Tần Lâm không trả lời, Phúc Nhung Nhung vội vàng giới thiệu anh.

"Đây là bạn tớ, Tần Lâm".

Mấy cô gái nhướn mày: "Ồ, hóa ra là Tần đại thiếu gia nổi tiếng ngời ngời đó hả".

"Tớ từng nghe nói, nhà họ Tần ở Đông Hải, năm đó là đại gia tộc vô cùng nổi tiếng, cùng cấp bậc với nhà họ Phúc, nhà họ Hải".

"Không sai, nhà họ Tần thực sự lợi hại, chỉ có điều bây giờ không còn nữa, Tần đại thiếu gia cũng trở thành người bình thường".

"Tự nhiên trở thành người bình thường như vậy, trong lòng chắc khó chịu lắm? Có thể chấp nhận được kết quả này không vậy?"

"He he, không chấp nhận thì làm được gì?"

"Đúng đó, gia đình xuống dốc, cũng chỉ có thể nhịn mà thôi, không chấp nhận thì làm được gì, đây chính là vận mệnh rồi".

"Không còn mệnh làm đại thiếu gia nữa!"

"..."

Mọi người mồm năm miệng mười thảo luận vấn đề này, trong lời nói mặc dù không công kích thẳng nhưng rõ ràng có chút khinh bỉ.

Thực ra vừa nãy khi ở trên xe, Phúc Nhung Nhung đã nói tình hình cho mọi người trong nhóm Zalo, bọn họ đều hiểu chuyện gì đang xảy ra, Tần Lâm có lai lịch thế nào, có quan hệ gì với Phúc Nhung Nhung, bọn họ biết hết từ lâu rồi.

Hỏi vấn đề này chỉ là muốn khiến Tần Lâm mất mặt mà thôi.

Sau khi mọi người nói xong, sắc mặt Tần Lâm chẳng hề thay đổi, ngược lại, còn bình tĩnh ngồi đó, Tần Lâm đã sớm không còn quan tâm đến đống lời dèm pha của thế giới bên ngoài rồi.

Cái gì mà phú nhị đại, thiếu gia nhà giàu, mấy thứ này với Tần Lâm mà nói thì chẳng có nghĩa lý gì cả, bây giờ ai ai cũng tôn trọng thân phận của Tần Lâm, tiền tài cũng nhiều hơn mọi người, nhưng anh không hề vì vậy mà cảm thấy mình hơn người.

Ngồi trong đám phú nhị đại, Tần Lâm trông có vẻ không ăn nhập, trầm mặc không nói gì.

Những người khác chỉ chào hỏi vài câu, sau đó tự mình nói chuyện riêng.

Tên thiếu gia nhà giàu nãy vừa đứng lên đột nhiên hỏi: "Nhung Nhung, đây chẳng phải vị hôn phu tương lai nghèo khó mà cậu từng nói sao?"

Phúc Nhung Nhung nhíu mày: "Đừng nói vớ vẩn!"

Mặc dù Phúc Nhung Nhung không thích Tần Lâm, nhưng nói xấu sau lưng người khác cũng không hay, vậy nên Phúc Nhung Nhung cảnh cáo anh ta một câu.

Tên thiếu gia nhà giàu đứng dậy, cười nhạt.

"Ha ha, vậy là do tớ nói sai rồi nhỉ, tớ nhớ nhầm mất, không phải Nhung Nhung nói, không biết là ai nói nhỉ?"

"Người anh em, làm quen chút đi, tôi họ Điền, Điền Vũ, anh gọi tôi là Điền thiếu gia cũng được".

Điền Vũ xông lên bắt tay với Tần Lâm, nở nụ cười khinh bỉ, cứ như Tần Lâm bắt tay với anh ta là niềm vinh dự của Tần Lâm lắm ấy.

Tần Lâm lạnh lùng nhìn anh ta, không nói gì, mấy lời lúc nãy của Tần Lâm mặc dù không khiến Tần Lâm tức giận nhưng anh cũng không cần phải nể mặt anh ta.

Hơn nữa mặc dù Tần Lâm tầm tuổi bọn họ nhưng trí tuệ, sự trưởng thành hoàn toàn không tương đương với đám người này, căn bản chẳng thể chơi cùng nhau.

Điền Vũ nhíu mày: "Sao vậy, không nể mặt à? Ha ha, thôi vậy, từ một đại thiếu gia trở thành người thường, ngay cả lễ nghi cơ bản cũng không biết, được rồi, mọi người đi nhảy đi".

Nói xong, đám Điền Vũ cùng đi lên sàn nhảy.

Phúc Nhung Nhung cũng đi nhảy cùng bọn họ, chỉ có Tần Lâm ngồi lại ở ghế lô, nhìn đám nam nữ ồn ào náo nhiệt, ánh mắt không hề gợn sóng.

Nhảy được một lúc, sàn nhảy đột nhiên có hơi hỗn loạn, hình như có ai đó cãi vã.

Tần Lâm ngồi đó nhìn một lúc, hình như Phúc Nhung Nhung bị ai đó đùa giỡn.

Điền Vũ lúc này đứng chắn trước mặt Phúc Nhung Nhung, nhìn tên đàn ông cao to trước mặt nói.

"Nhảy thì nhảy, đừng có động tay động chân, mày muốn chết đúng không?"

Tên đàn ông cao to cao hơn mét tám, cả người đầy cơ bắp, đeo dây chuyền vàng, trông không dễ dây vào.

Nghe thấy lời Điền Vũ nói, người đàn ông cao to vẫy tay, nhạc ở quán bar lập tức dừng lại.

Tất cả mọi người đều dừng lại nhìn Điền Vũ và người đàn ông cao to đang đối đầu.

"Tên nhãi, mày biết mày đang nói chuyện với ai không?", người đàn ông cao to mặt đầy vẻ khinh khỉnh, trơ tráo nói.

Điền Vũ lạnh lùng hừ một tiếng: "Mày là ai mà dám nói chuyện kiêu căng như vậy, mày biết tao là ai không? Mày biết bố tao là ai không? Mày tôn trọng tao chút đi".

Thực ra thân phận của Phúc Nhung Nhung không đơn giản, chỉ cần nói ra là người của nhà họ Phúc thì ít ai dám dây vào, nhưng Điền Vũ muốn thể hiện bản thân, đương nhiên phải tỏ ra lợi hại.

Người đàn ông cao to cười một tiếng, từ từ cởi áo ba lỗ ra, lộ ra một thân đầy cơ bắp, lại thêm hình xăm khắp bả vai vô cùng nổi bật.

Một con rồng.

Thường thì dám để lộ hình xăm thế này thì không phải loại đơn giản, không phải ai cũng có thể xăm con rồng trên vai, nếu như không phải đại ca một phương thì sẽ bị xử lý ngay.

Điền Vũ nhìn thấy hình xăm này, cũng hơi hoảng, trông có vẻ là đại ca nào đó không tầm thường, hơn nữa còn có vẻ như là dân giang hồ.

Có điều đứng trước mặt phụ nữ, Điền Vũ vẫn không thể mất mặt được, phải nhắm mắt nhắm mũi nói.

"Có hình xăm thì giỏi lắm à? Bố tao là chủ tịch của tập đoàn Điền Thị đấy, đã từng nghe đến tập đoàn Điền Thị chưa?”

Người đàn ông cao to cười khẩy: "Tao tưởng gì, hóa ra là cái công ty quèn của Điền Văn Quảng à? Gọi điện thoại cho bố mày, hỏi xem Điền Văn Quảng gặp tao có phải gọi một tiếng anh Hoa không, mày xem xem ông ta dám láo với tao không!"

Nghe thấy anh Hoa nói thẳng tên bố mình ra, hơn nữa còn chẳng hề kính nể, Điền Vũ hơi hoảng.

Chẳng nhẽ anh Hoa này là loại người có máu mặt sao?

Điền Vũ cười khẩy.

“Vậy mày đợi đấy".

Nói xong liền kéo đám Phúc Nhung Nhung cùng mấy bạn học quay về khu ghế lô.

Sau khi ngồi xuống, Điền Vũ an ủi mọi người.

"Không sao đâu, đừng sợ, chẳng qua chỉ là một tên côn đồ mà thôi, để tớ gọi cho bố tớ".

Nói xong, Điền Vũ vội vàng rút điện thoại ra, gọi cho Điền Văn Quảng.

"Alo, bố à, con mới đắc tội với một người ở quán bar tên là anh Hoa, bố quen gã không?"

"Cái gì! Anh Hoa! Con có chắc là anh Hoa không, trông như thế nào?", Điền Văn Quảng lập tức lo lắng, giọng nói vô cùng dồn dập, giọng điệu khẩn trương.

Vừa nghe thấy giọng điệu của bố mình, Điền Vũ nhíu mày, sắc mặt khó coi.

"Bố, bố quen anh Hoa này à? Trông gã rất to, trên vai xăm một con rồng".

"Cái gì!", Điền Văn Quảng suýt nữa hét lên, "Thực sự là anh Hoa! Mày điên rồi, sao mày đắc tội với anh Hoa được vậy, anh Hoa là đại ca của Tây Thành, đừng bảo là mày, cho dù có là tao gặp anh Hoa thì cũng không dám ăn to nói lớn, mày mau đi xin lỗi anh Hoa đi, chuyện còn có thể cứu vãn được, nếu không mày chết chắc!"

Điền Vũ không nghe lọt chữ nào mấy lời phía sau của bố mình, chỉ cảm thấy não mình ông lên một tiếng, không ngờ hôm nay lại đắc tội với một người có quyền lực ở quán bar.

Sau khi cúp máy, mấy bạn học liền quan tâm mà hỏi.

"Sao rồi, Điền thiếu gia, bố cậu nói gì vậy?"

Điền Vũ ấp úng, cũng không biết nên nói sao.

"Ha ha, bố tớ biết gã".

Chỉ nói một câu, chỗ đằng sau không nói.

Mấy bạn học yên tâm hẳn: "Nếu quen thì tốt, đúng là Điền thiếu gia của chúng ta quen biết nhiều, ở đâu quen đấy, nào, chúng ta uống rượu tiếp thôi".

Khi mọi người đang thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên mười mấy người đi vào, ai cũng mặc áo cộc tay, lộ ra cơ bắp cuồn cuộn, trông vô cùng dũng mãnh.

Họ đi đến trước mặt anh Hoa lúc nãy.

Anh Hoa đi ghế khu ghế lô, nhìn đống bia và hoa quả, cầm một chai bia lên, dùng ngón cái bật nắp chai bia!

Bốp một tiếng, nắp trai bia được anh Hoa mở ra.

Tay có lực như vậy, có thể thấy thủ đoạn của anh Hoa không phải là thứ người bình thường có thể làm được.

Anh Hoa bưng chai bia lên, uống ừng ực hai ngụm, cười khẩy nói.

"Gọi điện thoại cho bố mày chưa?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play