Tần Hạo nghe vậy sắc mặt lập tức thay đổi, trừng mắt nói.
“Giả danh Tần đại sư? Anh nói luyên thuyên gì vậy, anh nghĩ rằng người khác có thể giả danh thân phận của tôi chắc?”
Tần Lâm chỉ nói đùa mà thôi, những người khác cũng cười ha hả giả vờ tức giận nói.
“Đúng vậy, làm gì có ai dám giả danh Tần đại sư chứ, anh đúng thật là”.
“Tần đại sư chính là thánh thủ Đông y, chỉ với hai câu vừa rồi đã cho tôi mở mang rất nhiều, sao có thể là giả được chứ, đại sư chính là đại sư”.
“Tần đại sư, chút nữa anh có rảnh không, đi ăn với chúng tôi nhé?”
Tần Hạo cười nhạt, ánh mắt vẫn luôn dán lên người Lâm Nguyệt Dao, đột nhiên nói.
“Ăn cơm à, được thôi, không biết cô Nguyệt Dao có rảnh không?”
Lâm Nguyệt Dao sững sờ, không ngờ Tần đại sư lại hỏi riêng cô ấy, mặt cô lập tức đỏ bừng, xem ra Tần đại sư vẫn còn tình cảm với cô.
Vội vàng gật đầu: “Rảnh, giờ chúng ta đi thôi”.
“Được”.
Tần Hạo bước đi trong sự bao quanh của mọi người, bọn họ đều xếp hàng lần lượt rời đi, một người bạn đột nhiên hét lên.
“Phía trước nhường đường một chút! Để Tần đại sư đi ra trước!”
Mọi người nghe thấy tên Tần đại sư thì nhanh chóng quay đầu lại nhìn, thấy Tần Hạo đang được vây quanh bởi một đám người thì lũ lượt nhường lối.
Rất nhiều người chưa từng được gặp Tần đại sư, chỉ nhìn thấy Tần đại sư đeo mặt nạ, không ngờ lại được nhìn thấy gương mặt thật của Tần đại sư dưới khán đài.
Nhân viên bảo vệ quay lại nhìn, thấy Tần Lâm cũng trong đám đông, bọn họ tất nhiên biết Tần đại sư, vừa rồi một người trong đám đông hét lên như vậy, bọn họ nhanh chóng quay lại nhìn, đúng là Tần đại sư bước ra, bọn họ nhanh chóng điều khiển mọi người nhường lối.
Mọi người cứ thế vây quanh Tần Hạo bước ra khỏi hội trường, mặc dù Tần Lâm cũng ở trong đám người, nhưng trông anh lại rất khiêm tốn.
Tần Hạo rất hưởng thụ cảm giác này, trước sau đều là người đẹp vây quanh, nhất là Lâm Nguyệt Dao ở bên cạnh, ngoại hình lẫn khí chất đó quả thực khiến người ta yêu thích.
Đám người anh Xà đứng từ xa thấy cảnh này thì lập tức trở nên nghiêm túc.
“Tên kia chính là Tần đại sư đúng không!”
“Chắc là vậy rồi, anh xem anh ta được nhiều người vây quanh như vậy, lại còn trẻ tuổi, chắc chắn là Tần đại sư”.
“Được, mấy người chúng ta ở đây canh chừng anh ta, cử một người đi xuống hỏi thăm, nếu là Tần đại sư thật thì chúng ta sẽ tìm cơ hội bắt lấy anh ta”.
Anh Xà ra lệnh, một tên đàn em lén lút trà trộn vào đám đông, trên đường có một đám người đang vây quanh Tần đại sư, hỏi về các vấn đề y học và cuộc sống.
Tên đàn em nghe ngóng một lúc, xác định người này chính là Tần đại sư, sau đó lén lút nhắn tin cho anh Xà.
Lúc nhắn tin, Tần Lâm đứng ngay sau tên đàn em đó, thấy nội dung tin nhắn trên điện thoại của hắn ta, khóe miệng anh chợt nở một nụ cười thích thú.
“Mọi người lên xe đi, tôi đã đặt nhà hàng rồi, mọi người cứ đến thẳng đó là được”.
Tần Hạo nói xong thì quay sang nói với Lâm Nguyệt Dao: “Nguyệt Dao, em ngồi cùng anh đi?”
Lâm Nguyệt Dao do dự một lát, quả thật cô muốn ngồi cùng xe với Tần đại sư, nhưng chuyện của Tô Đình Đình lúc trước khiến cô hơi không thoải mái nên còn do dự.
Khi Lâm Nguyệt Dao còn đang do dự, Tần Lâm đã kéo cô ấy đi.
Hai người lên một chiếc xe taxi, Tần Hạo ngồi trong chiếc xe khác, mọi người lũ lượt chạy tới nhà hàng.
Trên đường đi, Tần Lâm và Lâm Nguyệt Dao cũng không nói chuyện, có thể thấy tâm trạng nặng nề của Lâm Nguyệt Dao, cô ấy cầm điện thoại mà không biết đang suy nghĩ linh tinh cái gì.
Tần Lâm cũng bất lực, dù bây giờ nói sự thật với cô ấy, thì có lẽ cô cũng không tin.
Tinh tinh.
Điện thoại của Lâm Nguyệt Dao reo lên, cúi đầu nhìn, là tin nhắn của Tần Hạo.
“Nguyệt Dao, chút nữa ăn cơm xong, em có thời gian đi cùng tôi không?”
Lâm Nguyệt Dao cầm điện thoại, ngẫm nghĩ một lúc lâu, nhớ lại những lần tương tác giữa cô và Tần đại sư trước đây.
Cô thậm chí còn nghi ngờ không biết bức ảnh Tô Đình Đình đăng lên tường là thật hay giả, với phẩm chất của Tần đại sư sao lại thích một người như cô ta chứ?
“Được”.
Do dự một lúc, Lâm Nguyệt Dao vẫn đồng ý, cô muốn tìm hiểu xem Tần đại sư rốt cuộc là người như thế nào.
Tần Lâm ngồi ở hàng ghế đầu của xe taxi, nhìn qua kính chiếu hậu, thấy một vài chiếc xe đang lặng lẽ đi theo bọn họ.
Tất nhiên, không phải đi theo xe taxi của Tần Lâm mà là chiếc xe phía trước của Tần Hạo.
Tên Tần Hạo còn tưởng rằng giả danh Tần đại sư là một chuyện tốt, nếu đã vậy thì để anh ta nếm trải cảm giác làm con tốt thí mạng đi.
Rất nhanh sau đó, mọi người đã đến cổng nhà hàng, Tần Lâm và Lâm Nguyệt Dao xuống xe, đám bạn học cũng lần lượt tới nơi.
Tần Lâm liếc nhìn những người đang lén lút vây quanh, rồi nói với mấy bạn học.
“Chúng ta vào trước đi, chút nữa Tần đại sư sẽ vào sau”.
Mọi người cũng không nghĩ nhiều mà đi vào nhà hàng theo Tần Lâm.
Mấy người Tần Lâm vừa bước vào, mấy chiếc xe liền vây lại.
Anh Xà xuống xe, dẫn theo mấy tên đàn em cầm bao tải màu đen đi đến trước mặt Tần Hạo.
Tần Hạo đang xem tin nhắn Lâm Nguyệt Dao gửi, sau khi thấy anh Xà thì sửng sốt.
“Các anh định làm gì?”
Anh Xà nhếch miệng nói: “Mày chính là Tần đại sư à?”
Tần Hạo đứng thẳng eo gật đầu.
“Đúng vậy, tôi chính là Tần đại sư, anh có chuyện gì?”
Anh Xà lạnh lùng cười: “Mày chính là người bọn tao đang tìm”.
Nói xong, anh Xà trùm túi đen lên người Tần Hạo, mấy người trực tiếp khiêng anh ta lên xe.
“Ư ư...”.
Tàn Hạo kêu mấy câu, nhưng đầu bị bịt không thể phát ra âm thanh, chỉ có thể để cho bọn chúng đem đi.
Sau khi lên xe, anh Xà lấy hai chiếc tất nhét vào miệng Tần Hạo, để anh ta không thể nói được.
Tần Hạo buồn nôn muốn chết, nhưng không thể nhổ ra, sau khi được cởi chụp đầu ra, anh ta kinh hãi nhìn mấy người trước mặt, gắng sức lắc đầu giãy dụa.
Anh Xà cười khinh bỉ: “Tần đại sư đúng không? Anh giỏi lắm mà? Có thể giết được cả anh Thâm của chúng tao mà?”
Nghe vậy, toàn thân Tần Hạo run lẩy bẩy, đầu óc tê dại, cơn sợ hãi lập tức dâng lên trong lòng.
“Các anh bắt nhầm người rồi!”
Tần Hạo thật sự muốn hét to lên, nhưng trong mồm đang bị nhét tất, không sao hét ra thành lời được.
Anh ta không thể ngờ rằng giả danh Tần đại sư lại nguy hiểm đến tính mạng, ai biết được Tần đại sư lại làm ra những chuyện điên cuồng như thế.
Anh ta đã từng nghe nói về Cao Thâm, đó là ông trùm xã hội đen ở tỉnh lỵ những năm đầu, là một nhân vật lớn mà anh ta không thể tiếp cận.
Không ngờ một nhân vật trâu bò như vậy lại bị Tần Lâm giết chết?
Xong rồi, đàn em của người ta giờ đến báo thù rồi, anh ta chết là cái chắc?
Anh Xà đưa Tần Hạo đến một vùng đất hẻo lánh, tìm đến một ngôi mộ kín đáo nằm sâu trong rừng.
Đường đường là ông trùm ở tỉnh lỵ, nay chết rồi cũng chỉ có thể chôn ở một nơi như này.
Anh Xà nhìn ngôi mộ này, cảm thấy vô cùng xót xa.
“Anh rể, em đã bắt được kẻ giết anh rồi, hôm nay em sẽ trả thù rửa hận cho anh!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT