Thời điểm Tùy Phong đánh đàn piano đặc biệt chăm chú, liên tục cắt qua mấy bài, lúc đầu Trang Uẩn cũng rất chân thành lắng nghe, càng về sau lại càng không biết anh đang nghe tiếng đàn, hay là đang nhìn Tùy Phong đánh đàn piano nữa.

Dù sao chờ đến khi chính anh lấy lại tinh thần, ánh mắt của anh đang rơi trên người Tùy Phong không nhúc nhích, ngón tay linh động của hắn, nửa khuôn mặt hoàn mỹ của hắn.

Lúc Tùy Phong đột nhiên quay đầu, nháy mắt với anh một cái, Trang Uẩn nhịn không được sờ mặt mình một chút, nhiệt độ trên mặt tăng cao, anh nghĩ mình hẳn là đang đỏ mặt.

Trang Uẩn không nghĩ tới một thằng con trai hơn hai mươi tuổi đầu như mình, vậy mà lại đỏ mặt khi nhìn một nam sinh khác nhỏ tuổi hơn mình.

Tùy Phong đàn xong một khúc này, mới dùng âm khí nói bên tai Trang Uẩn, “Vẻ mặt vừa rồi của anh, giống như đang mời em hôn anh vậy.”

Hô hấp của Tùy Phong đánh vào trên cổ anh, khiến anh hơi co rúm lại, dừng một hồi, mới phản ứng lại, trừng Tùy Phong một chút.

Rõ ràng trước đó cho dù Tùy Phong có ở riêng một chỗ với mình, hay là đang ở bên ngoài, đều rất tri kỷ, rất ôn nhu, tại sao sau khi biểu lộ tình cảm xong lại ngay lập tức như đổi hồn, nói gì cũng nhiều, còn luôn vô tình hoặc cố ý trêu chọc dụ dỗ.

Bộ dáng anh trừng em, cũng rất đẹp.

“10 ngày trước đó, dáng vẻ của cậu ở trước mặt tôi đều là giả vờ.” Trang Uẩn không chút lưu tình vạch trần, “Nếu lúc trước cậu nói chuyện với tôi như thế này, tôi hẳn sẽ không quan tâm đến cậu.”

Tùy Phong không cần mặt mũi dựa tới, “Trước đó em muốn đối xử với anh thật tốt, hiện tại em muốn nói chuyện với anh thật tốt. . . . . Dáng vẻ bạn trai mà anh muốn, em đều có thể.

“Cậu biết dạng bạn trai mà tôi muốn?”

Giống như em. Lúc nãy em đã nói rồi, chúng ta là một đôi trời sinh.” Tùy Phong lại cọ xát, tay không thành thật khoác lên vai Trang Uẩn, “Em sẽ đối xử với anh thật tốt, trừ anh ra thì sẽ không nhìn ai khác, trong lòng cùng trong mắt em đều chỉ có một mình anh, vĩnh viễn không đào tường. Thời điểm anh muốn ăn tôm, em sẽ lột giúp anh, thời điểm anh không muốn ăn bánh gatô, em sẽ giúp anh ăn hết.

Tùy Phong nói một đoạn tâm tình, nói đến đây lại đột nhiên dừng lại một hồi, hơi nhăn lại, “Quan trọng nhất là, bố mẹ em đều đã biết anh, anh không cần phải phiền não vì gia đình của em, nếu như người trong nhà của anh không thể giải quyết, vậy thì mọi chuyện cứ giao cho em, nếu như anh đau lòng. . . . .

Tùy Phong vứt ra ánh nhìn đầy mê hoặc, “Chúng ta sẽ cùng nhau chịu đựng.”

Lúc nghe Tùy Phong nói những lời tâm tình kia, Trang Uẩn có chút cảm động, mặc dù nghe rất êm tai, song khi hắn nhấc đến bố mẹ của hắn, cả người Trang Uẩn vẫn sợ đến ngây người.

“Cậu đã bộc lộ với bố mẹ rồi? !”

Mẹ em là người nước B, bố em đã sớm chuyển đến nước B sinh hoạt, tư tưởng của bọn họ rất cởi mở.” Tùy Phong nói, “Em nói với bọn họ em thích một người con trai, anh ấy đang ở thành phố C Trung Quốc, em muốn về nước học tập rồi theo đuổi anh ấy, sau đó bọn họ liền thả em trở về, em còn cho bọn họ nghe anh hát, mẹ em nói giọng của anh rất êm tai.”

Trang Uẩn nghe xong liền sửng sốt một chút, “. . . . . Chỉ đơn giản như vậy?”

Tùy Phong do dự một giây sau, nặng nề gật đầu.

“Cậu quá qua loa rồi. . . . . Cũng không biết sau khi về nước có thể gặp được tôi hay không, tôi cũng không nhất định coi trọng cậu, lui thêm một bước nữa mà nói, có lẽ tôi đã có bạn trai rồi.”

Nhưng sự thực khi em gặp anh, anh cũng đâu có bạn trai, anh cũng coi trọng em mà.”

“Ai coi trọng cậu?” Trang Uẩn vô thức phản bác.

Là em nhìn trúng anh.” Tùy Phong rất thẳng thắn.

Trang Uẩn lại đột nhiên trầm mặc.

Tùy Phong khẽ giật mình, vội vàng nói, “Nếu như anh không thích em nói như vậy, có thể nói với em.

Trang Uẩn lắc đầu, trong lòng của anh trăm mùi lẫn lộn. Phát hiện giữa người với người không thể nhất chính là tương đối.

Lúc trước anh ở bên Mỗ Quân, cũng chỉ video mấy lần mà thôi, mỗi lần Trang Uẩn thương lượng với hắn nói muốn gặp mặt, Mỗ Quân luôn ấp úng, tìm đủ loại lí do. . . . . Về sau chưa được hai tháng, liền có người ở trên mạng chỉ vào anh mắng tiểu tam, hóa ra thời điểm khi kết giao với Trang Uẩn, trong hiện thực Mỗ Quân đã có một người bạn trai.

Người bạn trai này xuất hiện sau khi hắn kết giao với Trang Uẩn, cho nên trên thực tế là Mỗ Quân đào tường, nhưng bởi vì người kia là trong hiện thực, còn Trang Uẩn chỉ là một ‘dân mạng‘ còn chưa gặp mặt bao giờ, tất cả chỉ trích đều rơi xuống trên người Trang Uẩn, chủ yếu nhất là, lúc đó Trang Uẩn mới biết được, bên trong nhóm fan hâm mộ của mình, thời điểm fan hâm mộ của mình gọi Mỗ Quân là anh rể, thì Mỗ Quân lại nói với bạn bè của hắn, Thanh Thần thích chơi trò chồng hờ mập mờ. . . . .

Sau đó Trang Uẩn mới giật mình, người ngoài nói hai người bên nhau chỉ có đám fan hâm mộ của anh, fan hâm mộ của Mỗ Quan nhiều nhất cũng chỉ CP hai người một chút mà thôi. . . . . Thế là trên YS liền có một bài post kia.

Lúc đấy cả người Trang Uẩn đều mơ màng, trong đầu hoàn toàn rối loạn, bất cứ lời giải thích nào đều không nghĩ tới, vội vàng lưu lại cho đám fan hâm mộ một câu lui giới.

Mỗ Quân để lại cho anh một đoạn tình đầu đầy bóng ma như vậy đến nay vẫn không thay đổi, nếu như đó có thể coi là mối tình đầu.

Mà bây giờ, giờ phút này, ở trước mặt Tùy Phong, thậm chí là khi Trang Uẩn còn chưa biết đến trên thế giới này còn có một Tùy Phong như vậy, thì hắn đã giải quyết xong tất cả mọi chuyện trong nhà, kể cả chuyện sau đó, về sau có một ngày phải gặp phụ huynh hay không anh cũng không xác định, thì hắn đã làm tốt những thứ này.

Trang Uẩn nhận ra suy nghĩ của Tùy Phong, đại khái là, mặc dù không biết có thể đi trên con đường này hay không, nhưng hắn đã sớm trải phẳng toàn bộ con đường đầy nhấp nhô kia, nếu quả thật có một ngày, mình đi lên con đường này, hắn cũng sẽ để cho mình được đi an ổn.

Trang Uẩn nhắm mắt lại, đột nhiên có một loại xúc động muốn khóc, đây chính là cảm giác được người quan tâm sao? Đã bao nhiêu năm rồi anh chưa từng trải qua cảm giác như vậy.

Trước kia khi bố mẹ ly dị, anh đi theo bố mình, về sau bố có gia đình mới, có con, anh liền bị lãng quên. Mà mẹ của anh càng trực tiếp hơn, từ khi sau khi ly dị, anh chưa từng gặp mẹ, chỉ có định kỳ gửi vào tài khoản của anh ‘tiền sinh hoạt’.

Tốt nghiệp trung học, bố của anh thấy anh khăng khăng muốn dời ra ngoài ở, liền cho anh một căn nhà sang tên anh. Từ khi đó anh tiếp xúc với mạng internet. Về sau, mặc dù chưa từng gặp mặt Mỗ Quân, nhưng vẫn ở bên cạnh hắn, đại khái là. . . . . Do thiếu yêu đi.

Lúc còn chưa biết Mỗ Quân là tên cặn bã, Mỗ Quân đối xử với anh coi như không tệ, thời điểm tâm tình không tốt, Trang Uẩn theo thói quen sẽ tìm hắn nói chuyện phiếm, mà Mỗ Quân cũng rất có kiên nhẫn khuyên anh.

Bây giờ nghĩ lại, anh thích ở bên Mỗ Quân, có lẽ là do quyến luyến sự quan tâm nhỏ nhặt kia?

Như vậy hiện tại, cảm giác của anh đối với Tùy Phong, cũng giống như lúc đấy? Anh kinh ngạc nhìn Tùy Phong, trong lòng dần dần nổi lên nghi ngờ.

Sao vậy?” Trong lòng Tùy Phong bắt đầu không xác định, “Có phải anh không thích cách làm của em không?

Tùy Phong thấy Trang Uẩn vẫn không nói lời nào, có chút nơm nớp lo sợ, hoài nghi chính mình có phải đã làm quá mức rồi hay không, “Anh chỉ muốn em đối xử tốt với anh, không thích em nói chuyện với anh, vậy chúng ta cứ như trước đi.” Tùy Phong lui một bước, “Anh nói đúng, chúng ta cứ thuận theo tự nhiên là được, là do em quá gấp.”

“Tùy Phong.” Chờ Tùy Phong nói xong, Trang Uẩn đột nhiên gọi hắn một tiếng.

Anh nói đi.”

“Em ôm anh một cái đi.”

Tùy Phong hoài nghi lỗ tai mình nghe lầm, chần chờ nhìn Trang Uẩn, Trang Uẩn cũng nhìn hắn.

Ôm? Trong đầu Tùy Phong hiện lên cái chữ này vô số lần, rốt cục thay đổi hành động, ôm chặt người vào trong lòng.

Tay Trang Uẩn cũng từng chút từng chút khoác chặt lưng Tùy Phong. Vô luận là như thế nào, chí ít giờ phút này cứ ôm lấy Tùy Phong người này đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play