Theo như Phúc Nhung Nhung thấy, Tần Lâm không muốn tiền là vì muốn cố sống cố chết ở rể nhà bọn họ.
Dù sao ở rể thì sau này không cần phải lo cơm ăn áo mặc, một bữa cơm no với ngày ngày ăn no thì cái nào hơn, chắc anh cũng hiểu đạo lý này.
Chỉ là Phúc Nhung Nhung vô cùng khó chịu, thân phận của anh xứng với thân phận đại tiểu thư nhà họ Phúc của cô ta sao?
Phúc Nhung Nhung lạnh lùng hừ một tiếng, cô ta khó chịu dáng vẻ chiếm được lợi còn ra vẻ thản nhiên này của Tần Lâm.
Nếu như anh muốn đến nhà cô ta ở rể thì rõ ràng phải cầu xin bọn họ.
Cho dù cuối cùng có thành công không thì đều phải bày ra dáng vẻ cầu xin!
Nhưng dáng vẻ lúc này của Tần Lâm rất bình tĩnh, như anh mới là ông chủ vậy, hoàn toàn không có dáng vẻ cầu xin, khiến cho Phúc Nhung Nhung vô cùng khó chịu.
Cô ta không ưa dáng vẻ vừa nghèo vừa ra vẻ này của anh, giả bộ cái gì mà giả bộ, anh nghĩ rằng mình còn là đại thiếu gia năm xưa ấy à?
Tần Lâm nhíu mày, nhìn thấy ánh mắt đầy vẻ lạnh lẽo của Phúc Nhung Nhung.
Phúc Hiểu Phong vội vàng giảng hòa, không muốn khiến cho sợ việc trở nên quá căng, một khi vứt được Tần Lâm ra khỏi cửa thì sau này ra ngoài sẽ không ai có thể nói nhà họ Phúc bọn họ không có nghĩa khí mà bỏ đá xuống giếng được.
Phúc Hiểu Phong nói: "Được rồi, đừng vội cãi nhau, chuyện này sau này hẵng bàn, bố Tiểu Tần lúc trước cũng là bạn thân với chú, hôm nay Tiểu Tần đến đây thì ở lại mấy ngày, chú sẽ tiếp đãi cháu tử tế, được rồi, chị Vương, chuẩn bị phòng khách cho Tiểu Tần".
Bầu không khí khá căng thẳng, nếu như tiếp tục nói chuyện từ hôn thì sẽ khiến Tần Lâm khó chịu, đến lúc đó lại đi đâu nói vớ nói vẩn thì không hay.
Không bằng cứ mời anh ở lại mấy hôm, ban cho ân huệ, sau vài ngày ở lại thì từ từ nói.
Tần Lâm mở miệng, muốn nói rõ mọi chuyện, có điều anh cũng thấy vậy, lần đầu gặp mặt mà đã nói chuyện từ hôn thì không hay lắm, đợi hai ba ngày nữa nói cũng không muộn.
Hơn nữa bây giờ nhà họ Phúc còn có nhiều chuyện phải xử lý, chuyện Đồng Phương Châu mặc dù dã được xử lý xong nhưng vẫn còn không ít kẻ thù.
Tần Lâm đã dặn dò kỹ, mau xử lý nhanh Đồng Phương Châu, đợi xử lý xong rồi, Tần Lâm sẽ mở bài với bọn họ, dù sao trả xong nợ ân tình rồi, Tần Lâm cũng cần đưa ra yêu cầu.
Sau khi phòng ngủ dành cho khách được sắp xếp xong cho Tần Lâm, anh liền vào phòng để nghỉ ngơi.
Trong phòng khách, Phúc Nhung Nhung nhíu mày nói.
"Bố, bố làm gì thế! Sao bố không nói thẳng với anh ta, bố bảo anh ta cút đi, chẳng nhẽ anh ta có thể dựa dẫm vào nhà chúng ta sao?"
Phúc Hiểu Phong nói: "Haizz, dù sao cũng là con trai của bạn cũ, cũng đâu thể cứng nhắc quá được, thế này đi, tí nữa con ra ngoài chơi phải không, con đem theo cậu ta, để cho cậu ta xem ngày thường con tiếp xúc với loại người nào, để cậu ta biết con với cậu ta không cùng một đẳng cấp, cho cậu ta chết tâm".
Phúc Nhung Nhung cạn lời: "Con không muốn đem theo anh ta... được rồi, con đưa anh ta theo vậy".
Phúc Nhung Nhung bất lực thở dài, cô ta không muốn đem theo cái tên nghèo rách này đi chơi, có điều thấy lời bố mình nói cũng có lý, để Tần Lâm xem xem khoảng cách giữa bọn họ, bọn họ căn bản không thể đi cùng một con đường được.
Như vậy biết đâu Tần Lâm sẽ hiểu ra, vì tự ti mặc cảm mà bỏ đi, như vậy mới tốt.
Tần Lâm mở cửa, nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Phúc Nhung Nhung.
"Tí nữa đi quán bar với tôi".
Nói xong, Phúc Nhung Nhung liền đi thẳng.
Chỉ đến để thông báo cho Tần Lâm một tiếng, theo như cô ta thấy, Phúc Nhung Nhung cô ta là tiểu thư của đại gia tộc, có thể đi ra ngoài đi chơi cùng Tần Lâm là niềm vinh hạnh của Tần Lâm, chẳng nhẽ anh có thể từ chối chắc?
Tuy nhiên Phúc Nhung Nhung vừa đi mấy bước liền nghe thấy giọng nói lạnh nhạt của Tần Lâm.
"Không đi".
Phúc Nhung Nhung sững sờ, bước chân dừng lại, kinh ngạc quay đầu lại, mặt tỏ vẻ cạn lời.
"Tên họ Tần kia, anh có phải không muốn nể...", nể mặt không, câu này còn chưa nói ra, Phúc Hiểu Phong đã đi đến, trợn mắt nhìn cô ta.
Ông ta nhìn Tần Lâm cười nói: "Tiểu Tần à, hai đứa còn trẻ nên có cùng chủ đề để nói chuyện, làm quen thêm mấy người bạn cũng tốt mà, hơn nữa Nhung Nhung một mình đi ra ngoài buổi tối, chú cũng không yên tâm, cháu đi cùng nó được không?"
Tần Lâm nhíu mày, do dự một lúc rồi nói: "Được thôi".
Nếu đã nói như vậy thì anh đi cùng một lần vậy, dù không muốn tụ họp ở mấy chỗ này, có điều chú Phúc đã mở lời rồi, chẳng nhẽ Tần Lâm lại không nể mặt.
Tần Lâm đi phía sau Phúc Nhung Nhung.
Phúc Nhung Nhung nhíu mày, nhìn thấy cách ăn mặc của Tần Lâm, liền hỏi.
"Anh mặc thế này à?"
"Mặc thế này thì làm sao?"
Quần áo cũng Tần Lâm cũng là quần áo kiểu thoải mái loại hàng cao cấp, được đặt may, mặc dù Tần Lâm không để ý mấy cái này, có điều Long Ích Huy rất giỏi về mặt này, vậy nên đặt may cho Tần Lâm mấy bộ quần áo, giá cả không hề rẻ, có điều trông khá khiêm tốn.
May đo cẩn thận, cả bộ quần áo của Tần Lâm cũng phải bảy mươi tám mươi nghìn tệ, với dân thường mà nói thì quả là xa xỉ.
Có điều trong mắt Phúc Nhung Nhung, bộ quần áo này của Tần Lâm quê quá, ăn mặc như vậy mà đi bar thì đúng là mất mặt.
"Thôi kệ đi".
Tần Lâm quê hay không cũng chẳng liên quan gì đến cô ta, bị người khác cười thì cũng mặc kệ.
Đến cổng, Phúc Nhung Nhung lên con xe Audi r8 trước mặt rồi nói: "Biết lái xe không?"
"Biết".
"Vậy anh lái đi".
Phúc Nhung Nhung đưa chìa khóa cho Tần Lâm, bản thân thì giống như đại tiểu thư ngồi ghế phó lái.
Tần Lâm bất đắc dĩ lắc đầu, lên xe, khởi động xe, lái đến quán rượu.
Trên đường Phúc Nhung Nhung vẫn luôn nghịch điện thoại, liên lạc với mấy người bạn của cô ta, một lúc sau, khi sắp đến quán bar mới bỏ điện thoại xuống mà nói.
"Lần này chúng ta đến một quán bar khá cao cấp, không giống với mấy quán bar anh từng đi đâu, bên trong có rất nhiều thiên kim tiểu thư thiếu gia nhà giàu, anh tốt nhất đừng nói gì linh tinh đắc tội người khác".
Theo như Phúc Nhung Nhung thấy, Tần Lâm mười năm trước là thiếu gia nhà giàu, từng được sống cuộc sống ăn ngon mặc đẹp, chỉ có điều với trình độ phát triển của xã hội, cuộc sống tươi đẹp mười năm trước đã khác hoàn toàn với bây giờ.
Vậy nên mấy ký ức của Tần Lâm về cuộc sống của phú nhị đại chỉ dừng ở mười năm trước mà thôi, cô ta phải nhắc nhở một chút, để Tần Lâm khỏi bị mất mặt.
Tần Lâm nghe xong, qua loa gật đầu nhưng chẳng thèm đáp lại.
Phúc Nhung Nhung bực mình liếc mắt, trong lòng nghĩ không muốn nghe thì lượn, dù sao đến lúc mất mặt thì người mất mặt cũng là anh.
Chẳng mấy chốc, hai người đã đến cổng quán bar, nhìn thấy một chiếc xe đẹp được lái qua, người gác cổng vội vàng tiến lên đón tiếp, giúp đỡ hướng dẫn đỗ xe.
Sau đó, Tần Lâm và Phúc Nhung Nhung xuống xe, Tần Lâm liền đi thẳng đến quán rượu.
Phúc Nhung Nhung há miệng, muốn gọi anh, kết quả anh đi vào mất rồi.
Phúc Nhung Nhung cạn lời, tên Tần Lâm này nhà quê thế không biết, xuống xe mà không đưa ít tiền tip cho người gác cổng, kẻ nghèo đúng là không ăn khớp với xã hội thượng lưu mà.
Phúc Nhung Nhung chỉ có thể lấy một trăm tệ đưa cho người gác cổng, người gác cổng nói cảm ơn.
Đương nhiên Tần Lâm không phải không ăn khớp với xã hội thượng lưu, mà khi đến mấy nơi cao cấp thế này, anh cũng biết quy định như đưa ít tiền tip.
Chỉ có điều, khi Tần Lâm đến mấy nơi như vậy, xung quanh toàn có người đi cùng, không phải bọn Đoàn Bảo Đông thì cũng là Mạnh Văn Cương, mấy thứ tiền tip như này đâu đến lượt Tần Lâm tự mình đưa.
Anh chỉ là không có thói quen làm vậy mà thôi.
Phúc Nhung Nhung tức anh ách đi vào trong quán bar, bảo Tần Lâm đi theo sau cô ta, hai người đi đến một khu ghế lô khá rộng rãi ở tầng hai.
Bên trên ghế lô đã có một đám trai xinh gái đẹp ngồi, ăn mặc vô cùng sành điệu, nhìn là biết ngay là tiểu thư công tử có tiền, trên bàn bày một đống rượu cao cấp với một số món ăn vặt đơn giản.
Nhìn thấy Phúc Nhung Nhung đến, một anh thanh niên đứng dậy, mặt mày tươi cười chào cô ta.
"Nhung Nhung, cậu đến rồi à?"
Tuy nhiên nhìn thấy Tần Lâm đi bên cạnh, sắc mặt anh ta lập tức trầm xuống.
"Anh là ai?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT