Lâm Nguyệt Dao hơi sững sờ, sau đó ra vẻ hiểu ý, chớp mắt với Tần Hạo.
“Tôi biết rồi, đúng vậy, anh ấy không phải là Tần đại sư, Tần đại sư mà các anh muốn tìm đang ở... ở phía Nam thành phố!”
Kỹ năng diễn xuất của Lâm Nguyệt Dao vô cùng tuyệt vời, cô ấy nói phô trương đến nỗi ai cũng nhìn được ra cô ấy đang diễn.
Anh Xà lập tức nghi ngờ, lẽ nào hai người này đang thông đồng với nhau? Tên Tần Hạo này là Tần đại sư thật? Cố ý giả vờ lừa để thoát chết?
Anh Xà cúi đầu, do dự một lúc, cũng không phải là không có khả năng này.
Tần đại sư này chỉ là một bác sĩ mà thôi, bây giờ có chút tiếng tăm, đi chơi gái cũng là chuyện bình thường.
Bị anh Xà bắt được thì bắt đầu giở trò diễn kịch để kéo dài thời gian.
Anh Xà nhặt con dao găm, đột nhiên xông đến đâm mạnh vào Tần Hạo.
Sắc mặt Lâm Nguyệt Dao thay đổi, vội vàng lao tới chỗ Tần Hạo đẩy anh ta ra.
“Tần đại sư cẩn thận!”
Con dao của anh Xà không đâm vào mà dừng ở không trung, nhưng biểu hiện của Lâm Nguyệt Dao đã bán đứng cô, rõ ràng là cô đang bảo vệ Tần Hạo, tên Tần Hạo này chính là Tần đại sư thật!
Tần Hạo đơ ra, lúc này mới định thần lại, biết hành động vừa rồi anh Xà là đang dò xét, vội vàng giải thích.
“Lâm Nguyệt Dao! Tôi nói lại lần nữa, tôi không phải là Tần đại sư! Cô thần kinh à!”
Lâm Nguyệt Dao quay đầu lại, lạnh lùng liếc nhìn Tần Hạo.
Tất nhiên cô biết Tần Hạo không phải Tần đại sư, ngay từ khi đến đây cô đã biết rồi.
Tĩnh mạch ở chân phải của Tần Hạo bị dao đâm trúng, máu chảy không ngừng, ngay cả bác sĩ trình độ kém cũng biết cách tự cầm máu.
Nếu là Tần đại sư, chắc chắn có thể bấm huyệt cầm máu.
Nhưng tên Tần Hạo này không biết gì cả, ngồi đó để máu chảy dòng dòng, đây rõ ràng là một kẻ ngoài ngành, cộng thêm những lời anh ta nói lúc trước, ngẫm lại thực ra toàn là những lời nói vô nghĩa.
Vì thế tên này chắc chắn là kẻ giả mạo, Lâm Nguyệt Dao tương kế tựu kế, anh ta thích giả danh lắm mà, vậy cho anh ta trở thành con tốt thí mạng cho Tần đại sư đi.
Lâm Nguyệt Dao thờ dài: “Tần đại sư, đừng giả vờ nữa, chuyện đã đến nước này, tôi sẽ sống chết cùng anh!”
Tần Hạo vô cùng nóng nảy, kích động nói với anh Xà.
“Anh Xà, anh đừng nghe cô ta, người phụ nữ này thần kinh rồi, tôi vốn dĩ không phải là Tần đại sư, tôi chỉ là bác sĩ thú y, không tin anh có thể kiểm tra, tôi có chứng chỉ thú y!”
Sắc mặt anh Xà tối sầm lại, xiết chặt nắm đấm, lạnh lùng nói.
“Thú y? Con mẹ nó bọn mày chơi tao à? Thà giết nhầm còn hơn bỏ sót, loại người như mày, chết cũng chưa hết tội, mày đi chết theo anh rể tao đi!”
Nói xong, anh Xà đâm mạnh vào tim Tần Hạo khiến anh ta chết ngay tại chỗ.
Sau khi Tần Hạo chết, anh Xà đứng dậy, cầm con dao chỉ vào Lâm Nguyệt Dao nói.
“Cô tốt hơn hết là nên ngoan ngoãn phối hợp, cầm điện thoại lại đây”.
Chắc tên Tần Hạo này là giả mạo, Lâm Nguyệt Dao tỏ ra rất bình tĩnh như thể biết trước sẽ có người đến cứu cô ấy vậy.
Sau khi giao nộp điện thoại, Lâm Nguyệt Dao ấn nút trên đồng hồ mấy lần, chiếc đồng hồ này là của Tần Lâm tặng cô, lần trước gặp nguy hiểm, anh đã dựa vào chiếc đồng hồ này mà tìm thấy cô.
Lần này chắc sẽ không có vấn đề gì.
Thế nhưng, động tác bấm đồng hồ của Lâm Nguyệt Dao đã bị anh Xà phát hiện.
Dù sao cũng là người trong giang hồ, anh Xà không giống như đám côn đồ bình thường.
“Thứ gì vậy! Mang qua đây tôi xem!”
Anh Xà giật chiếc đồng hồ trên tay Lâm Nguyệt Dao, cẩn thận kiểm tra, sắc mặt lập tức thay đổi.
“Không hay rồi, chiếc đồng hồ này chắc chắn có thiết bị định vị, đi mau”.
Nói xong, anh Xà ném chiếc đồng hồ của Lâm Nguyệt Dao lên xác của Tần Hạo, mấy tên túm chặt lấy cánh tay của Lâm Nguyệt Dao chạy ra ngoài.
......
Sau khi Tần Lâm nhận được tín hiệu thì sắc mặt lập tức thay đổi, Lâm Nguyệt Dao!
Chính Tần Lâm đã lên kế hoạch khiến Tần Hạo bị bắt đi, loại người muốn giả danh anh để đi lừa gạt các cô gái trẻ như anh ta có chết cũng không hết tội.
Nhưng Tần Lâm không ngờ, Lâm Nguyệt Dao cũng bị lừa đi!
Cô nhóc này ngây thơ quá đi!
Tần Lâm lập tức gọi điện thoại cho Đoàn Bảo Đông và Bùi Lương, bảo bọn họ đến nhà ga phía Nam.
Tốc độ của Tần Lâm cực nhanh, chạy một mạch ra ngoài, còn nhanh hơn cả xe ô tô.
Mười mấy phút sau đã tới nhà ga phía Nam, đến vị trị được định vị, thì thấy xác của Tần Hạo, nhưng không thấy Lâm Nguyệt Dao đâu.
Vẻ mặt Tần Lâm trở nên nghiêm trọng, lập tức gọi điện cho Vương Kim Hải.
“Tiểu sư huynh có gì dặn dò vậy?”
Tần Lâm nói: “Cho ông năm phút, lập tức xác định vị trí của một người tên anh Xà”.
“Vâng!”
Tần Lâm không cung cấp thêm bất kỳ thông tin nào, anh tin với năng lực và địa vị của Vương Kim Hải, chắc sẽ nhanh chóng xác định được vị trí của anh Xà.
Anh Xà khá có tiếng tăm ở tỉnh lỵ, nhưng người có tên tuổi như này thường sẽ bị cảnh sát chú ý đến.
Quả nhiên ba phút sau, Vương Kim Hải liền gọi điện thoại đến.
“Tiểu sư huynh, hiện anh Xà đang ở trên một tàu lửa bị bỏ, bọn họ đã bao trọn chiếc xe này rồi, đi theo hướng con tàu này sẽ đến nhà ga phía Bắc và ra khỏi tỉnh”.
Tần Lâm nhíu mày, phía Bắc tỉnh lỵ chính là ngọai tỉnh rồi, một khi tiến vào địa phận ngoại tỉnh thì việc tìm kiếm sẽ trở nên hết sức rắc rối.
“Nhà ga phía Bắc là nơi thế nào?”
Vương Kim Hải nói: “Tiểu sư huynh, nhà ga phía Bắc trước đây là trạm ga cũ, sau khi có trạm đường cao tốc phía Tây, thì nhà ga này cơ bản đã bị bỏ hoang, chỉ còn lại một hai chuyến qua đó, nhưng không có người dân đi lại”.
“Vậy thì tốt, chặn ở nhà ga phía Bắc đi”.
Nói xong, Tần Lâm liền cúp máy, lên xe chuẩn bị đi tới nhà ga phía Bắc chặn tàu.
Dám chạy, Tần Lâm sẽ cho hắn biết hậu quả.
Tần Lâm lên xe, tất cả mọi người đều chạy tới nhà ga phía Bắc theo.
Tôn Kiến Dân, Mạnh Văn Cương, Đoàn Bảo Đông, Bùi Lương, Lôi Hồng, Vương Kim Hải.
Những người này đi rất gần Tần Lâm, tất cả những nhân vật tiếng tăm cùng đến nhà ga phía Bắc.
Hai con đường ở tỉnh lỵ đã bị phong tỏa, thiết lập tình trạng quân sự, như thể sắp xảy ra chuyện lớn.
Khi lên xe, trợ lý của Mạnh Văn Cương nói.
“Chủ tịch Mạnh, đây chính là tiểu sư huynh mà ngài nói sao? Tôi thấy cũng chắc có gì đặc biệt mà?”
Trong mắt Mạnh Văn Cương và Tôn Kiến Dân, Tần Lâm chính là đệ tử tâm đắc mười năm của sư phụ, chắc chắn là đệ tử chân truyền của ông.
Nhưng trong mắt người khác, anh chỉ là một cậu thanh niên bình thường.
Hôm nay khi đối diện với chuyện lớn như vậy, mặc dù sắc mặt Tần Lâm không chút thay đổi, vô cùng bình tĩnh, nhưng cũng chỉ có thể nói là có tố chất tâm lý tốt, chứ chưa thể nói là có biểu hiện xuất sắc.
Có thể chỉ huy được nhiều người, khiến nhiều ông lớn đi theo như vậy, chẳng qua cũng chỉ là dựa vào mối quan hệ của Lãnh đạo Tôn và Vương Kim Hải, không thấy được bản thân Tần Lâm có năng lực đặc biệt gì.
Bọn họ không hiểu tại sao Tần Lâm lại được nhiều nhân vật tai to mặt lớn kính trọng như thế.
Chỉ là một bác sĩ thôi mà, liệu có phải những người này bị lừa rồi không?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT