Thương Lộc liếc mắt nhìn Tần Lâm, tên nhóc này thật thông minh, không ngờ Tần Lâm lại tự tin như vậy.  

      “Đúng vậy”.  

      Tần Trì gật đầu, vẻ mặt trở nên lãnh đạm.  

      Tần Lâm biết có lẽ lần này lại là ý của Thương Lộc.  

      "Đừng trách ông ấy, đó là lựa chọn của bố, đôi khi đó là trách nhiệm đè lên vai bố, có muốn tránh cũng không tránh khỏi”.  

      Tần Trì điềm tĩnh hơn Tần Lâm rất nhiều, nguyên tắc trong lòng bố còn cao hơn của anh gấp nhiều lần.  

      Đối với nhiều việc mà nói, Tần Lâm cảm thấy dường như Thương Lộc không hề nói thật, nhưng bản thân anh lại không thể từ chối, đặc biệt là suy nghĩ của bố cứ khiến anh thấy khó đoán, bố và Thương Lộc dường như có một điểm chung nào đó mà anh không sao nhìn thấu được.  

      "Đừng nhìn tôi, là do bố cậu quyết định”.  

      Thương Lộc phản bác, bởi ánh mắt Tần Lâm nhìn ông ta có chút hung hãn.  

      "Vật tổ tận thế là thứ mà tất cả các nền văn minh đang tìm kiếm, chúng ta tuyệt đối không thể để nó rơi vào tay người khác, đặc biệt là người Tam Tinh, bọn họ có vẻ hiểu biết rất rõ về vật tổ tận thế, nếu tôi đoán không lầm thì rất có thể vật tổ tận thế này có mối liên hệ cực kỳ quan trọng với nền văn minh Tam Tinh của bọn họ”.  

      Tần Trì nói.  

      "Ý của anh có nghĩa là vật tổ tận thế này có khả năng vốn xuất phát từ người Tam Tinh?”  

      Thương Lộc lấy làm ngạc nhiên.  . ngôn tình ngược

      "Cũng khó nói lắm! Ít nhất vật tổ tận thế là do sự va chạm giữa Atlantis và nền văn minh Maya mà thành, nó có ý nghĩa cực kỳ sâu xa, người Tam Tinh luôn bí ẩn và tò mò hơn chúng ta tưởng, sự tồn tại của họ luôn là như vậy, hơn nữa làm sao bọn họ đến được trái đất, lại còn chạm trán với nền văn minh Atlantis và Maya hồi đó, tất cả những điều này đều là một bí ẩn”.  

      "Vật tổ tận thế rõ ràng là chìa khóa để giải quyết những bí ẩn này, nếu chúng ta có thể nắm bắt được nó thì chúng ta sẽ luôn nắm được thế chủ động, đây là điểm quan trọng nhất."  

      Tần Trì nói.  

      "Có vẻ như anh biết rất nhiều về người Tam Tinh, lần này đều dựa vào anh cả đấy”.  

      Thương Lộc nói.  

      "Lần nào mà chả dựa vào tôi? Anh có thể đạt được đến vị trí dưới một người trên vạn người như ngày hôm nay, lẽ nào anh không nên cảm ơn tôi sao”.  

      Tần Trì lạnh lùng nhìn sang Thương Lộc, Thương Lộc chỉ cười rồi nhún vai.  

      "Anh chỉ vì quốc gia mà thôi, cũng đâu riêng gì tôi”.  

      "Vậy là anh không chịu thừa nhận à?"  

      Tần Trì cười mỉa.  

      “Tôi làm gì dám”.  

      Thương Lộc cười khổ, người đàn ông này chưa từng coi trọng ai, cả đất nước Hoa Hạ chỉ có duy nhất một người mới có thể khiến ông ta bất lực, đó chính là Tần Trì.  

      Rất có thể người Tam Tinh đã mang vật tổ tận thế đến, và nền văn minh Maya cộng với Atlantis cũng đã có âm mưu cực lớn, cho nên Tần Lâm mới càng cảm thấy bất an, rốt cuộc hai miếng vật tổ tận thế trong tay mình quan trọng nhường nào chứ.  

      "Con sẽ đi cùng bố”.  

      Tần Lâm nói, ánh mắt sáng ngời nhìn Tần Trì.  

      Tần Trì liền lắc đầu.  

      "Con không thể đi, con còn có rất nhiều việc quan trọng hơn phải làm”.  

      Tần Trì từ chối quyết định của Tần Lâm, càng làm cho anh cảm thấy khó hiểu, điều gì quan trọng hơn sao? Còn chuyện gì quan trọng hơn việc đi tìm vật tổ tận thế cơ chứ, lần này bố đi một mình, chắc chắn sẽ rất nguy hiểm.  

      “Việc gì?”  

      Tần Lâm nhíu mày, trầm giọng hỏi.  

      “Đi đến núi Côn Luân một chuyến nữa”.  

      Tần Trì nói.  

      Lúc này, vẻ mặt của Thương Lộc trở nên vô cùng nghiêm trọng.  

      "Anh thật sự muốn để cậu ấy đi đến núi Côn Luân sao?"  

      Thương Lộc kinh ngạc nhìn Tần Trì.  

      "Một số thứ là để trải nghiệm, trải nghiệm càng sớm thì cũng sẽ là một loại kinh nghiệm đối với nó”.  

      Tần Trì lẩm bẩm.  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play