Cô ấy đang ở tỉnh lỵ, tự dưng chạy đến Đông Hải làm gì.
Tần Lâm trả lời lại: “Chúng em đăng ký tham gia buổi họp nhóm du lịch, có cả một người bạn cùng lớp của em nữa, trước đây trong nhóm phượt có một người theo đuổi em, em đã nói em có bạn trai rồi, hiện giờ bạn cùng lớp của em biết em có bạn trai nên cứ bắt em phải đưa đi, em hết cách chỉ có thể tìm anh”.
“Nếu em tìm người khác thì sẽ bị lộ tẩy trước mặt bạn cùng lớp”.
“Anh rể, anh là người tốt, giúp người thì giúp cho trót, anh sẽ không bỏ mặc em đấy chứ? Nếu anh bỏ mặc em thì điện thoại em sẽ bị lỗi đó”.
Tần Lâm hơi hoang mang, điện thoại bị lỗi gì?
Nhưng còn chưa đợi Tần Lâm hỏi, Trần Khả Nhi đã gửi một bức ảnh đến, chính là ảnh hô hấp nhân tạo trước kia.
“Anh rể, điện thoại em dễ bị lag, gửi ảnh linh tinh suốt, anh bảo phải làm sao đây!”
Tần Lâm cạn lời, cô nhóc này chỉ biết dùng tấm ảnh này uy hiếp anh.
Mặc dù Tần Lâm không mắc bẫy này, nhưng cũng không muốn để cô nhóc này làm bậy, nhất là ở Đông Hải.
“Được rồi, lúc nào?”
Trần Khả Nhi trực tiếp gửi định vị cho Tần Lâm: “Năm rưỡi chiều nay!”
Đây là một nhà hàng có tên tiếng anh, chính xác mà nói thì hình như cũng không phải tên tiếng anh mà chỉ thấy giống một tên nước ngoài.
Sau khi chuẩn bị, Tần Lâm và Lôi Hồng rời đi, anh lái xe đến nhà hàng nước ngoài kia.
Lúc này, trước cổng nhà hàng đã chật kín xe, nhà hàng này rất hot trên mạng, mặc dù giá cả đắt đỏ, nhưng vẫn có rất nhiều người tấp nập đến đây checkin.
Điểm đặc sắc nhất của nhà hàng nước ngoài này chính là chỉ toàn phục vụ bằng tiếng nước ngoài.
Nhằm tái hiện hoàn toàn cuộc sống nước ngoài, trong cửa hàng không có phụ vụ tiếng Trung, cũng không có người Hoa Hạ, nếu bạn không biết tiếng nước ngoài, thì chỉ có thể đem theo máy phiên dịch hoặc người phiên dịch đến mới giao tiếp được.
Các phong tục trong cửa hàng cũng thực hiện theo đúng nước ngoài, không có quy định nào thay đổi theo thói quen của người Hoa Hạ.
Toàn bộ nhà hàng được chia thành nhiều khu, có phong cách Nhật Bản, Mỹ, Ý, v.v. Tại nhà hàng này, bạn có thể trải nghiệm hầu hết phong cách các nước.
Nhà hàng này có phong cách độc đáo riêng biệt nên rất được chào đón, khá nhiều người đến nhà hàng này quay video, từ đó trở thành nhà hàng hot trên mạng, gần như ngày nào cũng kín chỗ.
Sau khi Tần Lâm đến cửa nhà hàng thì phát hiện Trần Khả Nhi đã đợi ở đó.
Trần Khả Nhi ăn mặc theo phong cách học sinh, váy trắng ngắn xếp ly, áo croptop, tất dài, giày thể thao, tràn đầy hơi thở trẻ trung năng động.
Trần Khả Nhi vốn xinh đẹp trời sinh nên thậm chí không cần đánh phấn, chỉ cần tô chút son đã rất xinh đẹp rồi.
“Anh rể! Sao giờ anh mới đến, em đợi anh cả buổi rồi!”
“Tẹo nữa đi vào đừng để bị lộ nhé, có một chàng trai tán em, phiền chết mất, anh phải giúp em nở mày nở mặt đó!”
Tần Lâm cạn lời, Trần Khả Nhi thật trẻ con, toàn lôi kéo Tần Lâm gây loạn với cô.
Sau khi vào nhà hàng, Trần Khả Nhi không gọi anh là anh rể nữa mà đổi sang gọi là Tần Lâm.
Vào nhà hàng rẽ trái rồi rẽ phải, đến một phòng riêng khá rộng, trong đó có không ít người cả nam lẫn nữ, đủ mọi lứa tuổi.
Trần Khả Nhi giới thiệu: “Đây là bạn trai tôi, anh Tần”.
Tần Lâm gật đầu với mọi người, xem như là làm quen.
Một người đàn ông trong đám đông đứng lên, nhìn Tần Lâm với ý thù địch.
“Khả Nhi, đây chỉ là người bạn trai em khen suốt đường đi đây à?”
Lời nói ra với giọng điệu không tốt, rõ ràng là có ý thù địch.
Trần Khả Nhi nói: “Đúng vậy, đây chính là người bạn trai đó, thế nào, đẹp trai hơn anh nhiều đúng không? Vũ Đại?”
Người đàn ông nhíu mày: “Khả Nhi, anh nhắc lại lần nữa, anh tên là Vũ Đại Kim, em có thể gọi anh là Đại Kim hoặc gọi cả tên anh!”
Tên Vũ Đại Kim này chính là người theo đuổi khá phiền phức mà Trần Khả Nhi nói.
Vũ Đại Kim có ngoại hình bình thường, vóc người thấp bé, còn chưa đến một mét sáu, khá thấp so với nam.
Vì vậy Trần Khả Nhi gọi đùa anh ta là Đại Vũ, luôn chế giễu anh trông giống Vũ Đại Lang.
Đối với chuyện này, Vũ Đại Kim cũng không biết nói gì, anh ta sinh ra trong một gia đình bề thế, công việc cũng rất tốt, vì thế người khác thường rất ít khi chê cười anh ta, nhưng Trần Khả Nhi không quan tâm những thứ đó, luôn không kiêng nể gì mà trêu chọc anh ta.
Trần Khả Nhi giới thiệu từng người cho Tần Lâm, những người ngồi đây đều là bạn phượt của cô.
Cũng là các bạn cùng đi du lịch.
Khi vào đại học, Trần Khả Nhi tham gia vào tổ chức này, thỉnh thoảng đi du lịch theo nhóm cùng bọn họ. Thứ nhất là nó rẻ, thứ hai là đi nhiều người cũng khá vui và an toàn hơn.
Vũ Đại Kim được coi là một nhân vật khá nổi tiếng trong đây, anh ta thích thể hiện và từng đi du lịch rất nhiều nơi.
Chào hỏi xong, hai người ngồi xuống, Vũ Đại Kim cười gượng nhìn Tần Lâm nói.
“Nghe nói anh Tần đây là bác sĩ?”
Tần Lâm gật đầu: “Đúng thế”.
Vũ Đại Kim cười nhạt: “Các bác sĩ Đông y các anh chắc lợi hại lắm nhỉ, có phải vừa gặp đã nhìn ra bệnh không? Thậm chí còn không cần bắt mạch hay kiểm tra? Vậy chẳng phải khá giống thầy bói à, anh không phải là lừa đảo trên giang hồ đấy chứ ha ha ha...”.
Vũ Đại Kim nghĩ trò đùa của mình rất hài hước, nhưng thực tế chẳng có mấy ai cười theo.
Tần Lâm liếc nhìn anh ta nói.
“Chưa đến mức như bói toán, nhưng rất nhiều bệnh chỉ cần nhìn là biết, anh yên tâm, anh không bị bệnh lùn đâu, anh chỉ thấp mà thôi”.
Vũ Đại Kim:......
Mọi người:......
Trần Khả Nhi không nhịn được, cười phá lên ha hả.
Lời này của anh rể độc ác quá đi, buồn cười chết mất.
Tần Lâm chỉ là khinh thường chọc người khác chứ không phải là không biết nói chuyện, nếu thật sự phải mở mồm, đám người này còn chưa phải là đối thủ của anh.
Sắc mặt Vũ Đại Kim vô cùng khó coi, mặt mũ bí xị trề ra sắp thành ngựa rồi, nhưng khi nghĩ đến việc là anh ta trêu chọc trước thì chỉ có thể gắng gượng cười ha ha.
“Anh Tần đây xem ra cũng là một nhân tài, điều kiện gia đình hẳn tốt lắm, cũng thường đi du lịch chứ nhỉ?”
Mọi người đều là bạn phượt, du lịch là chủ đề yêu thích của bọn họ, ai đi nhiều nơi, đến nơi càng đắt đỏ thì địa vị trong nhóm càng cao.
Tần Lâm nói: “Tôi rất ít khi đi du lịch, nhưng cũng từng đến không ít nơi”.
Trước đây, những lần Tần Lâm ra nước ngoài đều là theo sư phụ chữa bệnh cho những người giàu có hàng đầu khắp mọi nơi trên thế giới, vì vậy Tần Lâm cũng coi như là đã đi khắp nơi rồi, anh cũng hiểu biết chút ít về phong tục các nước.
Nhưng anh không đi tham quan du lịch mà là đi chữa bệnh cứu người.
Khuôn mặt Vũ Đại Kim ra vẻ hí hửng, biết mà, thằng nhóc này trông còn trẻ, không thể có kinh nghiệm đi nhiều nơi như anh ta được.
Vũ Đại Kim nói: “Người trẻ tuổi phải bốc đồng, nên đi xách vali lên vào đi, tôi gợi ý anh nên đi một chuyến đến Maldives, dù sao thì khoảng hai mươi ba mươi năm nữa, Maldives sẽ biến mất, lúc đó anh không còn cơ hội nữa đâu”.
“Bây giờ cảm thấy đi một chuyến khá đắt đỏ, nhưng người trẻ tuổi mà, cắn răng nhịn ăn nhịn uống một chút, đi một chuyến có thể mang lại cho anh rất nhiều kinh nghiệm hữu ích”.
Vũ Đại Kim tỏ vẻ trịch thượng, như thể có thể đi đến Maldives là oách lắm vậy, anh ta nghĩ người khác không thể đi được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT