"Chu Điềm Điềm này biết tỏ vẻ thật đấy, dám đến LV xem túi, rảnh quá đúng không?"
"Ha ha, nhất định là rảnh quá không có chuyện gì làm, xem xong không mua, còn dám đeo thử, biết đâu là để chụp mấy bức ảnh xong đăng lên vòng bạn bè ra vẻ giàu có".
"Cậu nói có lý lắm, Chu Điềm Điềm này đâu phải là người mua nổi túi LV chứ, hơn nữa người đàn ông bên cạnh cô ta cũng chẳng giống người giàu có gì".
"Cậu nói đúng đấy, anh ta mà mua được túi LV cho Chu Điềm Điềm thì bọn họ sẽ ăn xiên nướng trong ngõ chắc?"
Dương Tuyết và Kim Tuệ Bình rất coi thường Chu Điềm Điềm, cũng rất coi thường Tần Lâm.
Hai người này không giống người có tiền gì cả, còn đến cửa hàng đồ xa xỉ để giả vẻ giàu có.
Dương Tuyết nói: "Cậu nói xem Chu Điềm Điềm này có phải đến để chụp ảnh sau ra ngoài mua hàng giả cao cấp không?"
Kim Tuệ Bình gật đầu: "Đúng vậy, nhất định là vậy, như vậy vừa có thể chọn kiểu dáng, vừa có thể tiết kiệm tiền, sau đó còn có thể chụp ảnh ở trong tiệm, mọi người đều tin là thật cho rằng cô ta mua túi chính hãng".
Dương Tuyết cười khẩy: "Đúng là vậy, Chu Điềm Điềm này biết làm trò thật đấy, không có tiền mà cứ đòi giả làm người giàu".
Hai chị em này dùng mấy chuyện bọn họ làm để đặt điều về Chu Điềm Điềm, còn cảm thấy suy nghĩ của bản thân rất hay nữa.
Nhìn thấy Dương Tuyết và Kim Tuệ Bình đi vào, Chu Điềm Điềm có hơi khó chịu, có điều cũng không thể không cho người khác mua đồ được, cô ấy chỉ có thể giả vờ như không thấy, không quan tâm đến bọn họ.
Chọn tới chọn lui, cuối cùng Chu Điềm Điềm cũng thích một chiếc.
"Anh Tần, anh thấy chiếc này đẹp không?"
Tần Lâm gật đầu: "Được đấy".
"Ừm, thế tôi lấy cái này".
Chu Điềm Điềm vừa cầm chiếc túi lên, Dương Tuyết lập tức cười khẩy.
"Chu Điềm Điềm, cô nghĩ kỹ chưa? Đây là chiếc Mini Dauphine trong bộ sưu tập xuân hè năm 2020, có giá năm mươi chín nghìn tệ, còn đắt hơn xe cô nữa đấy, cô mua nổi không?"
Chu Điềm Điềm nổi giận, vốn không muốn nói chuyện với bọn họ, hai người này đáng ghét thật.
"Sao tôi không mua nổi chứ? Mấy người khinh thường người khác quá rồi ấy!"
Nhìn thấy dáng vẻ tức sôi máu của Chu Điềm Điềm, Dương Tuyết và Kim Tuệ Bình cười khẩy.
"Ồ, cứng nhỉ, lái xe bốn chục nghìn, mà chắc còn phải vay trả góp để mua, vậy mà cô mua nổi chiếc túi có giá năm mươi chín nghìn tệ chắc? Cô chém gió quá đà rồi đấy! Cô nghĩ tôi tin cô chắc?"
Chu Điềm Điềm tức muốn chết, cầm túi lên nói.
"Năm mươi chín nghìn thì năm mươi chín nghìn, hôm nay tôi phải mua bằng được chiếc túi này cho cô xem!"
Nói xong, Chu Điềm Điềm chuẩn bị đi thanh toán.
Tần Lâm đột nhiên nói: "Ha ha, Điềm Điềm, cô không muốn xem thêm hai chiếc túi ở bên này à?"
Bên cạnh có một chiếc túi khảm kim cương màu trắng, trông vô cùng đẹp, được đặt ở vị trí bắt mắt nhất trên quầy trưng bày, rõ ràng là sản phẩm chính của năm nay.
Đương nhiên rồi, sản phẩm chính có số lượng có hạn, giá cả vô cùng đắt, vừa nhìn thấy chiếc túi còn gắn kim cương là biết giá không hề rẻ.
Chu Điềm Điềm nhìn chiếc túi, đột nhiên sững sờ, sau đó mặt lộ vẻ khó xử.
Chiếc túi này đẹp thật, cô ấy cũng rất thích, nhưng đắt quá, hơn hai trăm nghìn lận!
Một chiếc túi hơn hai trăm nghìn, cho dù là Chu Điềm Điềm thì cũng cảm thấy tiếc đứt ruột.
Mặc dù mới kiếm được một triệu rưỡi nhưng tích tiền mua nhà là trên hết, tiêu hai trăm nghìn để mua túi chẳng phải là táng gia bại sản sao.
Chu Điềm Điềm mặc dù bị khiêu khích đến mức kích động nhưng không điên đến nỗi dùng hai trăm nghìn để mua túi.
Cô ấy không nghĩ Tần Lâm có thể mua túi cho cô ấy, bọn họ cũng chẳng thân quen gì, cho dù Tần Lâm có mua thật thì Chu Điềm Điềm cũng không dám nhận.
Cô ấy không thể trả nổi cái nợ ân tình này.
Chu Điềm Điềm không có phản ứng gì lớn, hai người Dương Tuyết lại phản ứng rất lớn.
"Ai ôi, đúng đúng đúng, anh đây nói đúng đấy, cô mua chiếc này đi, cái này đẹp hơn nhiều, vừa đẹp vừa là hàng limited, rất hợp với cô, ha ha ha!"
Lời Dương Tuyết rõ ràng là cố ý, cô ta biết Chu Điềm Điềm không mua nổi nên mới nói vậy, chẳng phải cô muốn ra vẻ giàu sang sao, chẳng phải cứ muốn mua sao, vậy cô mua đi cho tôi xem!
Mua chiếc túi hơn năm mươi nghìn đâu được coi là có bản lĩnh, có giỏi thì mua túi hai trăm nghìn ấy!
Chu Điềm Điềm có hơi cạn lời, không ngờ Tần Lâm lại đột nhiên nói ra câu này, khiến cô ấy không xử lý nổi.
"Anh Tần, chiếc này mắc quá".
Nói xong, Dương Tuyết và Kim Tuệ Bình cười như được mùa, càng nghe càng vui.
Tần Lâm lạnh lùng nói.
"Cũng đâu có đắt, tôi có thẻ hội viên của cửa hàng, có thể được giảm giá".
Kim Tuệ Bình cười phá lên: "Ha ha, anh có thẻ hội viên? Ai mà chẳng có thẻ hội viên chứ? Hội viên mà được giảm giá chắc? Cho dù anh có là hội viên Bạch Kim thì cùng lắm cũng chỉ được giảm một phần trăm mà thôi. Thế thì tiết kiệm được mấy chứ? Được hai trăm à? Ha ha ha..."
Đừng nói đến hai trăm, cho dù có giảm được hai mươi nghìn thì chiếc túi đó vẫn có giá hơn hai trăm nghìn!
Chu Điềm Điềm có hơi ngượng ngùng, cô ấy nói: "Anh Tần, thôi đi vậy, dù có thẻ hội viên và được giảm giá thì tôi vẫn không mua nổi".
Tần Lâm nói: "Chưa chắc mà, cấp bậc hội viên của tôi khá cao, biết đâu có thể giảm giá kha khá cho cô".
Nói xong, Tần Lâm rút điện thoại ra, gọi một cuộc.
"Alo, giám đốc Đồng đấy à?"
Vị giám đốc này chính là người lúc trước đưa túi cho Tần Lâm, là giám đốc chi nhánh công ty tại Hoa Hạ.
Tần Lâm là cổ đông cấp cao cầm trong tay hai mươi lăm phần trăm cổ phần của tập đoàn Louis Vuitton, lúc trước bị Lưu Nhị Nha hàng xóm của Vương Đông Tuyết báo cáo, bảo anh trộm đồ.
Kết quả khi giám đốc Đồng giám đốc chi nhánh Hoa Hạ đến mới phát hiện ra anh Tần là cổ đông của bọn họ.
Lại phải xin lỗi, tặng mấy chiếc túi, sau mới rời đi.
Sau khi về công ty, một khoảng thời gian sau, giám đốc Đồng vẫn luôn nơm nớp lo sợ sẽ đắc tội với cổ đông.
Hôm nay Tần Lâm gọi điện đến, đúng là khiến anh ta không ngờ đến.
"Tổng giám đốc Tần ạ? Là tôi giám đốc Đồng đây, anh có gì dặn dò ạ?"
Tần Lâm là cổ đông lớn của tổng công ty, anh ta chẳng qua chỉ là một giám đốc nhỏ của chi nhánh, hai người cách nhau không biết bao nhiêu cấp bậc, vậy nên lời Tần Lâm cũng là mệnh lệnh của anh ta.
Tần Lâm nói: "Tôi có bạn đến mua túi ở của hàng, có thể giảm giá không?"
Giám đốc Đồng sững sờ: "Tổng giám đốc Tần nói đùa rồi, giảm giá gì chứ, cứ tặng luôn là được rồi".
Tần Lâm cười: "Không cần, có thể giảm giá thì giảm giá, chiếc túi hai trăm nghìn này giảm giá còn hai nghìn là hợp lý rồi đây!"
Giám đốc Đồng nghe thấy vậy, lập tức hiểu ý, anh ta là người lõi đời, đương nhiên hiểu ý của Tần Lâm.
"Chắc chắn không thành vấn đề, tôi sẽ sắp xếp ngay đây".
Nói xong liền cúp máy,
Sau đó Tần Lâm liền nói với Chu Điềm Điềm: "Được rồi, Điềm Điềm cô có thể đi thanh toán rồi, thẻ hội viên của tôi có thể giảm giá".
Dương Tuyết lập tức cười phá lên: "Ha ha, mau đi đi, vừa nãy tôi nghe thấy rồi, có thể giảm giá còn gì, như này là ổn lắm đó, tôi nghĩ bạn trai cô là chủ tịch của LV đó, nếu không sao có thể được giảm nhiều đến vậy? Ha ha ha..."
Bị Dương Tuyết và Kim Tuệ Bình chế giễu như vậy, Chu Điềm Điềm cảm thấy hơi mất mặt, ngượng ngùng.
Có điều chuyện đã đến nước này, cũng đâu có cách nào khác, nếu như Chu Điềm Điềm từ chối thì là không nể mặt Tần Lâm.
Anh Tần dù sao cũng mua tận ba chiếc xe lận, cho cô ấy nhiều tiền hoa hồng đến vậy, nếu để Tần Lâm mất mặt thì Chu Điềm Điềm sẽ áy náy lắm.
Hai trăm nghìn thì hai trăm nghìn, cùng lắm mua xong hối hận thì ngày mai trả hàng.
Chu Điềm Điềm đã hạ quyết tâm, cho dù có là giá gốc thì cũng mua, cô ấy đi đến thẳng đến quầy thu ngân, cầm túi lên thanh toán.
Nhìn thấy Chu Điềm Điềm đi thanh toán thật, Dương Tuyết và Kim Tuệ Bình ở sau ôm cánh tay, vẻ mặt như đang xem kịch.
Cô còn thanh toán thật, hai trăm nghìn đấy, tôi muốn xem xem cô thanh toán thế nào!
"Xin chào, tôi muốn thanh toán".
Nhìn thấy Chu Điềm Điềm và Tần Lâm, cô nhân viên thu ngân hỏi.
"Xin hỏi, cô là bạn của anh Tần phải không ạ?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT