Chu Điềm Điềm sững sờ, quay đầu nhìn Tần Lâm sau đó gật đầu.

Không ngờ Tần Lâm thực sự có thể đánh tiếng với người khác?

Chẳng nhẽ Tần Lâm có thẻ hội viên thật?

Tần Lâm là người có tiền, Chu Điềm Điềm biết, nhưng mua được túi LV thì có mấy ai không phải người có tiền chứ?

Tần Lâm cho dù có tiền thì cùng lắm cũng chỉ có thẻ Bạch Kim thôi, đây là thẻ hội viên cao cấp nhất của LV rồi, thẻ Bạch Kim được giảm bao nhiêu thì cô ấy cũng không rõ, Chu Điềm Điềm bất lực thở dài, xót xa mà lôi thẻ ngân hàng ra.

Nhân viên thu ngân cầm lấy thẻ, nói với Chu Điềm Điềm.

"Thưa cô, tổng cộng hai nghìn tệ, mời cô nhập mật khẩu".

Chu Điềm Điềm vừa định nhập mật khẩu liền lập tức sững sờ.

"Cái gì? Hai nghìn tệ? Cô đùa à?"

Nhân viên thu ngân cười nói: "Tôi không đùa, anh Tần là hội viên Cao Cấp của chúng tôi, nên có thể giảm giá cho cô, hai nghìn là giá sau khi giảm".

Chu Điềm Điềm trợn tròn mắt, giảm giá xong còn hai nghìn? Giảm giá gì mà giảm nhiều vậy?

Hai trăm nghìn giảm thành hai nghìn, cho dù là hàng giả cao cấp thì cũng không có giá hai nghìn tệ!

Đây là hội viên có cấp bậc thế nào chứ?

Hội viên Cao Cấp sao?

Lúc trước chưa từng nghe qua LV còn có hội viên Cấp Thấp và hội viên Cao Cấp, chẳng phải chỉ có hội viên Phổ Thông và hội viên Bạch Kim sao?

Dương Tuyết và Kim Tuệ Bình cũng sững sờ, bọn họ đương nhiên từng mua túi ở đây, đặc biệt là Dương Tuyết, tháng trước vừa mua một chiếc túi mười tám nghìn ở đây, lấy đâu ra hội viên cao cấp chứ?

"Ê, hội viên Cao Cấp là sao vậy? Còn cao hơn hội viên Bạch Kim à?"

Nhân viên thu ngân cười mỉm nói: "Hội viên Cao Cấp là hội viên cao cấp hơn hội viên Phổ Thông".

Lời giải thích này chẳng khác gì không giải thích cả.

Dương Tuyết có hơi cạn lời, lần đầu nghe thấy còn có thứ này?

"Vậy làm thế nào để được làm thẻ hội viên Cao Cấp?"

Nhân viên thu ngân lắc đầu: "Cái này tôi cũng không biết".

Dương Tuyết:....

Nhân viên thu ngân bĩu môi, trong lòng nghĩ tôi đương nhiên không biết, đây là do đích thân giám đốc Đồng giao phó, làm gì có ai là hội viên Cao Cấp chứ, chỉ là thân phận của anh Tần đây rất đặc biệt, nên phải giảm giá thấp hết mức.

Sau khi thanh toán, Chu Điềm Điềm cầm chiếc túi lên, còn chưa hoàn hồn.

Thực sự có thể mua một chiếc túi có giá hai trăm nghìn bằng giá hai nghìn sao?

Chỉ cần một số tiền ít ỏi như vậy để mua một sản phẩm cực tốt như thế đúng là còn vui hơn việc tự mua túi.

"Anh Tần, anh lợi hại quá? Chiếc túi này coi như là anh tặng tôi phải không? Cảm ơn anh".

Mặc dù hai nghìn là Chu Điềm Điềm tự trả, nhưng cô ấy hiểu, chiếc túi này chẳng khác gì Tần Lâm tặng cho cô ấy cả.

Nếu như không vì nể mặt Tần Lâm, người ta sao có thể giảm giá nhiều như vậy?

Tần Lâm cười: "Đừng khách khí, đây đâu được coi là quà tôi tặng cô".

Chu Điềm Điềm cười hi hi, cảm thấy rất vui, cảm giác như quan hệ của mình với anh Tần lại tiến thêm một bước rồi.

"Anh Tần, tôi nhất định phải trả lại phần lễ này cho anh, anh đi cùng tôi".

Nói xong, Chu Điềm Điềm đưa Tần Lâm đến tầng cao nhất của trung tâm thương mại, trên tầng cao nhất có một cửa hàng sản phẩm thủ công.

Khách có thể ở đây tự làm món đồ mà mình thích để tặng cho người khác.

"Anh Tần, tôi làm tặng anh một chiếc ví tiền".

Chu Điềm Điềm chọn một miếng da mông ngựa tốt nhất ở cửa hàng, đây là một miếng da có chất lượng vô cùng tốt, sau đó tự tay may một chiếc ví tiền tặng Tần Lâm.

Tần Lâm cũng cảm thấy rất thú vị, cũng làm mấy món đồ, cùng chơi với Chu Điềm Điềm.

...

Sau khi hai người rời đi, Dương Tuyết và Kim Tuệ Bình đương nhiên cũng đi theo.

Sau khi ra cửa, hai người càng cảm thấy không đúng.

Hội viên Cao Cấp?

Đây chẳng phải nói chuyện trên trời sao?

Cầm điện thoại lên tra một lúc nhưng cũng không tra ra được hội viên Cao Cấp của LV là gì.

Dương Tuyết liền gọi thẳng cho bà chủ của bọn họ, bà chủ của bọn họ là khách hàng lâu năm của LV, thường mua đồ xa xỉ, mấy thứ đồ này bà ta rất rõ.

"Alo, bà chủ à, tôi là Dương Tuyết, tôi muốn hỏi, làm thế nào để làm thẻ hội viên cao cấp của LV? Hàng năm phải mua bao nhiêu tiền thì mới được làm?"

Bà chủ vừa nghe thấy thế liền cười.

"LV làm gì có hội viên Cao Cấp, cô nghe ai nói vậy? Một năm tôi mua cả trăm nghìn tệ ở LV mà tôi có phải là hội viên Cao Cấp đâu, tôi chưa bao giờ nghe thấy điều này".

Dương Tuyết lập tức sững sờ: "Á? Bà chủ ơi, chị đừng đùa tôi chứ, vừa nãy tôi có một người bạn, khi thanh toán nhân viên thu ngân gọi anh ta là hội viên Cao Cấp, mua túi hai trăm nghìn mà được giảm còn hai nghìn".

"Cái gì cơ? Ha ha, cô nằm mơ rồi đấy, túi hai trăm nghìn mà có thể mua bằng hai nghìn tệ á? Có là hàng giả cao cấp thì cũng không mua được bằng giá đấy!"

Dương Tuyết cũng cạn lời: "Bà chủ ơi, tôi thực sự không lừa chị đâu, đây là chính mắt tôi nhìn thấy, chính mắt tôi nhìn thấy anh ta thanh toán mà".

Bà chủ im lặng một chút, Dương Tuyết chắc không nói dối, nếu như không phải chính mắt cô ta nhìn thấy thì nhất định không thể nói thật đến thế.

Hơn nữa nếu như không phải đích thân nhìn thấy, cũng sẽ không cần phải đích thân gọi điện thoại hỏi bà ta.

"Sao có khả năng chứ? Túi hai trăm nghìn không thể nào được giảm giá nhiều đến vậy, như thế thì chẳng khác gì tặng không cả?"

Thực sự thì so với cái giá hai trăm nghìn mà nói, hai nghìn với cả tặng không chẳng khác gì nhau cả.

Nếu như thực sự là khách quý thì tặng là chuyện bình thường.

Nhưng đây là hai nghìn tệ...

Không phải là tặng mà mua thì rẻ thế này, tình huống này bà ta hầu như chưa bao giờ nghe đến.

Dương Tuyết nói cảm ơn, sau đó cúp máy, cô ta cùng Kim Tuệ Bình đều cảm thấy buồn bực.

Chuyện gì thế này?

Kim Tuệ Bình đột nhiên nói: "Hay là chúng ta cũng đi thử xem sao?"

Dương Tuyết sững sờ: "Thử cái gì?"

"Thử xem sao, chúng ta cứ bảo chúng ta là bạn của tên họ Tần kia, sau đó xem xem có được giảm giá không?"

Mắt Dương Tuyết sáng lên: "Được, dù sao thử cũng không mất gì".

Da mặt bọn họ dày thật, nếu như không thể giảm giá, thì bọn họ không mua nữa.

Hai người đi vào tiệm, mỗi người chọn một chiếc túi một trăm nghìn, đây đều là chiếc túi hơn trăm nghìn mà bọn họ thích từ lâu, đeo lên người, trước tiên chụp mấy kiểu ảnh, sau đó mới đến quầy thu ngân, hai người nhìn nhau sau đó hạ quyết tâm.

Bọn họ nói: "Tôi là bạn của anh Tần, anh ấy là hội viên Cao Cấp ở chỗ mấy người, có được giảm giá không?"

Nhân viên cửa hàng sững sờ nói.

"Thưa cô, cô đùa rồi, chỗ chúng tôi không có hội viên Cao Cấp".

Dương Tuyết sững sờ: "Sao lại thế? Vừa nãy chẳng phải anh ấy dùng thẻ hội viên Cao Cấp để thanh toán sao? Chẳng phải chính cô nói sao?"

Nhân viên cửa hàng giả vẻ không hiểu gì: "Xin lỗi, tôi không hiểu cô đang nói gì, cửa hàng của chúng tôi chưa bao giờ có chuyện giảm giá, nếu như cô có thẻ hội viên Bạch Kim thì có thể tích điểm".

Vừa nãy giám đốc Đồng vừa giao phó, anh Tần là cổ đông lớn của công ty, người ta nói làm như nào thì phải làm như thế, giảm giá đến mức thấp nhất mục đích là để cô gái bên cạnh không thấy khó chịu.

Trên thực tế đâu có giảm giá? Cho dù có giảm giá thì cũng không bao giờ giảm quá hai mươi phần trăm, hai cô nàng này rõ ràng cũng muốn giảm giá nhiều như vậy, thực sự không biết xấu hổ.

Dương Tuyết cạn lời: "Sao lại như vậy, vừa nãy rõ ràng tôi nghe thấy cô bảo anh ấy là hội viên Cao Cấp, hơn nữa còn giảm giá rất nhiều cho anh ấy, bây giờ sao cô lại bảo không có cái đấy? Tôi không quan tâm, anh ấy được giảm giá thì tôi cũng phải được giảm!"

Nhân viên cửa hàng nhíu mày: "Thưa cô, nếu như cô cứ như vậy thì tôi sẽ gọi bảo vệ".

Dương Tuyết sững sờ, lập tức nổi giận: "Gọi bảo vệ á? Cô có ý gì, tôi mua túi ở đây mà cô dám gọi bảo vệ á? Tôi thấy gan cô to ghê! Tôi không đi đấy, cô làm được gì tôi?"

Nhân viên cửa hàng đâu thèm để hạng phụ nữ đanh đá này làm càn, cô ấy liền lấy bộ đàm lên nói.

"Bảo vệ! Bảo vệ! Ở đây có người gây chuyện!"

Sau đó, lập tức có bốn người bảo vệ cường tráng đi vào, ấn Dương Tuyết và Kim Tuệ Bình trên mặt đất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play