ta luôn rồi, nhưng anh vẫn để cho mợ Hai có mặt mũi.
“Bà bớt nói vài câu đi được không”.
Đường Vũ cuối cùng cũng lên tiếng, trợn mắt nhìn vợ.
Tôn Hiểu Dĩnh tức giận, hơn nữa còn đổ mọi tội lỗi lên người ông ta.
“Ông xem đi, cháu trai tốt của ông đấy, chỉ biết ức hiếp người mà thôi, có ngon thì ông giúp giải quyết vụ công việc đi. Ông giở thái độ gì với tôi chứ, suốt ngày chỉ biết khôn nhà dại chợ, hu hu hu, sao tôi lại có thể gả cho một người vô dụng như ông chứ”.
Tôn Hiểu Dĩnh lại tiếp tục khóc lóc om sòm.
Khóc lóc một hồi, Lâm Vũ và Đường Mẫn cũng cảm thấy bất lực, còn Đường Vũ thì có lẽ thấy đây là chuyện bình thường, nếu có ngày nào bà ta không khóc thì ngày đó có lẽ bà ta không phải vợ mình mất.
Mặt Đường Vũ đỏ lên, mặt mũi của ông ta sắp bị vợ làm mất cả rồi, nhưng ông ta vẫn luôn là một người sợ vợ, cho dù như vậy cũng không thể nào ra tay với Tôn Hiểu Dĩnh được.
“Nhà họ Đường các người bắt nạt người khác quá đáng, làm sao mà sống được chứ, hu hu hu”.
“Tần Lâm, cậu trơ mắt nhìn em cậu mất việc mất vợ, huyết thống của nhà họ Đường cũng coi như xong rồi, cậu là hung thủ giết người! Là tên sát nhân cầm đầu!”
Lời nói của Tôn Hiểu Dĩnh hoàn toàn bị Tần Lâm phớt lờ, người phụ nữ này có thể sống đến bây giờ thì thật sự phải cảm ơn cậu Hai đấy, nếu đổi lại là người khác thì bây giờ bà ta chỉ có thể sống vào mùng 1 với mùng 15 thôi.
Làm loạn thì không nói làm gì, lại còn tỏ ra kiêu ngạo độc đoán, bản thân làm sai lại đi đổi lỗi cho người khác, lúc nào bà ta cũng là đúng cả.
“Tội này tôi không nhận đâu, người thật sự làm mất việc của con trai chính là bà, không gì có thể giảo biện được, trừ cậu Hai ra thì ai có thể nhịn bà được chứ? Đừng tưởng tôi thấy bà đáng thương, loại người như bà căn bản không đáng để tôi thương hại”.
Tần Lâm lạnh lùng nói.
“Dì Hai, chú Hai, hai người cũng không cần nhìn mặt cháu, nếu mọi người thấy cháu sai thì cháu sẽ đi ngay. Bà ta quá kiêu ngạo, luôn tự cho mình là đúng, thực sự nghĩ mình là một đứa trẻ ba tuổi sao, lúc nào cũng muốn người ta nhường? Cháu không trách cái tính cách này, nếu muốn có công việc thì cũng được, đầu tiên phải hứa quỳ xuống ăn cứt, tôi sẽ chấp nhận, tính tôi thù dai lắm, vừa nãy các người ép tôi ăn cứt tôi đều nhớ như in đây này, nhớ đến trong mơ còn rõ, có phải vậy không? Mợ Hai yêu quý?”
Lời nói của Tần Lâm càng khiến cho sắc mặt Tôn Hiểu Dĩnh trở nên khó coi, Tần Lâm này thật cố chấp, mềm mỏng lại không muốn, bây giờ cho dù có nằm ăn vạ hóc la om sòm thì anh cũng không hề lay động.
Lâm Nguyệt Dao đứng cạnh chứng kiến long hổ tranh hùng, loại người như mợ Hai thì phải để anh Tiểu Lâm trừng trị mới được, nếu không thì bà ta vẫn sẽ không biết điều, hơn nữa lại còn lừa mẹ cô năm trăm nghìn! Người xấu xa như bà ta nhất định phải bị trừng trị, nếu không thì bà ta còn tưởng mình là Thượng đế.
Tôn Hiểu Dĩnh không còn biện pháp gì nữa, trong thôn không có ai là đối thủ của bà ta, nhưng khi gặp người chơi hệ cương không chơi hệ nhu như Tần Lâm thì bà tay hoàn toàn phải bó tay.
“Con trai tôi có chết cũng không quỳ xuống đâu, con trai tôi là sinh viên đại học mà, bao năm qua học hành đèn sách, đương nhiên phải hơn nhiều người rồi, đọc một quyển sách đi ngàn dặm đường, cậu là cái thá gì chứ? Tôi thấy cậu còn trẻ như vậy, chắc chưa từng học đại học nhỉ, sao con trai tôi có thể quỳ trước mặt cậu được. Cậu có tư cách gì mà ức hiếp người khác?”
Tôn Hiểu Dĩnh cắn răng nói.
“Bịch”.
Tôn Hiểu Dĩnh vừa dứt lời, Đường Giang Sơn đã lập tức quỳ xuống trước mặt Tần Lâm.
“Tiểu Lâm, em sai rồi, xin anh hãy tha cho em lần này đi, em không nên làm vậy, dù gì thì em cũng là người nhà họ Đường, anh lớn thì đừng trách một kẻ tiểu nhân như em làm gì, đừng có tầm nhìn hạn hẹp giống em. Em không thể mất việc được, nếu không có công việc thì Băng Nghiên sẽ không cần em nữa, hai bọn anh kết thúc thì con cái cũng sẽ không còn, xin anh đấy, em xin anh”.
Ngay khi Đường Giang Sơn quỳ xuống, sắc mặt Tôn Hiểu Dĩnh nhất thời sa sầm lại, con trai tôi là sinh viên đại học, sao lại có thể quỳ được!
“Anh Tiểu Lâm...”
Lâm Nguyệt Dao cũng không ngờ Đường Giang Sơn lại quỳ trước mặt Tần Lâm, cảnh tượng này khiến cho Lâm Vũ và Đường Mẫn có hơi xót xa, không khỏi thởi dài, nếu biết trước như vậy thì ban đầu sao còn làm chứ?
- ----------------------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT