Tần Lâm cười ha ha, nhưng không đáp lại.

Những bạn phượt khác lại rất ghen tỵ.

“Tôi cũng luôn muốn đến Maldives, anh Vũ, Maldives thế nào? Có gì vui không?”

Vũ Đại Kim nói một cách tự hào: “Cái chính là phong cảnh đẹp, hải đảo mà, nó cũng chỉ để nghỉ dưỡng thôi. Tôi thuê một chiếc thuyền đánh cá ở đó, rảnh rỗi thì ra biển câu vài con cá thu”.

“Không biết các bạn đã được ăn cá thu bao giờ chưa, đó là nét đặc sắc của Maldives, chỉ có ở vùng biển đó mới có cá thu thôi”.

Anh ta nói đến đây, Tần Lâm đột nhiên bật cười chế nhạo.

Vũ Đại Kim nhíu mày, hơi không hài lòng với phản ứng của Tần Lâm.

“Anh cười gì? Anh cũng đã được đến đó đâu”.

Tần Lâm cười khinh bỉ: “Cho dù đến hay chưa thì cũng nên có chút kiến thức phổ thông”.

“Cá thu là loại cá biển ở bán cầu Nam, chỉ ở bán cầu Nam mới có loại có quý hiếm này”.

“Maldives là hòn đảo ở bán cầu Bắc, phần lớn lãnh thổ nằm ở bán cầu Bắc, anh ở nửa bán cầu Bắc mà câu được cá sống ở nửa bán cầu Nam à, sao không nói anh câu được chim cánh cụt ở Bắc Cực đi?”

Phì...

Lần này không chỉ Trần Khả Nhi mà tất cả những người khác đều không nhịn được phì cười.

Tần Lâm trêu ngươi hài hước quá đi mất, đến Bắc Cực câu chim cánh cụt... Thật sự khiến mọi người phải bật cười.

Nhưng thấy sắc mặt khó coi của Vũ Đại Kim, bọn họ lại không dám cười lố quá, phải nhịn suýt thì nội thương.

Vẻ mặt Vũ Đại Kim cực kì xấu hổ, không ngờ chỉ tiện mồm khoác lác vài câu lại bị người ta vạch trần, tên này vậy mà còn thông thạo cả sinh học và địa lý?

“Ha ha, có thể là do tôi nhớ nhầm, vậy chắc là loại cá khác mà không phải cá thu”.

Mọi người cũng hùa theo anh ta, lúng túng cười vài tiếng không nói gì.

Tên Vũ Đại Kim này cũng chưa từng đi Maldives mà còn ở đây chém gió, mọi người ngầm hiểu với nhau là được, đều là bạn phượt giả bộ cái gì chứ.

Trần Khả Nhi cười gần chết, lén lút giơ ngón tay cái với Tần Lâm, anh rể trâu bò quá!

“Anh Vũ, nghe nói năm nay anh đã ra nước ngoài rất nhiều lần rồi, ngoài Maldives anh còn đến những nước nào nữa vậy?”

Vũ Đại Kim cười nhạt, giả bộ tùy tiện lấy tấm hộ chiếu đã chuẩn bị từ trước của mình ra, để lên bàn cho mọi người xem.

“Cũng không nhiều lắm, mười mấy nước gì đó thôi”.

Trên cuốn hộ chiếu của Vũ Đại Kim tràn đầy những con dấu màu sắc khác nhau của các nước, trông cực kì hoa mắt.

Mọi người lập tức tỏ ra ngưỡng mộ: “Oa, anh đã đi đến nhiều nước như vậy cơ à, chắc hẳn đã gặp gỡ rất nhiều phong tục tập quán rồi, ngưỡng mộ quá đi!”

“Anh Vũ giàu quá, đi nhiều nước như vậy chắc tốn khá nhiều tiền nhỉ?”

“Chứ sao nữa, ngoài chi phí đi lại, còn phải tốn không ít tiền để trải nghiệm phong tục tập quán, anh Vũ không chỉ giàu có mà còn khỏe mạnh nữa”.

“......”.

Nhìn thấy những con dấu trên cuốn hộ chiếc, ai ai cũng ghen tỵ muốn chết, được đi nhiều nước để trải nghiệm phong tục tập quán là mong ước lớn nhất của hội phượt này.

Vũ Đại Kim cuối cùng đã lấy lại được chút thể diện, trên mặt nở nụ cười tự mãn nói.

“Cũng không có gì, có câu: “Đọc vạn cuốn sách không bằng một chuyến đi mà”. Chỉ có tự mình trải nghiệm mới biết được ý nghĩa trong đó.

Trần Khả Nhi bĩu môi, tên này tỏ vẻ kinh khủng.

Vũ Đại Kim tự mãn nói với Tần Lâm: “Anh bạn này, tôi khuyên anh cũng nên đi ra ngoài nhiều hơn. Anh đã hai mấy tuổi rồi, nếu chưa từng đến nước ngoài thì tầm mắt còn hạn hẹp lắm”.

Vừa rồi Tần Lâm đã chơi Vũ Đại Kim một vố rõ to, vì thế có cơ hội, Vũ Đại Kim tất nhiên sẽ muốn lấy lại thể diện chỗ Tần Lâm.

Vũ Đại Kim vừa thốt ra câu đó, một nhân viên phục vụ bước vào, cô ấy ăn mặc theo phong cách Anh rất xinh đẹp trang nhã, đến trước bàn bọn họ nói vài câu tiếng Anh, sau đó bày cho mọi người xem những dụng cụ đã khử trùng và khăn lau tay.

Vũ Đại Kim cười nhạt: “Rất nhiều nhà hàng ở nước ngoài đều theo loại hình phục vụ như này, rất chu đáo, nhưng nhiều nước có thói quen boa tiền, vì thế tôi thích mang theo vài đô la tiền lẻ trên người, để khi gặp loại hình phục vụ này thì sẽ gửi chút tiền boa”.

Nói xong, Vũ Đại Kim lấy trong túi ra một tờ mười đô la.

Thực ra ở nhiều nước, boa một đô đã được rồi, khách hàng hào phóng thì sẽ boa năm đô, Vũ Đại Kim đưa mười đô la chủ yếu là để thể hiện trước mặt mọi người.

Anh ta để mười đô la lên xe đồ ăn của người phục vụ.

Sắc mặt người phụ vụ đột nhiên hơi thay đổi, nhíu mày liếc nhìn Vũ Đại Kim với ánh mắt không vui, cũng không nói gì mà đẩy xe đi luôn.

Mọi người đều sững sờ giây lát, có chút hoang mang.

“Người phục vụ này bất lịch sự quá, khách cho tiền boa không nói cảm ơn thì thôi lại còn tỏ thái độ?”

“Đúng vậy, mười đô la cũng đã bảy mươi tám mươi tệ rồi, không biết điều chút nào”.

“Chỗ chúng ta ngồi là phong cách nước nào vậy, khiếu nại bọn họ đi!”

“......”.

Vũ Đại Kim cũng tỏ ra cực kì tức giận, lạnh lùng hừ một tiếng: “Có thể là do khách hàng đã quá dễ dãi rồi, mười đô la mà còn chê ít, ở nước ngoài boa năm đô đã tốt lắm rồi, bọn họ đúng là không biết điều”.

Tần Lâm ngồi bên cạnh nghe vậy thì lắc đầu, vô cùng bất lực.

Vũ Đại Kim nhíu mày hỏi: “Anh lắc đầu cái gì? Anh thấy cô ta không sai à?”

Vũ Đại Kim nhìn Tần Lâm với vẻ mỉa mai, anh ta đã đến nhiều nước như vậy, hiểu khá rõ về phong tục tập quán các nước, còn Tần Lâm thì biết cái gì chứ?

Tần Lâm chỉ dụng cụ ăn trên bàn nói.

“Nhìn vào vị trí bày dụng cụ ăn, cộng thêm chữ Mã Lai trên dụng cụ, thì chỗ chúng ta ngồi rõ ràng là theo phong cách Singapore”.

“Boa tiền không phổ biến ở Singapore, thậm chí nó còn là hành vi xúc phạm người khác, nếu anh thấy cô ấy phục vụ tốt thì chỉ cần nói cảm ơn là được”.

“Anh đã đến mọi nước trên thế giới rồi mà, anh có chắc là khi boa tiền ở Singapore không bị lườm không?”

Tần Lâm nói vậy khiến mọi người đều sững sờ giây lát, sau đó mấy người lập tức cúi đầu tra bằng điện thoại.

Mọi người đều bắt đầu tìm kiếm bằng điện thoại xem rốt cuộc Singapore có thể đưa tiền boa không.

Cuối cùng, kết quả tìm kiếm đều giống nhau, ở Singapore không thể boa tiền, đó là một hành vi xúc phạm người khác, làm vậy sẽ bị lườm.

Nét mặt của mọi người lập tức trở nên vô cùng thích thú.

Thì ra là không được thật?

Tên Vũ Đại Kim này cũng thú vị quá ha, trên hộ chiếu có dấu thị thực của các nước, nhưng lại không biết ở Singapore không thể boa tiền, đã thế còn nói nhân viên phụ vụ không biết điều, người không biết điều là anh ta mới đúng!

Vẻ mặt Vũ Đại Kim không thể giữ nổi bình tĩnh, lúng túng cười vài tiếng.

“À, ha ha, thì ra là phong cách Singapore, vừa rồi tôi thấy chữ Mã Lai này còn tưởng là nước Malaysia chứ, ha ha ha...”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play