Sau khi cúp điện thoại, Lý Tuyết vội vàng vơ lấy một bộ quần áo, chạy xuống lầu mà không kịp thu dọn đồ đạc.  

      Đồng thời cô lại gọi điện thoại cho Trương Hoa Bân: "Anh Trương, nhanh lên, chuẩn bị tàu đến Lam Đảo".  

      "Làm sao vậy?", Trương Hoa Bân nghe thấy giọng điệu sốt sắng của Lý Tuyết, nói.  

      Lý Tuyết vội vàng ngắt lời: "Hiện tại không còn nhiều thời gian để giải thích, mau đi chuẩn bị thôi, trên đường chúng ta sẽ nói chuyện sau".  

      "Được!", Trương Hoa Bân lại hỏi: "Cô muốn đem theo người nào?"  

      "Tất cả!"  

      "Tôi biết rồi!"  

     ...  

      Bảo mẫu nhìn thấy Lý Tuyết chạy như bay xuống lầu, vội vàng hỏi: "Làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?"  

      Lý Tuyết ngừng lại, thoáng do dự một hồi, sau đó nói với bảo mẫu: "Tôi có việc gấp phải đi mấy ngày, cô có thể gọi điện cho mẹ tôi nhờ bà đến chăm sóc bọn trẻ".  

      Sau khi nói xong liền trực tiếp chạy ra cửa, bảo mẫu không kịp hỏi han thêm cái gì nữa.  

      Lý Tuyết lái xe thẳng tới bệnh viện Ngọa Long.  

      Mà bệnh viện cũng đã sớm rối loạn.  

      Bởi vì không tìm thấy Bạch Diệc Phi.  

      Để tìm được Bạch Diệc Phi, bọn họ đã phái rất nhiều người ra ngoài, mà lúc này bọn họ đang ở trong phòng giám sát để kiểm tra tất cả các camera.  

      Phòng bệnh của Lưu Hiểu Anh.  

      Ngô Vân bưng một chén cháo nhỏ đưa tới trước mặt Lưu Hiểu Anh: "Hiểu Anh, ăn một chút đi!"  

      Lưu Hiểu Anh ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng nói yếu ớt: "Con không muốn ăn".  

      "Hiểu Anh", Ngô vô cùng lo lắng: "Con đã hai ngày liền không có ăn uống gì, ăn một chút đi!"  

      Lưu Hiểu Anh vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng không hề lên tiếng đáp lại.  

      Ngô Vân vừa tức giận vừa lo lắng, đặt mạnh chén cháo xuống, hung hăng chửi bới: "Tên khốn kiếp Bạch Diệc Phi này!"  

      Lưu Quốc Trung thở dài, tiếp tục khuyên nhủ: "Hiểu Anh, cậu ta chính là tên khốn nạn, cặn bã, con hà tất phải vì cậu ta mà không giày vò thân thể của mình?"  

      Lưu Hiểu Anh vẫn rất thờ ơ với những lời nói của Lưu Quốc Trung.  

      Những ký ức trong hai năm qua hết lần này đến lần khác ùa về, cô ta mới nhận ra toàn bộ ký ức đều là bóng dáng của Bạch Diệc Phi.  

      Nhưng cô ta không thể hiểu, tại sao Bạch Diệc Phi lại có thể tuyệt tình đến như vậy?  

      Bạch Diệc Phi đích thân để lại một mảnh giấy, cô ta muốn không tin cũng không được, nhưng cô ta cũng không thể hiểu rốt cuộc là tại sao?  

      Từ sau khi Bạch Diệc Phi rời đi, Lưu Hiểu Anh cứ một mực suy nghĩ về vấn đề này, đối với cô ta mất đi Bạch Diệc Phi giống như mất đi cả thế giới, sự tồn tại của cô ta trên cõi đời này không còn ý nghĩa.  

      Lúc này, bên ngoài có tiếng động lớn, thu hút sự chú ý của Lưu Hiểu Anh: "Bố mẹ, bên ngoài đã xảy ra chuyện gì?"  

      Lưu Quốc Trung cau mày nói: "Đừng để ý chuyện bên ngoài, con chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt là được".  

      Lúc này, một y tá mở cửa bước vào: "Viện trưởng tôi đến đây để thay băng cho cô, cô cảm thấy thế nào rồi?"  

      Lưu Hiểu Anh gật đầu, lại hỏi: "Bên ngoài đã xảy ra chuyện gì sao?"  

      Cô y tá thấy vậy lắc đầu thở dài nói: "Tôi chỉ nghe bọn họ nói ông chủ bệnh viện đã xảy ra chuyện, bà chủ bây giờ đang tập hợp rất nhiều người, đi giải cứu ông chủ".  

      "Cô nói cái gì?", Lưu Hiểu Anh kinh ngạc.  

      Cô y tá lắc đầu: "Cụ thể thế nào tôi không rõ lắm".  

      Thay thuốc xong, y tá liền rời đi.  

      Lưu Quốc Trung thấy vậy vội vàng nói: "Hiểu Anh, con phải nghỉ ngơi thật tốt, đừng để ý tới cậu ta nữa, hiện tại cậu ta xảy ra chuyện cũng là đáng đời!"  

      "Phải đấy, đáng đời!", Ngô Vân phụ họa theo.  

      Nhưng Lưu Hiểu Anh liều mạng kéo chăn ra, muốn xuống giường: "Không được, con muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì".  

      Lưu Quốc Trung cùng Ngô Vân khuyên nhủ can ngăn thế nào cũng không được, đành phải dìu Lưu Hiểu Anh ra khỏi phòng bệnh.  

      Khi đi tới hành lang, cô ta liền nhìn thấy trên hành lang cách đó không xa có rất nhiều người, khuôn mặt của những người này vô cùng quen thuộc.  

      Có Trương Hoa Bân, Bạch Hổ, Từ Lãng, Trần Ngạo Kiều, còn có thành viên của tổ chức Cuồng Sa.  

      Lưu Hiểu Anh vừa muốn hỏi, Lý Tuyết từ một bên khác đi tới, vì vậy cô ta lập tức gọi với theo: "Tuyết Nhi!"  

      Lý Tuyết nghe thấy tiếng gọi liền quay đầu lại nhìn về phía Lưu Hiểu Anh cùng bố mẹ của cô ta.  

      Lý Tuyết trầm mặc một hồi sau đó cất bước đi tới, nói với hai vợ chồng Lưu Quốc Trung: "Con chào chú thím".  

      Nhưng Lưu Quốc Trung cùng Ngô Vân đều quay đầu sang chỗ khác, không thèm để ý đến Lý Tuyết.  

      Lưu Hiểu Anh lại hỏi: "Làm sao vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"  

      Lý Tuyết chỉ lạnh nhạt đáp: "Không có chuyện gì to tát, không cần lo lắng".  

      "À, sau này tôi sẽ giao cho cô một bản hợp đồng, từ nay về sau bệnh viện này sẽ là của cô, cô chỉ cần ký tên là hợp đồng ngay lập tức có hiệu lực".  

      Nói xong Lý Tuyết liền quay người rời đi.  

      Vợ chồng Lưu Quốc Trung cũng rất kinh ngạc.  

      Sau đó Ngô Vân mới phản ứng kịp, ngạc nhiên nói: "Hiểu Anh, bệnh viện này về sau sẽ là của con sao?"  

      Lưu Quốc Trung cũng hoàn hồn, hừ lạnh nói: "Coi như bọn họ biết điều".  

      Nhưng sắc mặt Lưu Hiểu Anh lúc này càng thêm tái nhợt.  

      Bởi vì cô ta biết, Bạch Diệc Phi xảy ra chuyện rồi, mới căn dặn chuyện lớn như vậy!  

      Lưu Hiểu Anh nóng nảy.  

      Cô ta muốn xông tới hỏi rõ tình hình nhưng lại bị Lưu Quốc Trung ngăn cản.  

      "Hiểu Anh, Bạch Diệc Phi làm tổn thương con còn chưa đủ sao? Con đừng quan tâm đến cậu ta nữa!"  

      "Hiểu Anh, cậu ta coi như đền bù cho con bệnh viện rồi, cậu ta nhất định muốn cắt đứt liên lạc với con, con đừng có ngốc nghếch nữa!"  

      Kỳ thực nếu Lưu Hà dựa theo lời Bạch Diệc Phi nói, sau khi anh chết rồi đưa đoạn video cho Lý Tuyết, còn bệnh viện thì để lại cho Lưu Hiểu Anh, như vậy phần ân tình này đã phải gửi gắm vào Lý Tuyết.  

      Thế nhưng, lúc đó Lưu Hà quá hoảng loạn, căn bản đã quên mất lời Bạch Diệc Phi căn dặn, liền trực tiếp gửi video cho Lý Tuyết, còn gọi điện thoại cho cô.  

      "Mọi người im lặng một chút".  

      Lúc này, giọng nói của Bạch Vân Bằng vang lên trong đám đông.  

      Bạch Vân Bằng là bố của Bạch Diệc Phi, sau khi nhìn thấy ông, tất cả mọi người đều yên lặng.  

      "Bố", Lý Tuyết tiến lên, giọng nói có chút nóng nảy.  

      Bạch Vân Bằng nhìn Lý Tuyết không kịp chuẩn bị vội vàng tới đây, ông biết rằng cô lúc này chắc hẳn rất hoảng sợ, cũng không đành lòng.  

      Sau đó ông nói với mọi người: "Chuyện của Bạch Diệc Phi tôi đã biết, trước mắt mọi người đừng mất bình tĩnh".  

      Nói xong liền nhìn về phía Lý Tuyết nói: "Lý Tuyết, đi theo bố".  

      Lý Tuyết gật đầu, đi theo.  

      Sau khi đi được hai bước, Bạch Vân Bằng đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn Lưu Hiểu Anh, do dự một chút, mới nói: "Hiểu Anh, cô cũng tới đây đi".  

      Lưu Hiểu Anh nhanh chóng đi qua.  

      Hai vợ chồng Lưu Quốc Trung không ngăn cản nổi, chỉ có thể thở dài.  

      Ba người đến phòng làm việc, ngồi xuống ghế sô pha tiếp khách.  

      Bạch Vân Bằng nghiêm mặt nói với bọn họ: "Bạch Diệc Phi không phải muốn tìm đến cái chết".  

      Lưu Hiểu Anh và Lý Tuyết nhìn nhau, dường như Bạch Vân Bằng đã biết gì đó về Bạch Diệc Phi, Bạch Diệc Phi thật sự không phải muốn tìm cái chết, bọn họ mới an tâm một chút.  

      Nhưng những lời nói kế tiếp lại khiến cho bọn họ bất an.  

      Bạch Vân Bằng nở một nụ cười rồi nói: "Mà là đang chờ chết".  

      "Cái gì?"  

      Cả hai người đều kinh ngạc.  

      Bạch Vân Bằng còn nói: "Với tư cách là một người chồng, bố có thể hiểu tại sao nó lại giấu giếm các con mọi chuyện, nhưng với tư cách là một người bố, bố lại càng đau lòng cho con trai mình".  

      "Nó muốn chết, bố muốn cầu xin các con hãy đi tìm nó một lần nữa, và cùng nó sống tốt quãng đời còn lại".  

      Sắc mặt của Lý Tuyết và Lưu Hiểu Anh lập tức tái nhợt.  

      Cùng lúc đó, Lưu Hiểu Anh đã hiểu ý nghĩa của mảnh giấy kia.  

      Bạch Diệc Phi chính là cố ý.  

      

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play