Tùy Phong cùng Trang Uẩn nói là đi xung quanh một chút, kết quả đi tới đi lui, liền đi đến giữa sườn núi.
Trang Uẩn cong lưng thở hổn hển vài lần, rốt cục nhìn thấy được một băng ghế
trên một hòn đá nhỏ, anh liền vẫy vẫy tay với Tùy Phong, “Bò không nổi
nữa rồi, nghỉ ngơi một chút đi.”
Ngồi
xuống nghỉ ngơi một hồi lâu mới thấy hắn chậm chạp đi tới, nhìn Tùy
Phong đi rất ung dung, tuyệt không có vẻ mệt mỏi, Trang Uẩn đột nhiên
nhớ tới hình dung đầu tiên của Sở Điềm về Tùy Phong —— Không khác gì động vật thân mềm, có thể nằm liền tuyệt đối không ngồi.
Trang Uẩn quét mắt qua nhìn Tùy Phong từ đầu đến chân, hoàn toàn nhìn không ra dáng vẻ đó đấy.
Tùy Phong thấy Trang Uẩn nhìn chằm chằm vào mình nhưng lại không nói lời nào, liền nghi hoặc nhìn lại.
“Cậu không mệt à?”
Tùy Phong lắc đầu.
“Nói đến đây mới nhớ, tại sao chúng ta lại đi leo núi chứ! Mệt quá đi mất!
Trở về đi có được không?” Ngoại trừ bình thường lên lớp cùng đi làm
thêm, Trang Uẩn cơ hồ đều trốn trong ký túc xá, thể lực không tốt chút
nào, mỗi khi gần đến bài kiểm tra cuối kỳ môn chạy 1000m của mỗi năm
học, đều chính là cơn ác mộng ghê rợn nhất của anh.
Trang Uẩn không hề chớp mắt nhìn Tùy Phong, chỉ cần hắn gật đầu một cái,
khẳng định Trang Uẩn sẽ lập tức khôi phục thể lực chạy thẳng xuống núi.
Tùy Phong duỗi ra một cánh tay, vươn tới trước mặt Trang Uẩn, ý chính là —— Em kéo anh đi.
Trang Uẩn thật sự rất muốn đi tìm chết, tại sao Tùy Phong lại cứ một mực muốn leo lên núi chứ.
Ngón tay Tùy Phong, khớp xương rõ ràng lại thon dài, nghe nói người mất
khống chế với bàn tay đều thích kiểu bàn tay như thế này, dùng bàn tay
xinh đẹp này để thắt nút áo sơmi hoặc đeo caravat, chính là động tác tay mà người mất khống chế với bàn tay khó lòng cưỡng lại nhất.
“Anh không đi, vậy chúng ta nói chuyện phiếm nhé.” Tùy Phong đột nhiên mở miệng nói.
Trang Uẩn hoàn toàn không có đề phòng, chân liền mềm nhũn, may mắn bản thân
anh vẫn còn đang ngồi, nếu không đã trực tiếp bổ nhào ra rồi. Anh chậm
chạp, sau đó nhìn về phía Tùy Phong, chỉ thấy trong ánh mắt của hắn chớp động ánh sáng không giống như bình thường, anh vừa nhìn liền biết vừa
rồi Tùy Phong nói chuyện không phải do quên, mà là cố ý.
Tiếp tục leo núi hay là tiếp tục nghe Tùy Phong nói chuyện? Rõ ràng muốn
hưởng thụ cái sau, nhưng Trang Uẩn không thể không rưng rưng lựa chọn
leo núi.
Anh hướng về phía Tùy Phong duỗi ra năm ngón tay, “Vậy, vậy nghỉ ngơi 5 phút.”
Tùy Phong gật gật đầu, tựa hồ còn toát ra một tia thất vọng, giống như cực kỳ hi vọng Trang Uẩn lựa chọn việc nói chuyện phiếm.
5 phút vừa qua, tay Tùy Phong lại đưa qua lần nữa, Trang Uẩn cực kỳ kiên
cường không nắm lấy, tự mình có thể bò động, kết quả thêm 5 phút sau,
anh liền hối hận. . . . .
Tùy Phong đã
tận lực thả chậm bước chân chờ anh, tốc độ của anh quả thật có thể nói
là chậm như rùa bò. . . . . Thật mệt mỏi, mệt đến mức khi nhìn Tùy Phong đang đi phía trước, liền muốn hỏi một câu còn bao lâu nữa mới đến đỉnh
núi cũng mở miệng nói không xong, bờ môi giật giật, trong lòng cảm thấy
trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Trang Uẩn cam chịu ngồi xuống trên cầu thang đá. Bởi vì sợ cản trở đường đi
của người khác, nên anh khó khăn mười phần dịch dịch sang bên cạnh, dịch đến vị trí xa nhất.
Em gái luôn một mực đi theo phía sau bọn họ thở hổn hển, thấy vậy liền cúi người xuống, “Anh không lên nữa sao?”
Trang Uẩn ngẩn người, chớp mắt nhìn em gái kia mấy lần, mới xác định mình không quen biết cô.
“Tôi đã đi theo anh cả một đường rồi, nhìn thấy anh nghỉ ngơi nhiều lần ghê, thể lực như vậy là không được đâu nha.”
Trong lòng Trang Uẩn liền có chút tỉnh táo.
“Ai nha, tôi không có ý gì khác đâu, là do nhìn thấy hai người các anh đẹp
trai ghê đấy.” Em gái cười cười, sau đó đứng thẳng lưng, vẫy vẫy tay về
phía dưới, “Anh nhanh lên nào~ “
Trang
Uẩn đem cằm đặt trên đầu gối, nhìn xuống dưới thì thấy một cậu thanh
niên thanh tú, đều mười phần chật vật giống như anh, lập tức liền tràn
ngập đồng cảm.
Em gái chỉ tiếc rèn sắt không thành thép đi xuống dưới mấy bậc cầu thang, phàn nàn nói, “Thể lực của anh thật tệ.”
“Mệt quá, mệt quá. . . . .” Thanh niên kia nói chuyện cũng không quá trôi
chảy, bất quá còn tốt hơn Trang Uẩn rất nhiều, Trang Uẩn bây giờ căn bản đã mệt đến nỗi không thể nói nổi một câu.
So sánh qua, cô em gái kia quả thật rất mạnh mẽ.
Thời điểm em gái kia lôi kéo cậu thanh niên đi qua bên người Trang Uẩn,
Trang Uẩn vẫn còn ngồi trên đất nghỉ ngơi, em gái cười với anh, “Đi
không được thì để bạn trai anh kéo anh đi đi~ Tôi thấy anh ấy đợi anh
rất lâu rồi đấy, nhớ tới anh còn chưa chịu chủ động mở miệng nói đâu,
quả thật là một tên đàn ông ngoài lạnh trong nóng mà. . . . . Tôi cùng
bạn trai đi trước, gặp lại trên núi~ “
Bạn trai? Trang Uẩn có chút sững sờ, xem như hiểu được vì sao cô em gái kia theo bọn họ một đường, hóa ra cũng là hủ nữ? Hay nói cách khác chính là hủ nữ não bổ, anh cùng Tùy Phong có chỗ nào giống người yêu chứ.
Tùy Phong rõ ràng giống như một người chăn trâu, còn anh chỉ thiếu cái
khoen mũi trên mặt nữa thôi là giống rồi. . . . . Trang Uẩn muốn mở
miệng phủ nhận, nhưng cuối cùng chỉ nhúc nhích bờ môi một chút, được
rồi, vẫn là nên tiết kiệm chút khí lực đi.
Lúc này, một bàn tay lần nữa ngả đến trước mặt anh, anh vô thức đưa tay vỗ
một cái, bất quá rất nhanh lại nắm chặt, rất sợ sẽ đuổi người chạy mất
lần nữa.
Người Tùy Phong hơi gầy, nhưng
cánh tay lại rất có lực, chí ít Trang Uẩn cảm thấy thời điểm hắn kéo
mình dậy đặc biệt nhẹ nhàng. Vừa mới đứng lên, trước mắt Trang Uẩn đột
nhiên tối sầm hai giây, lắc lắc đầu, mới tốt lên được một chút, bất quá
cả người đều đổ nhào về phía Tùy Phong.
Tùy Phong duỗi ra một cánh tay khác, ôm lấy bờ vai của anh, giúp anh đứng
vững. Hai người hơi sát lại gần nhau, Trang Uẩn đã vã ra không ít mồ
hôi, cảm thấy cả người đều có mùi bẩn, nhưng Tùy Phong tựa hồ vẫn sạch
sẽ khoan khoái như trước, điều duy nhất chứng minh Tùy Phong kỳ thật
cũng phí chút thể lực đó chính là, lòng bàn tay có chút mồ hôi.
“Cậu kéo tôi đi đi. . . . . Thực sự đi không nổi nữa rồi. . . . .”
Mượn chút lực của Tùy Phong, nhưng Trang Uẩn vẫn cảm thấy chân mình nhấc lên không nổi, nhìn thân ảnh Tùy Phong lôi mình đi, anh quả thật rất muốn
vứt bỏ mặt mũi trực tiếp nhào tới treo trên người hắn, để hắn khiêng
mình đi.
Nửa túm nửa bò, Trang Uẩn rốt cục cũng thấy được “đỉnh núi“, có vài du khách, hơn nữa còn có một quán cà phê, hoàn toàn khác biệt
với các quán cà phê khác, bởi vì quán cà phê này là nhà gỗ, nhưng căn
phòng lại không lớn. Anh phát hiện chỗ một cây cầu dây ở gần đó tụ tập
không ít người, không biết đang làm gì.
Anh cũng không còn dư sức đi tìm hiểu, thấy có người đến ngồi trong quán cà phê, anh cũng trực tiếp úp sấp bất động ở nơi đó, đời này của anh không cần leo núi, không cần phải làm chuyện không dành cho con người!
Nằm hai phút, cảm giác tốt hơn được một chút, anh mới ngồi dậy, nhìn bốn phía một chút, không biết Tùy Phong đã chạy đi đâu.
Anh nhìn người người đang xếp hàng chỗ cầu dây, thấy được cô em gái vừa mới nói chuyện với anh, cô nàng cũng đang lôi kéo bạn trai xếp hàng ở đấy.
Đột nhiên một cây kẹo đường xuất hiện ngay trước mắt Trang Uẩn, anh ngẩn
người, nhìn thấy người cầm cây kẹo đường là Tùy Phong, anh lại choáng
váng đến phát ngốc, “Cậu mua được ở đâu vậy?”
Đầu Tùy Phong hướng về phía bên cạnh quán cà phê.
“Cho tôi à?” Thấy Tùy Phong gật đầu, Trang Uẩn cũng không khách khí đưa tay
nhận, cắn một miếng, vừa mềm mềm lại ngon ngọt, cảm giác hòa tan ở trong miệng thật tốt. Tựa như được bổ sung thêm không ít thể lực.
Kỳ thật Trang Uẩn khi còn bé vẫn luôn muốn được ăn kẹo đường, chỉ là không có cơ hội, sau khi trưởng thành cũng gặp được mấy người bán kẹo đường,
nhưng anh lại cảm thấy một thằng con trai cao to cầm một cây kẹo đường
thì cực kì kỳ quái, nhưng mỗi lần thấy đều quay lại nhìn theo nơi đó vài lần, rồi sau đó lại nhịn đau đi qua.
Tại sao Tùy Phong lại biết mình vẫn luôn muốn ăn kẹo đường chứ? Chắc hẳn chỉ là trùng hợp thôi ha.
“Cậu cũng ăn đi, rất ngọt ~” Trang Uẩn chủ động đưa tới, nhưng rất nhanh đã
kịp phản ứng lại, anh làm thế này không phải là muốn cho Tùy Phong ăn
nước miếng của mình sao, nghĩ như vậy liền muốn rụt tay lại, nhưng chỉ
thấy Tùy Phong ngồi xổm xuống, cúi đầu, cắn một miếng.
Trang Uẩn nhìn vào nơi thiếu mất một lỗ hổng, miệng giật giật, cuối cùng vẫn
không nói gì, chỉ là ở một nơi khác, hung hăng cắn một miếng y hệt.
Ăn xong kẹo đường, Tùy Phong ra hiệu cho Trang Uẩn, Trang Uẩn nghi hoặc,
liền nhìn thấy Tùy Phong mang mình đi đến bên cây cầu dây kia.
“Chúng ta cũng phải xếp hàng sao?” Trang Uẩn vừa nhìn mấy cặp đôi, tựa hồ đều
là hai người cùng đi qua, sau đó xoay lưng về phía đối diện đầu cầu dựng máy ảnh chụp hình, không biết muốn làm gì, đại khái đây cũng là một
trong những hoạt động đặc sắc ở nơi này đi.
Trang Uẩn bị cận thị một chút, nhưng cũng không ảnh hưởng gì nhiều, lúc sắp
đến phiên bọn họ, anh rốt cục mới nhìn thấy rõ ở trên cổng đầu cầu đối
diện có gắn tấm bảng hiệu, trên đó có viết ‘Cổng Hạnh Phúc‘.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT