Bạch Diệc Phi cố ý làm ra vẻ tuyệt tình như vậy, là hy vọng cô ta có thể hận anh và quên anh đi.
Lưu Hiểu Anh sau khi hiểu rõ những chuyện này, không nhịn được mà bưng mặt khóc thút thít.
Lý Tuyết cũng lo lắng không thôi.
Cô có thể hiểu Bạch Diệc Phi chỉ là không muốn làm cô buồn nên không nói cho cô biết, dù sao thì chờ chết còn dày vò và đau khổ hơn cái chết.
Bạch Vân Bằng trầm giọng hỏi: "Các con có bằng lòng không?"
"Con bằng lòng!"
Hai người đồng thanh nói.
Bạch Vân Bằng lập tức đứng dậy, khom người cảm tạ bọn họ: "Cảm ơn các con".
...
Trên một bãi cát ở thành phố Bắc Hải.
Nơi này là bãi cát của một căn biệt thự hướng biển nào đó, thông ra biển lớn, còn có lối câu cá đã được xây dựng đặc biệt, lối đi này sâu xuống biển, có thể câu cá ở cuối lối đi.
Lúc này, ở phía cuối, một người đàn ông mặc quần áo thể thao sáng màu đang nằm trên ghế tựa, bên cạnh đặt một chiếc cần câu, trông dáng vẻ như vừa câu cá vừa tắm nắng.
Một người phụ nữ vóc người có lồi có lõm, mặc bikini hai mảnh, bên ngoài khoác một tấm voan mòng, đi tới phía sau người đàn ông: "Lúc này cậu còn rảnh rỗi ở đây câu cá sao?"
Người phụ nữ hơn 40 tuổi, nhưng vẻ ngoài được chăm sóc cực kỳ kỹ lưỡng, nếu không nói đến tuổi tác, nhìn qua chỉ như gái đôi mươi.
"Tang lễ của anh trai và cháu của cậu đang diễn ra, cậu lại thảnh thơi ở chỗ này câu cá, nếu chuyện này để người ngoài biết được, còn không sợ bọn họ sẽ chê cười sao?"
Người đàn ông vẫn nằm trên chiếc ghế tựa, ngắm nhìn biển cả vô tận nói: "Người nên đi nhất là chị? Chị là chị dâu của tôi, đám tang của chồng và con trai chị không đi, truyền ra ngoài không phải càng khiến cho người ta chê cười sao?"
"Hừ!", người phụ nữ hừ lạnh một tiếng: "Cũng không phải con ruột của tôi, chết càng tốt".
Người đàn ông cuối cùng cũng quay đầu lại, nhìn người phụ nữ đứng cạnh mình, không nhin được mà thò tay ra vỗ nhẹ vào mông của bà ta: "Muốn sinh con ruột à?"
Người phụ nữ thấy vậy, vội vã tát một cái: "Cậu cẩn thận một chút, kẻo người ta nhìn thấy!"
"Không thành vấn đề, cho dù bên gia tộc biết được cũng chẳng sao", người đàn ông mỉm cười, sau đó kéo người phụ nữ vào lòng: “Chị có ngày sinh tháng đẻ phù hợp với nhà họ Vương, bọn họ dám nói cái gì?"
Người phụ nữ hờn dỗi trừng mắt liếc gã một cái.
Người đàn ông cười nói: "Tôi nghe nói đám người Lương Minh Nguyệt muốn động thủ, nếu chuyện này thành công, trong tương lai, nhà họ Vương của chúng ta sẽ trở thành gia tộc đứng đầu, tới lúc đó tôi với thân phận gia chủ nhà họ Vương có thể đường đường chính chính cưới chị!"
Người phụ nữ nghe vậy thì nở một nụ cười ngọt ngào.
Nhưng chỉ vài giây sau, bà ta có chút hờn dỗi nói: "Nhưng người ta sắp thành bà lão rồi, sao có thể so sánh với thiếu nữ đôi mươi, nếu cậu mà nhìn thấy Long Linh Ling thì có lẽ cậu nhất định sẽ vứt bỏ tôi".
"Cục cưng", người đàn ông hôn bà ta một cái, còn thò tay mân mê ngực của bà ta: "Một con ranh con làm ấm giường là đủ rồi, nhưng không thể xứng có được danh phận".
"Đợi bố con Bạch Vân Bằng chết hết, liền bắt cô ta tới đây, nếu chị không vui vẻ liền cho chị giáo huấn cô ta".
Khuôn mặt người phụ nữ tỏ vẻ thẹn thùng nhưng cũng vô cùng đắc ý: "Vậy cậu nhất định phải giữ lời nhé".
"Hy vọng cậu giữ đúng lời hứa!"
"Yên tâm đi, tôi đã phái người tới rồi", người đàn ông nói: "Thằng nhãi họ Bạch kia không đáng sợ, người chúng ta nên đề phòng là Lương Minh Nguyệt".
...
Ba chiếc tàu lớn dừng lại ở bến ven bờ biển Nam Môn.
Nhưng những người tài giỏi nhận được lệnh bất kể thời gian khác nhau nhưng phải cùng đi tới một hướng, mà hướng đó chính là Lam Đảo.
Lương Minh Nguyệt cùng Cát Tắc đang đứng ở trên boong tàu thứ nhất.
Cát Tắc đen mặt nhìn biển lớn xúc động nói: "Tôi vốn cho rằng sư phụ không biết tôi làm gì cái gì, không ngờ cuối cùng chúng ta vẫn phải chạy trốn khỏi ván cờ ông ta tạo ra".
Sắc mặt của Lương Minh Nguyệt trắng bệch, cười nhạt nói: "Ông ta chỉ suy luận được bước đi, nhưng không thể suy đoán được kết quả, vậy chúng ta cứ dựa theo suy nghĩ của ông ta mà thực hiện".
"Ngược lại đến cuối cùng, coi như sư phụ thành công, cũng phải chịu tổn thất, đến lúc đó chúng ta liên thủ, nhất định sẽ thắng lớn".
...
Cùng lúc đó, cũng có một chiếc tàu từ cảng Kim Thành hướng đến Lam Đảo.
Ngoài ra còn có cảng của thành phố Thiên Bắc, cũng có hai con tàu đang hướng đến Lam Đảo.
Lưu Hiểu Anh đang đứng ở trên một con tàu.
Khi Lưu Hiểu Anh muốn đi theo, Lưu Quốc Trung và vợ của ông ta đương nhiên ngăn cản kịch liệt.
Nhưng không ngờ Lưu Hiểu Anh lại chống đối bọn họ.
"Có phải bố đã sớm biết rồi không?", Lưu Hiểu Anh chất vấn Lưu Quốc Trung về chuyện mảnh giấy.
Lưu Quốc Trung quả nhiên đã biết chuyện từ lâu, trong lòng chột dạ, ấp úng nửa ngày chỉ nói một câu: "Bố làm tất cả cũng vì con!"
Lưu Hiểu Anh trông thấy thái độ này, liền trực tiếp quỳ xuống van xin vợ chồng Lưu Quốc Trung: "Bố mẹ, mọi người thả con đi đi, con cầu xin bố mẹ".
Nhìn thấy Lưu Hiểu Anh như vậy, hai người cũng không đành lòng, hơn nữa nghĩ đến việc Bạch Diệc Phi đang chờ chết, đợi con gái quay về xong, cũng sẽ không bị tên khốn Bạch Diệc Phi ảnh hưởng nữa, cho nên thả Lưu Hiểu Anh đi.
Lý Tuyết cũng đi tới trên boong tàu, đứng ở bên cạnh Lưu Hiểu Anh, nhẹ giọng nói: "Vết thương của cô còn chưa lành, về nghỉ ngơi đi".
Lưu Hiểu Anh nhìn Lý Tuyết, trong lòng dâng lên cảm giác hổ thẹn, nhịn không được rơi lệ, nghẹn ngào nói: "Tuyết Nhi... Cô hận tôi sao?"
Lý Tuyết nhíu mày, không đáp.
Lưu Hiểu Anh thấy vậy liền hiểu ý tứ của cô, trong lòng càng thêm hổ thẹn, nên cúi rạp người nói với Lý Tuyết: "Xin lỗi... Xin lỗi".
Lý Tuyết khẽ lắc đầu một cái, đỡ Lưu Hiểu Anh: "Bây giờ nói những thứ này thì có ích lợi gì đâu?"
"Hơn nữa, cô không sai, tôi không sai, anh ấy cũng không sai, chỉ có thể là do ông trời trêu ngươi mà thôi!", Lý Tuyết cười khổ nói.
Nhưng vừa nói xong, Lý Tuyết đột nhiên ngừng một hồi, hỏi: "Hiểu Anh, tôi... Sao có thể không hận cô?"
Lưu Hiểu Anh hơi ngẩn ra.
Lý Tuyết đột nhiên nghẹn ngào nói: "Tôi là người vợ kết tóc se duyên cùng anh ấy, sao có thể đem chồng của mình nhường cho người đàn bà khác?"
"Trong lòng tôi kỳ thực rất khó chịu".
"Tôi cũng là một người phụ nữ, có người đàn bà nào lại cam tâm tình nguyện san sẻ chồng mình với người khác?"
"Cho nên, nói thật lòng! Tôi vô cùng hận cô".
Lưu Hiểu Anh cúi đầu, trong lòng tràn đầy hổ thẹn.
Lý Tuyết lấy tay gạt nước mắt.
Nếu Bạch Diệc Phi còn ở đây, Lý Tuyết không cần phải nói những lời này, nhưng bây giờ Bạch Diệc Phi muốn chết, cô chỉ muốn cho Lưu Hiểu Anh biết được cảm giác trong lòng mình.
Dù sao, không có người phụ nữ nào thực lòng nguyện ý cùng người đàn bà khác chung chồng.
Lý Tuyết lại chỉ là một người phụ nữ bình thường, cô làm không được.
Lý Tuyết thở dài: "Nhưng bây giờ nói ra những thứ này có nghĩa lý gì cơ chứ?"
Lưu Hiểu Anh mím môi.
Lý Tuyết đột nhiên hỏi cô ta: "Hiểu Anh, chúng ta vẫn là bạn thân chứ?"
Lưu Hiểu Anh gật đầu, nhưng trong thâm tâm lặng lẽ bổ sung một câu: Nhưng tôi không xứng.
Lý Tuyết mỉm cười, khuôn mặt mang theo một chút ký ức: "Cô còn nhớ lúc tôi mất trí nhớ, chúng ta bị Diệp Ngải bắt không?"
"Khi đó lá gan của tôi rất nhỏ, cái gì cũng sợ hãi, lúc đó may còn có cô, nếu không... Tôi nghĩ tôi chắc chắn không chịu nổi".
"Tôi vẫn luôn coi cô như người bạn thân thiết, tôi vô cùng cảm ơn cô".
"Mà Bạch Diệc Phi gây ra tổn thương cho cô... Không phải mong muốn của anh ấy, lúc đó là do anh ấy mất đi lý trí... Cho nên tôi căn bản không có trách anh ấy".
"Đồng thời, khi đó cô một mực né tránh, tôi biết cô sợ phá hoại tình cảm của chúng ta, tôi khi đó rất cảm kích cô".
"Thế nhưng... Khi đó cô hẳn cũng rất tủi thân?"
"Nhưng tôi là vợ của anh ấy, chuyện anh ấy sai lầm, tôi nên nghĩ biện pháp giúp anh ấy bù đắp".
"Tôi để anh ấy chịu tránh nhiệm với cô, và cũng rộng lượng chấp nhận cô".
"Bởi vậy, tôi cũng hận cô".
"Nhưng, tôi càng hận bản thân mình và cái số phận trêu ngươi này!"
Lý Tuyết đột nhiên hít một hơi, lại chậm rãi nói: "Hiểu Anh, nếu như anh ấy còn có thể tiếp tục sống, ba người chúng ta ở bên nhau có được không? Chúng ta vẫn là bạn bè tốt".
"Cô không thể sinh con cũng không sao, tôi đã sớm bàn với anh ấy rồi, cho con trai của chúng tôi theo cô".
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT