Trước đây cũng từng có trường hợp như vậy, rất nhiều ngôi sao lớn bái đại sư học nghệ, nhưng vốn chẳng phải đại sư gì cả mà chỉ là lừa đảo giả danh.

Tần Lâm cũng có chút giống.

Mạnh Văn Cương chau mày: "Câm miệng! Đừng có nói lung tung, đồ đệ của sư phụ ở khắp nơi, đều là những người phi phàm, chúng ta chỉ được sư phụ chỉ dạy có vài ngày, còn tiểu sư huynh đi theo sư phụ mười năm rồi, không thể vơ đũa cả nắm, cảnh giới nhân sinh của tiểu sư huynh hoàn toàn không giống với chúng ta".

Mạnh Văn Cương rất kính trọng Tần Lâm, tin tưởng vào năng lực dạy dỗ của sư phụ.

Nhưng lời nói của trợ lý cũng khiến ông ấy có chút hoài nghi.

Tiểu sư huynh chắc sẽ có chút bản lĩnh không giống với người bình thường chứ?

Tần Lâm và những người khác nhanh chóng đến nhà ga phía Bắc tỉnh lỵ.

Đây là ga xe lửa cũ của tỉnh lỵ, sau khi đưa tàu cao tốc vào sử dụng thì rất ít người đến nơi đây, có thể gọi là một ga xe lửa bỏ hoang, chỉ có chuyến xe đặc biệt mới đi qua nơi đây.

Lãnh đạo Tôn, Vương Kim Hải, Mạnh Văn Cương và những người khác vừa đến cả ga xe lửa lập tức ra giới nghiêm, mọi người đi đến chỗ lan can, Vương Kim Hải nói.

"Anh Xà rất thông minh, hắn đã bao một chiếc xe lửa màu xanh, chuẩn bị trốn từ ga phía Bắc này!"

Ga phía bắc chỉ là một ga xe lửa sắp bỏ hoang, vé xe hay thiết bị đều không được đầy đủ, anh Xà làm ra chuyện này là biết sớm muộn gì cũng sẽ có ngày bị bắt, cho nên không ngồi máy bay hay tàu cao tốc mà bao luôn cả một chiếc xe lửa màu xanh, chuẩn bị tẩu thoát!

Mọi người nhìn thanh chắn thô sơ, nếu xe lửa đâm vào thì bọn họ cũng chẳng còn cách nào.

"Thủ trưởng! Hay là chúng ta lái xe qua đó chặn giữa đường đi của bọn chúng".

Tần Lâm lắc đầu: "Không cần".

Thấy Tần Lâm từ chối, Vương Kim Hải chau mày: "Nghĩ cách khác".

Chặn một chiếc xe lửa đối với Vương Kim Hải không phải chuyện gì khó, dù gì Vương Kim Hải còn chế tạo ra được cả trực thăng vũ trang, một chiếc xe lửa cỏn con thì là cái gì chứ.

Nhưng vấn đề là thời gian quá ít, bây giờ chỉ còn vài phút nữa là xe lửa đi qua, ông ấy vốn không có đủ thời gian để bố trí.

Thư ký Lưu im lặng suy nghĩ, chiếc xe lửa màu xanh này tuy tốc độ không nhanh bằng tàu cao tốc, nhưng dù gì cũng là xe lửa bằng sắt, lan can bình thường thì không cản nổi, cho dù là dùng xe hơi cũng chưa chắc đã chặn được.

"Thế này đi, chúng ta thay đổi hướng đường ray, khiến tàu hỏa không thể chạy theo đúng tuyến đường bình thường, sau đó tiếp tục đến ga tiếp theo bố trí!"

Tần Lâm vẫn lắc đầu: "Không cần".

Thư ký Lưu có chút không vui.

"Thế này cũng không được, thế kia cũng không xong, vậy anh nói một cách xem nào?"

Thư ký Lưu vô cùng bất mãn với Tần Lâm.

Lãnh đạo Tôn, Vương Kim Hải, Mạnh Văn Cương là người như thế nào chứ? Là người anh muốn gọi đến là đến đi là đi sao, đi sớm về muộn để giúp đỡ anh, còn anh đứng đây chẳng làm cái gì cả, còn làm vẻ như đại gia.

Có bản lĩnh thì đừng nhờ thủ trưởng giúp nữa!

Vương Kim Hải chau mày: "Tiểu Lưu, không được vô lễ!"

Thư ký Lưu hừ lạnh một tiếng: "Thủ trưởng, tôi nói thật, bây giờ mọi người đều đang cố gắng giúp anh ta, nhưng thủ trưởng xem anh ta có thái độ gì kìa?"

"Thế này cũng không được, thế kia cũng không xong, bản thân còn không nghĩ cách!"

Tần Lâm quay đầu lại, lạnh lùng nhìn thư ký Lưu một cái, nói.

"Tôi tự có cách, không cần ông giúp".

Một câu nói của Tần Lâm khiến không khí xung quanh đột nhiên yên tĩnh.

Tôn Kiến Dân cũng im lặng không lên tiếng.

Thật ra Tôn Kiến Dân cũng đã từng có cách nghĩ như Mạnh Văn Cương lúc trên xe.

Mười năm rồi không gặp tiểu sư huynh, cũng không biết tiểu sư huynh có luôn bên cạnh sư phụ hay không.

Khoảng thời gian anh trở về, Tôn Kiến Dân và Mạnh Văn Cương cũng giúp đỡ rất nhiều, toàn dựa vào quan hệ của bọn họ để chèn ép khác gia tộc lớn khác.

Nhưng hình như Tần Lâm chưa bao giờ tự mình ra tay, cũng chưa bao giờ thể hiện điểm lợi hại của bản thân.

Mắt nhìn người của sư phụ không thể sai, đi theo sư phụ mười năm, làm gì lại không có chút bản lĩnh nào?

Nếu anh nói không cần giúp đỡ thì Tôn Kiến Dân cũng sẽ không làm gì cả, ông ấy cũng muốn xem, mười năm nay tiểu sư huynh đi theo sư phụ đã học được những gì.

Nếu Tần Lâm dám lừa ông ấy thì Tôn Kiến Dân tuyệt đối không nương tay với anh!

Tất cả mọi người đều dừng lại, không ai nói chuyện, mọi người đều yên lặng chờ đợi, anh cũng có tính toán riêng trong lòng.

Vương Kim Hải cũng có ý nghĩ như vậy, hành động ngày hôm nay của tiểu sư huynh giống như đang thể hiện uy danh.

Ông ấy cũng muốn mở mang tầm mắt xem bản lĩnh thật sự của tiểu sư huynh là gì.

Sau khi quay trở lại Đông Hải chưa từng thấy tiểu sư huynh ra tay.

Sư phụ Diệp Hiên Viên có thể nhảy xuống từ độ cao một trăm mét, Tần Lâm theo học mười năm chắc sẽ phải lợi hại hơn chứ.

Vương Kim Hải là người duy nhất học được một chút công phu của Diệp Hiên Viên, dù chỉ là chút tài lẻ nhỏ, nhưng cũng lừng lẫy trong quân đội trở thành người xuất sắc trong số những sư huynh đệ.

Ông ta muốn mở rộng tầm mắt xem tiểu sư huynh theo sư phụ học mười năm thì sẽ mạnh đến mức nào.

Nhìn thấy đám cấp dưới của mấy người có tiền có quyền kia dám nghi ngờ năng lực của Tần Lâm, Đoàn Bảo Đông và những người khác tỏ vẻ khôi hài.

Bọn họ đã từng nhìn thấy Tần Lâm ra tay rồi, ban đầu là tay không bổ cưa điện, tay không kéo két sắt và dùng đũa gắp đạn nữa, mấy màn đó đều là những điều kinh khủng không thể tưởng tượng nổi.

Đoàn Bảo Đông và Bùi Lương tận mắt nhìn thấy, sức mạnh của Tần Lâm còn phải nghi ngờ sao?

Tần Lâm còn chẳng thèm để ý bọn họ suy nghĩ gì nữa kìa.

"Tu...”.

Một tiếng tu tu dài, chiếc xe lửa chạy nhanh đến.

Nhìn thấy chiếc xe lửa sắp phi vào lan can nhưng không hề có ý định giảm tốc độ, mọi người đều chau mày.

"Tiểu sư huynh".

Tôn Kiến Dân kêu lên một tiếng, tỏ ý nhắc nhở, nhưng Tần Lâm không hề nhúc nhích, cũng không ra lệnh.

Tôn Kiến Dân, Vương Kim Hải và những người khác chau mày, chẳng lẽ, tiểu sư huynh thật sự là một kẻ vô dụng?

Hay nói cách khác là mười năm nay anh vốn không ở bên cạnh sư phụ?

Nếu không nhìn thấy bản lĩnh thật của Tần Lâm, thái độ của bọn họ còn có thể châm chước.

Tiểu sư huynh có bản lĩnh thật đáng được tôn kính, nếu đi theo sư phụ mười năm mà chẳng biết cái gì thì người như vậy không đáng được bọn họ tôn kính như vậy.

Xe lửa ngày càng gần, Tần Lâm đột nhiên vươn người nhảy vào trong đường ray, đối mặt với xe lửa, đứng chắp tay.

Vương Kim Hải và những người khác biến sắc, vội vàng nói: "Tiểu sư huynh, đừng đùa nữa, mau lên đây đi!"

Mạnh Văn Cương cũng chau mày: "Đúng đấy tiểu sư huynh, tên anh Xà đó mà đã chuẩn bị trốn thoát thì sẽ vô cùng ngông cuồng, cho dù nhìn thấy người trước mặt cũng sẽ không dừng lại, tiểu sư huynh làm vậy cũng chỉ chết uổng thôi!"

Hành động của Tần Lâm khiến mọi người vô cùng khó hiểu, thư ký Lưu và trợ lý của Mạnh Văn Cương lại càng khịt mũi khinh bỉ.

Làm cái gì vậy? Lấy trứng chọi đá sao?

Đối phương là anh Xà đấy, trước đây hắn cũng lừng lẫy ở tỉnh lỵ, bây giờ hắn muốn vượt rào thì cản được có tác dụng sao?

Uổng công mấy vị lão đại luôn miệng nói Tần Lâm là nhân vật tầm cỡ, vô cùng tôn kính anh, mà năng lực của anh chỉ có vậy?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play