Lâm Nguyệt Dao trợn mắt, cũng không đáp lại, tên Đường Kiên Cường này phiền thật sự.
Rõ ràng chỉ lớn hơn cô có mấy tuổi, tưởng bản thân có thành tích to lắm, ra vẻ trưởng bối dạy dỗ người khác, cứ làm như anh ta giỏi lắm không bằng.
Đường Kiên Cường phải chịu lép vế trước Lâm Nguyệt Dao, vốn tưởng Lâm Nguyệt Dao chỉ là một bác sĩ nho nhỏ, còn có thể dạy dỗ cô bằng bằng cấp của mình, cuối cùng người ta lại ngang chức, đều là chủ nhiệm giống mình, anh ta có tư cách gì mà dạy dỗ người ta chứ?
Đường Kiên Cường quay sang nhìn chằm chằm Tần Lâm.
“Tần Lâm cũng làm bác sĩ đúng không? Đang công tác ở bệnh viện nào vậy?”
Tần Lâm nói: “Tôi tự mở một y quán”.
Đường Kiên Cường lập tức nở một nụ cười khinh bỉ.
“Tự mở y quán à? Nếu là phòng khám nhỏ thì thật sự chẳng có tương lai gì đâu, toàn trị các loại bệnh nhẹ như cảm sốt, dần dần trình độ sẽ giảm sút đó”.
Cậu cũng học khoa nội Tây y à?”
Tần Lâm vô cảm nói: “Tôi học Đông y”.
“Há? Đông y? Vậy giống anh à”.
Đường Kiên Cường lại càng thích thú: “Đông y không đơn giản như vậy đâu, cậu mới hai năm hai sáu tuổi đã dám tự mở y quán. Nhiều khi sẽ không được người khác tin tưởng. Vả lại, trách nhiệm của ngành nghề này rất lớn, trong Đông y có nhiều loại thảo dược như vậy, giữa nhiều loại còn xung khắc với nhau, nếu kiến thức cơ bản của cậu không vững thì rất dễ xảy ra chuyện”.
“Anh khuyên cậu nên tìm một bệnh viện để thực tập thì hơn, nếu không được thì cậu đi theo anh học hỏi cũng được, đến bệnh viện chúng anh, anh không dám đảm bảo những thứ khác, nhưng có anh, việc chuyển cậu lên chính thức không thành vấn đề”.
Đường Kiên Cương nói xong, không đợi Tần Lâm lên tiếng, Lâm Nguyệt Dao đã không nghe nổi nữa.
“Anh Kiên Cường, anh họ em là chuyên gia đặc biệt của bệnh viện Nhân Dân chúng em”.
“......”.
Sắc mặt Đường Kiên Cường bỗng chốc trở nên khó coi.
Sững sờ hồi lâu, khóe miệng anh ta liền co rút dữ dội, lông mày cau lại, lộ ra vẻ khó tin.
“Chuyên gia đặc biệt? Sao có thể chứ? Cậu ta mới có hai mấy tuổi, sao có thể làm chuyên gia đặc biệt? Tiêu chuẩn đánh giá của bệnh viện các em là gì vậy? Các em bỏ tiền ra để lấy danh à?”
Lâm Nguyệt Dao trợn mắt với anh ta: “Anh nói linh tinh gì vậy, bệnh viện Nhân Dân chúng em là bệnh viện top ba, cùng đằng cấp với bệnh viện Nhân Dân tỉnh, người không có năng lực thì sao có thể làm chuyên gia được chứ?”
Điều này thật lúng túng.
Đường Kiên Cường ở đây khoe mẽ một hồi, nhưng cuối cùng Lâm Nguyệt Dao lại ngang hàng với anh ta.
Vốn định lấy lại chút tự tin ở chỗ Tần Lâm, nhưng không ngờ Tần Lâm lại là chuyên gia đặc biệt! Giỏi hơn anh ta rất nhiều!
Sắc mặt Đường Kiên Cường hơi không bình tĩnh nổi nữa, bầu không khí bỗng chốc trở nên lúng túng.
Không khí lúng túng thì kệ, Lâm Nguyệt Dao cũng không thèm làm dịu lại, là do chính anh ta cứ muốn khoe mẽ mới thế, đáng đời.
Còn về Tần Lâm, anh càng sẽ không chủ động nói chuyện với bọn họ.
Nhất thời, trên bàn ăn không có ai nói chuyện, vô cùng lúng túng.
Đường Kiên Cường cuối cùng không chịu nổi, cười ha ha vài tiếng.
“Đông y ấy mà, cần phải có thầy giỏi chỉ dạy mới được, trong nước có mấy đại sư Đông y, anh đều đã được tham khảo ý kiến hết rồi, Tần Lâm, cậu đã xin ý kiến chỉ dạy của bọn họ lần nào chưa?”
Tần Lâm lắc đầu: “Chưa”.
Đúng là chưa, toàn là đại sư Đông y xin ý kiến của anh, cả Khổng Phàm Lâm cũng thế.
Đường Kiên Cường cười nhạt: “Cũng phải thôi, cậu cũng không có tư cách tiếp xúc với người như bọn họ. Xin ý kiến của những thầy danh tiếng này thật sự rất hữu ích”.
“Mọi người đều đã xem đại hội Đông y lần trước nhỉ, bác sĩ trưởng của đại hội Đông y là Tần đại sư đã từng nói chuyện rất lâu với anh, chỉ điểm cho anh và cho anh rất nhiều bài học bổ ích”.
Đường Kiên Cường vừa dứt lời, biểu cảm của Tần Lâm lập tức trở nên kì lạ, kiểu như cười mà không cười, muốn cười nhưng cố nhịn vậy.
“Tần đại sư từng chỉ điểm cho anh? Chắc không?”
Đường Kiên Cường giả vờ cao thâm mỉm cười: “Anh sẽ không nói chi tiết về chuyện này, mọi người biết thế là được rồi”.
Tần Lâm hơi cạn lời, anh vốn cho rằng mặc dù Đường Kiên Cường thích khoe khoang, nhưng ít ra anh ta chỉ nói sự thật, ví dụ như được rất nhiều thầy danh tiếng chỉ dạy, được xin ý kiến của các đại sư Đông y.
Học y chính là như vậy, phải biết học hỏi điểm mạnh của mọi người, có thể xin ý kiến của nhiều người chắc chắn là chuyện tốt.
Nhưng giờ nghe Đường Kiên Cường nói vậy, anh cảm thấy anh ta lúc trước toàn là ăn nói khoác lác, rõ rành là chỉ được cái to mồm.
Tần đại sư chỉ điểm cho anh ta lúc nào vậy?
Tần Lâm không hứng thú nghe anh ta phét lác, nhưng Lâm Nguyệt Dao lại đột nhiên trở nên hăng hái.
“Anh được gặp Tần đại sư rồi à?”
Đường Kiên Cường gật đầu: “Tất nhiên, sau khi đại hội Đông y kiết thúc, anh và Tần đại sư đã nói chuyện trao đổi với nhau một lúc lâu”.
Đường Kiên Cường nói dối không chớp mắt.
Lâm Nguyệt Dao vội vàng hỏi: “Tần đại sư đã nói gì?”
“Ha ha, toàn ra những kiến thức Đông y, nói em cũng không hiểu đâu, dù sao anh cũng đã nhận được nhiều bài học bổ ích”.
Lâm Nguyệt Dao tỏ ra ngưỡng mộ, chủ nhiệm với không chủ nhiệm gì chứ, sao thiết thực bằng được gặp Tần đại sư?
“Haizz, nếu em cũng được nói chuyện với Tần đại sư thì tốt quá”.
Đường Kiên Cười cuối cùng cũng thẳng eo, cười nhạt.
“Được, có cơ hội anh sẽ giới thiệu với các em, có điều mặc dù hiện giờ chức vụ của các em rất cao, nhưng năng lực lại không theo kịp, nếu muốn gặp Tần đại sư, e là còn chưa đủ tư cách”.
Đường Văn thấy con trai chiếm ưu thế, cũng mỉm cười: “Con trai, con không đi đón bạn gái của con đi à? Chắc là sắp đến rồi đó?”
Lần này Đường Kiên Cường đưa bạn gái của anh ta đến, nhưng bạn gái còn có việc nên không đi cùng mà đến sau.
Đường Kiên Cường nhìn đồng hồ: “Vâng, sắp đến giờ rồi, con đi đón cô ấy đây, nếu không chút nữa bị người khác nhận ra thì lại bị vây quanh”.
Nói xong, Đường Kiên Cường liền đi luôn.
Anh ta vừa đi, mấy người họ hàng lập tức hỏi.
“Cậu Ba, nghe nói bạn gái của Kiên Cường là minh tinh à? Là thật hay giả vậy?”
Đường Văn mỉm cười: “Đúng vậy, nhưng mọi người đừng nói với người khác nhé, giới giải trí phức tạp hơn mọi người tưởng rất nhiều, rất nhiều tin tức không thể nói ra”.
Mọi người đều bừng tỉnh, ở đây có rất nhiều người chưa từng được gặp người trong giới giải trí, chứ đừng nói đến những minh tinh nổi tiếng đó.
Hôm nay có thể được tiếp xúc, quả thật cũng rất thú vị, mọi người đều trở nên hào hứng.
Ngay sau đó, Đường Kiên Cường đã dẫn một người phụ nữ bước vào, người phụ nữ đó đeo kính râm, đội mũ, mặc váy ngắn để lộ ra đôi chân dài trắng nõn, đi thêm đôi giày cao gót trông rất cao ráo.
Mắt mọi người đều sáng lên.
Dù sao cũng là minh tinh, trông khác hẳn người thường.
Rất có khí chất, xinh đẹp hơn những cô gái bình thường rất nhiều.
Sau khi bước vào, cô gái tháo kính râm ra.
“Chào mọi người, cháu là Vương Đan Đan”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT