“Cậu Tần, đó là đàn em của Cao Thâm, bọn hắn muốn giết cậu để báo thù”.
“Ồ? Vậy cứ để họ thử đi”.
Nghe Tần Lâm nói năng nhẹ nhàng như vậy, Đòan Bảo Đông thở phào nhẹ nhõm: “Chúng tôi biết thực lực của cậu Tần, nhưng tôi phải nhắc nhở cậu Tần, đừng liên lụy đến bạn bè người thân của cậu là được”.
Tần Lâm gật đầu: “Ông nói đúng, tôi có tính toán hết rồi”.
Bản thân Tần Lâm tất nhiên không sợ bất kỳ uy hiếp nào, đừng nói mấy tên côn đồ kia, cho dù là lính đặc chủng đến cũng không phải là đối thủ của Tần Lâm. Trừ khi Diệp Hiên Viên đích thân ra tay, nếu không trong mắt Tần Lâm, đám người này chỉ là tôm tép mà thôi.
Nhưng Đoàn Bảo Đông nói đúng, anh không sợ, nhưng bạn bè người thân anh sợ.
Gặp phải loại chuyện này, Tần Lâm nhất định phải giải quyết tận gốc bọn chúng.
Tần Lâm nói xong, Lôi Hồng cũng gọi điện đến.
“Cậu Tần, tôi nghe nói có người định gây bất lợi cho cậu, cậu có cần tôi giúp không?”
Tần Lâm mỉm cười: “Cảm ơn nhiều, không cần đâu”.
Ngoài Lôi Hồng, Đoàn Bảo Đông, Bùi Lương ra, Tôn Kiến Dân, Vương Kim Hải và Mạnh Văn Cương cũng gọi điện cho Tần Lâm với mục đích giống nhau. Mặc dù họ rất yên tâm về an toàn của Tần Lâm, nhưng bọn họ vẫn sẽ ra tay khi cần thiết.
Đoàn Bảo Đông và Bùi Lương đã sắp xếp đàn em bảo vệ người thân bạn bè của Tần Lâm, để anh có thể yên tâm đối phó với đám đàn em của Cao Thâm.
Khi Tần Lâm đang chuẩn bị xử lý anh Xà, thì một bạn nữ đột nhiên lên tiếng.
“Này! Tần đại sư trả lời lại tôi rồi, Tần đại sư nói anh ấy đang ở trong hậu trường, bảo chúng ta đến đó có thể chụp ảnh xin chữ ký!”
“Há? Tần đại sư trả lời lại rồi à? Không phải đang ở khách sạn à?”
“Ảnh chụp khách sạn chắc là từ hôm qua, hoặc là anh ấy đặt phòng theo giờ, sau đó lại quay về”.
“Không đươc, mau đi xem thử, không thể bỏ lỡ cơ hội này được”.
“......”.
Tất cả mọi người đều trở nên phấn khích, mặc dù cảm thấy cuộc sống của Tần đại sư hơi loạn, nhưng khi nghe tin Tần đại sư trở lại, mọi người đều quên mất sự khó chịu vừa rồi.
Ngay cả Lâm Nguyệt Dao cũng trở nên phấn khích, muốn đi theo đến hậu trường để xem gương mặt thật của Tần đại sư.
Trên mặt Tần Lâm nở một nụ cười thú vị, anh cũng muốn xem tên Tần đại sư này là ai.
“Chúng ta đi nhanh thôi!”
Mấy người bạn vô cùng phấn khích đi đến hậu trường, thấy một người đàn ông đứng đó thì hỏi.
“Xin hỏi, anh là Tần đại sư à?”
Người đàn ông trẻ tuổi quay đầu lại, cười nhạt nói.
“Gọi tôi là Tần Hạo là được, gọi Tần đại sư nghe xa cách quá”.
Tần Hạo không phủ nhận hay từ chối, nghe như đã thừa nhật anh ta là Tần đại sư.
Mấy bạn nữ cực kỳ hưng phấn hỏi: “Tần đại sư, anh trẻ quá, anh chính là bác sĩ trưởng trong đại hội Đông y thật à?”
Câu hỏi này rất đúng trọng tâm, ai họ Tần cũng có thể xưng là Tần đại sư, nhưng bác sĩ trưởng trong đại hội Đông y thì chỉ có một người.
Một khi Tần Hạo thừa nhận mình là bác sĩ trưởng, thì chứng tỏ anh ta cố ý giả danh Tần Lâm.
Tần Hạo cười nhạt nói.
“Đúng vậy, các bạn đều đã nghe chương trình tôi giảng lúc trước rồi à?”
Lần này Tần Hạo đã hoàn toàn thừa nhận thân phận Tần đại sư, tất cả mọi người đều trở nên phấn khích, xem ra đã tìm đúng người rồi.
“Tần đại sư, anh lợi hại quá đi mất!”
“Tần đại sư, sao anh còn trẻ mà y thuật đã cao siêu như thế vậy?”
“Đúng thế, cho dù có thầy giỏi chỉ dạy, nhưng còn kinh nghiệm lâm sàng thì sao?”
“Trông anh chỉ mới hai năm hai sáu tuổi, mà đã theo ngành y nhiều năm như vậy rồi, thật sự đáng khâm phục!”
Mọi người thi nhau hỏi, cứ giống như được gặp thần tượng của mình vậy.
“Tôi sinh ra trong gia đình có truyền thống làm bác sĩ Đông y, từ nhỏ đã theo bố và ông nội học tập, lên năm sáu tuổi đã biết bắt mạch, mười tuổi đã có thể khám bệnh, vì vậy tôi có ưu thế hơn so với các bác sĩ Đông y khác”.
“Woa!”
Tần Hạo nói xong, mọi người đều tỏ ra ngưỡng mộ.
Lâm Nguyệt Dao do dự một hồi lâu, nhưng vẫn quyết tâm nói.
“Tần đại sư, vậy còn kinh nghiêm lâm sàng của anh thì sao, anh mới hơn hai mươi tuổi, sao đã được chữa trị cho nhiều bệnh nhân như vậy?”
Tần Hạo nhìn thấy Lâm Nguyệt Dao thì hai mắt sáng lên, đây mới là hàng ngon.
So với Lâm Nguyệt Dao, Tô Đình Đình chỉ là rác mà thôi.
Lâm Nguyệt Dao hoàn toàn đánh bại Tô Đình Đình cả về ngoại hình lẫn khí chất, nếu biết trước có fan hâm mộ cực phẩm như này, ai còn đi ngủ với loại mặt hàng kém chất lượng như Tô Đình Đình chứ.
“Xin chào, em là...?”
Lâm Nguyệt Dao có chút thất vọng, Tần đại sư thậm chí còn khong biết cô trông như thế nào, chẳng lẽ tất cả những tương tác giữa Tần đại sư và cô trước đây đều là giả à?
“Tần đại sư, em tên là Lâm Nguyệt Dao”, Lâm Nguyệt Dao hơi trách móc.
Tần Hạo gật đầu, khẽ mỉm cười: “Thì ra là Lâm Nguyệt Dao à... Kinh nghiêm lâm sàng của tôi ít mà chất lượng, từ chẩn đoán đến chữa khỏi cho mỗi bệnh nhân là cả một quá trình rất dài, chỉ cần bạn dốc sức hết mình là có thể đạt được thành quả lớn”.
Thật ra Tần Hạo cũng không biết Lâm Nguyệt Dao, nhưng để cho thân thiết, anh ta đã nói thì ra là Lâm Nguyệt Dao à.
Cuối cùng Lâm Nguyệt Dao tưởng rằng Tần Hạo đã nhớ lại, trong lòng hơi lung lay.
Còn về lời giải thích của Tần Hạo, đó chỉ là những lời nói sáo rỗng mà thôi, chỉ vì mọi người tưởng anh ta là Tần đại sư nên dù anh ta nói gì cũng cho là lời vàng ý ngọc.
Tần Lâm cười khinh bỉ, không ngờ lại có người giả danh Tần đại sư trước mặt anh.
Anh cảm thấy rất thú vị, đột nhiên nói.
“Tần đại sư, hôm nay anh nói về việc làm mát vật lý, tôi không hiểu về nó lắm, mong anh hãy giảng một chút về phương pháp hạ nhiệt bằng cách bịt mồ hôi cho mọi người cùng nghe với, rốt cuộc nó có giúp làm hạ sốt không?”
Tần Lâm ném cho Tần Hạo một câu hỏi khó.
Mặc dù anh ta hiểu một chút về y học, nhưng không rõ lắm về những kiến thức chuyên sâu này, dù nó có vẻ là một chủ đề phổ biến, nhưng muốn giải thích rõ ràng bằng một hai câu thì cần có kiến thức sâu rộng mới làm được.
Tần Lâm ngẫm nghĩ giây lát rồi nói.
“Ha ha, vấn đề này mỗi người sẽ có một ý kiến khác nhau, mỗi bác sĩ, mỗi bệnh nhân đều trong hoàn cảnh khác nhau, một phương pháp trị bệnh không thể chữa trị được mọi loại bệnh, chỉ có thể nói khi chữa bệnh cần phải linh hoạt mới được”.
Tên Tần Hạo này dường như đã chuẩn bị lời nói kĩ càng, toàn là câu trả lời ba phải.
Anh ta không hề trả lời vào trọng tâm câu hỏi của Tần Lâm mà toàn nói một đống lời vô nghĩa, nói như không.
Điều buồn cười nhất là, Lâm Nguyệt Dao và mấy người bạn học còn ghi chép lại một cách nghiêm túc.
Tần Lâm thấy vậy thì bất thình lình cất lời: “Anh không giả danh Tần đại sư đấy chứ?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT