*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Tần Lâm ăn tối tại nhà họ Tạ xong mới rời đi, bởi vì bố anh gọi đến có chuyện cần bàn.
Tần Lâm không dám chậm trễ, không cần nghĩ cũng biết là chuyện có liên quan đến mấy nền văn minh lớn.
Ngoại ô thủ đô, núi Bát Bảo.
Màn đêm buông xuống, ánh trăng bao trùm lên lăng mộ của rất nhiều anh hùng dân tộc, khi đến đây Tần Lâm thậm chí còn tìm thấy rất nhiều bia mộ không có tên tuổi, càng không có đề chữ, chỉ có những mảnh đá trống không.
Chữ khắc trên bia ký chứa đầy dấu vết của năm tháng, giống hệt như bóng hình của kiếm thương để lại vậy, đó chính là những bia mộ không tên của các anh hùng.
Tần Lâm đến nơi liền nhìn thấy một người khác, đó chính là Thương Lộc.
Sự xuất hiện của ông ta cũng không làm Tần Lâm quá kinh ngạc, dù gì ông ta cũng đã nói cho bố anh biết mình ở đâu, nếu không thì có lẽ đã phải người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh rồi.
Mặc dù Tần Lâm không cảm thấy vui cho mấy, nhưng phải nói rằng Thương Lộc này là một người có cá tính riêng, hơn nữa ông ta còn nhắc nhở Tạ Hồng Mai về việc nhà họ Tạ gặp nạn, mặc dù mình hông ở đó nhưng ông ta cũng không hề để cho người nhà họ Tạ phải chịu thiệt, nếu không thì nhà họ Bạch chắc chắn đã ra tay.
Thương Lộc coi như đã làm được hai việc tốt, đây là điều mà Tần Lâm phải thừa nhận.
Bóng lưng của ông ta giống hệt bố, vẫn luôn vững chãi như vậy, nhưng hai người vẫn còn cách xa nhau lắm, dường như không hề có giao điểm, nhưng rõ ràng họ đã ở đây từ rất lâu rồi.
“Bố”.
Tần Lâm đứng sau lưng Tần Trì, lúc này anh nhìn chằm chằm vào bóng lưng của bố, đột nhiên cảm thấy có gì đó khiến anh không thể giải thích được, anh sợ rằng một ngày nào đó bố cũng sẽ bị chôn ở chỗ này, dưới miếng bia trống kia.
Tuy đây chỉ là một khả năng mà thôi, nhưng Tần Lâm thật sự rất sợ ngày đó sẽ đến.
Trong cuộc đời của mình, nếu như còn đủ sức thì anh sẽ không bao giờ cho phép điều đó xảy ra.
"Xem ra con trai của anh thực sự xứng đáng để kế thừa anh đấy, khí phách và sự dũng cảm này thực sự làm tôi rất ấn tượng”.
Thương Lộc cười nhạt nói, sau đó quay đầu nhìn Tần Lâm, trong mắt hiện lên một chút tán thưởng.
"Tôi giúp anh không có nghĩa là tôi đồng ý với anh, tôi giúp anh chỉ vì lợi ích của tất cả mọi người, vì nhân dân bách tính, và vì nền văn minh nhân loại của chúng ta, thứ có thể được duy trì mãi mãi”.
Tần Trì nghiêm túc nói.
Thương Lộc lại không cho là vậy, nhưng vẫn tỏ ra ung dung.
"Vậy có gì khác biệt đâu chứ? Chỉ cần nhiêu đây là đủ rồi, bố không cần phải nghe ai cả, chỉ cần bố làm những việc có ích cho đất nước và thời đại này là đủ rồi”.
Tần Lâm nhíu mày, dường như giữa Thương Lộc và bố đã có thỏa thuận gì đó, tuy Thương Lộc rất mạnh nhưng cũng không thể nào ép buộc được bố anh.
Thực lực của người này giống hệt như bố, đều khiến cho Tần Lâm cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, áp lực không hề nhỏ, nhưng anh tin bố mình vẫn mạnh hơn Thương Lộc, có lẽ đây chính là sự sùng bái từ sâu trong trái tim anh.
"Những gì bố đã làm, hy vọng con có thể hiểu được, Tần Lâm, vì đất nước này mà chúng ta có thể không tiếc tính mạng, có nước mới có nhà, có nhà mới có được hơi ấm. Cuộc đời bố không có sự lựa chọn nào khác, nếu đã dấn thân vào con đường này thì định mệnh sẽ là con đường không thể quay đầu, nhưng bố hy vọng con có thể hiểu rõ thước đo tiêu chuẩn của mình. Đất nước quan trọng nhưng gia đình cũng quan trọng, đừng giống như bố, hơn hai mươi năm cô độc thì cuối cùng cũng đành mang theo vào trong quan tài mà thôi”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT