Tùy Phong cuối cùng đã hôn bao lâu, Trang Uẩn mơ mơ màng màng cũng không rõ. . . . . Chỉ nhớ
rõ mình có một lần hô hấp khó khăn. Chờ đến khi anh hoàn toàn tỉnh táo
lại, thì nhìn thấy Tùy Phong ngồi trên sàn nhà, đang nhìn anh.
Một khắc này Trang Uẩn bắt đầu hoài nghi nụ hôn vừa rồi có phải là do mình
nổi lên ý dâm nên ảo tưởng ra hay không. Nhưng xúc cảm trên môi thật sự
rất thật.
Trang Uẩn ngây ngô đưa tay vuốt ve bờ môi của mình, ánh mắt mang theo ý không xác định nhìn về phía Tùy Phong, trước đó hắn đã nói gì. . . . . Trong thoáng chốc tựa hồ có nghe hắn nói đến học đệ, học muội gì đấy. . . . .
“Cậu vừa mới. . . . .”
Tùy Phong nhìn anh, duỗi ra ngón trỏ chạm vào môi mình, sau đó lại lấy ngón trỏ đấy đặt trên môi Trang Uẩn, một mặt biểu lộ, không sai, em vừa rồi
đã thân mật với anh, không phải là ảo giác.
Tùy Phong chậm rãi duỗi thẳng đôi chân dài, cũng chầm chậm nằm xuống, có
điều hắn không có nằm thẳng trên đất, hắn dùng một tay chống đất, nâng
thân thể của mình, một cái chân đưa qua, đặt trên đùi Trang Uẩn.
Trang Uẩn nhịn không được nhúc nhích chân, trong đầu còn đang trong trạng thái mơ màng.
Tùy Phong đột nhiên vươn tay bóp mặt anh một chút, còn lè lưỡi nhẹ nhàng
liếm môi mình một chút, phối hợp cùng cái gương mặt kia của hắn, động
tác này thật sự cực kỳ quyến – rũ, hắn dùng âm khí hỏi, “Anh thích giọng em mà đúng không?“
Trang Uẩn còn chưa tỉnh khỏi động tác liếm môi vừa rồi của Tùy Phong, chợt nghe đến vấn đề này, vô thức gật đầu.
Sau đó anh liền thấy Tùy Phong cười, cũng may không cười ra tiếng, nếu không Trang Uẩn sẽ tiếp tục mềm nhũn ra.
“Thích em không?” Cái chân kia của Tùy Phong đè lên Trang Uẩn, cọ xát, mang theo chút mập mờ.
Thích không. . . . . Trang Uẩn không thể không thừa nhận Tùy Phong đúng là
một người có mị lực, dạng người này ở trong giới gay hẳn rất được hoan
nghênh, rất dễ khiến cho người ta động tâm.
Nếu như nguyên nhân không phải vì giọng nói, thì sau đoạn thời gian tiếp xúc với hắn, anh nhất định sẽ chậm rãi bị hấp dẫn.
Có điều bọn họ chỉ mới quen biết nhau được có 10 ngày mà thôi! Tùy Phong sao lại thế. . . . .
“Không thích sao?” Vẻ mặt Tùy Phong vậy mà lại mang theo ủy khuất.
Nhìn Trang Uẩn sửng sốt một chút, “Không có. . . . . Không có.”
“Em biết anh cũng thích em mà.” Tùy Phong trở mặt cực nhanh, khiến Trang Uẩn phản ứng không kịp.
Sau đó Tùy Phong nói ra một câu, khiến tim Trang Uẩn run rẩy, “Dù sao em thích anh như vậy mà.”
Tùy Phong cúi đầu xuống, tiến đến bên tai Trang Uẩn, dùng giọng nói thật lặp lại một lần.
Trang Uẩn lại bị đâm thêm một kích, chầm chậm nắm lấy cánh tay Tùy Phong, tâm anh động, nhưng vẫn không bị mê hoặc nhất thời mà trực tiếp xúc động
đồng ý, “Chúng ta mới quen nhau được có 10 ngày.”
Tùy Phong lắc đầu, “Anh biết em 10 ngày, nhưng em đã biết anh được một năm rưỡi rồi.“
Trang Uẩn kinh ngạc nhìn Tùy Phong, sao có thể như thế? Nghe nói Tùy Phong
không phải là người của thành phố C mà, là khi thi đại học xong mới đến
thành phố C, nhưng Trang Uẩn từ khi sinh ra thì đã luôn ở thành phố C
rồi. . . . . Tùy Phong làm sao có thể biết anh?
“Giống như anh, em cũng nghe được giọng của anh xong liền yêu thích, Thanh Thần sama.”
Mặt Trang Uẩn biến sắc sau khi nghe Tùy Phong xưng hô với anh như vậy.
“Em là fan hâm mộ trong nhóm của anh, anh đoán xem em là ai?” Tùy Phong nói, “Em là vì anh nên mới thi đến thành phố C, không nghĩ tới mới khai giảng
chưa được một tháng, liền để em gặp được anh, anh cũng ở C đại, đây
chính là định mệnh đã định sẵn từ lâu.”
“Cậu. . . . .” Trang Uẩn nhất thời không kịp phản ứng, Tùy Phong là fan hâm
mộ của anh? Trước kia anh ở trong nhóm fan hâm mộ cùng mọi người nói
chuyện trời đất đúng là có đề cập tới mình đang học ở thành phố C.
Nhóm em gái khi đó Trang Uẩn cơ hồ đều nhìn quen mắt, nhưng không nghe nói đến chuyện bên trong nhóm có con trai.
“Em thích nhất là bài « Ở Bên Nhau » (1) của anh, bởi vì mỗi lần nghe em đều sẽ ảo tưởng, đó là anh đang nói với em, ” Khi Tùy Phong nói những lời này rất thản nhiên, trái lại là Trang Uẩn khi nghe xong thì toàn thân lại không được tự nhiên, “Khi đó em nghĩ, sớm muộn gì cũng có một ngày, em sẽ chính miệng nói ra một
lần với anh. . . . . Cho nên, em nói này, Trang Uẩn, chúng ta ở bên nhau đi.”
Đây là lần đầu tiên Tùy Phong gọi tên anh, cực kỳ nghiêm túc.
Sau khi Trang Uẩn run sợ, liền vô thức hỏi ra một câu, “Có nhiều nữ sinh
theo đuổi cậu như vậy, tại sao cậu lại coi trọng một thằng con trai như
tôi?”
Tùy Phong khi bị hỏi đến, căn bản
không nghĩ tới vào thời khắc mấu chốt thế này, Trang Uẩn sẽ nói như vậy, trầm mặc một hồi lâu, “. . . . . Thích anh, không có lý do?“
Trang Uẩn trầm tư một chút, “Kỳ thật, so với con người của cậu, tôi lại thích giọng của cậu hơn một chút, cậu không để tâm chứ?”
Tùy Phong một mặt kinh ngạc đến ngây người, “A, thật khéo, so với giọng của anh, em lại thích con người anh hơn một chút đấy, như vậy là bổ sung cho nhau rồi!“
Sau khi dùng giọng điệu xốc nổi nói xong câu nói kia, Tùy Phong còn đưa ra kết luận, “Một đôi trời sinh.”
Một tay Tùy Phong mệt mỏi chống đỡ, cùng Trang Uẩn nằm trên mặt đất, còn thuận tiện đem người kéo vào trong ngực, “Em muốn nghe câu trả lời của anh.”
Trang Uẩn không nói một lời nào: “. . . . .”
“Tâm của anh nói với em, anh đồng ý ở bên em.”
Trang Uẩn cực kỳ hoài nghi, nếu như giờ phút này chính mình nói ra một câu
không phải, Tùy Phong nhất định sẽ bắt đầu khóc lóc om sòm chơi xấu.
Trang Uẩn nhịn không được não bổ trong đầu, một bé con Tùy Phong lôi kéo ống
tay áo của một bé con Trang Uẩn, lắc qua lắc lại, nói, “Em mặc kệ! Anh
chính là đồng ý với em! Không được nói không, em không nghe! Anh không
đồng ý, em sẽ khóc cho anh xem!”
Trang Uẩn nhịn không được hì hì cười ra tiếng.
Anh cảm thấy Tùy Phong chưa từng nói lời yêu đương, nhưng khi đã nói qua
một lần, liền sẽ không nói ra những lời tâm tình không thực tế lại buồn
nôn.
Anh nhẹ nhàng giãy dụa một chút, Tùy Phong mới nới lỏng cái ôm, hơi lui về sau, ở khoảng cách gần, anh tỉ mỉ quan sát ngũ quan hoàn mỹ của Tùy Phong.
Trang Uẩn không nhịn được nghĩ đến Mỗ Quân, kỳ thật bề ngoài của Mỗ Quân cũng không phải dạng xuất chúng gì, nhiều lắm cũng chỉ coi như là đoan chính mà thôi, là loại thả vào trong đám người liền sẽ bị chôn vùi, rất bình
thường. Nhưng nếu gọi là tầm thường, thì cũng có một người khác nữa.
So sánh qua, bề ngoài của Tùy Phong thì không mang lại cảm giác an toàn,
nhưng trong lòng Trang Uẩn lại có loại ý nghĩ anh có thể yên tâm.
Trang Uẩn chần chờ một chút, “Chúng ta cứ thuận theo tự nhiên đi, có được không?”
Trang Uẩn trải qua một lần phản bội thê thảm đầy đau đớn, cho dù tâm động,
nhưng vẫn không dám tùy tiện hứa hẹn điều gì. Ngẫm lại vài ngày trước
giao lưu cùng Tùy Phong, kỳ thật nói là yêu đương cũng không có gì khác
biệt.
“Vậy anh phải bảo đảm với em sẽ không cho anh trai hay em trai gần tháp nước gì đó đến gần.”
Một hồi lâu sau Trang Uẩn mới hiểu được, ý của Tùy Phong là chỉ câu nói kia của Tịch Gia Văn sao, “Không phải cậu gần nhất rồi sao?”
Tùy Phong thỏa mãn gật gật đầu, “Vậy em có thể thân mật với anh không?“
Trang Uẩn giả bộ biểu lộ ra vẻ mặt cậu không nên quá phận nhìn hắn.
“Ừm. . . . . Không đồng ý cũng không sao, dù sao em vừa lên tiếng nói
chuyện, anh liền sẽ ôm ấp yêu thương, sẽ tùy tiện để cho em làm thế này
thế kia.” Tùy Phong nghĩ nghĩ, “Có vẻ như lực sát thương khi hát lớn hơn.”
Trang Uẩn muốn phản kháng nói gì đó, cuối cùng vẫn chỉ trung thực thừa nhận
nói, “Cậu, lúc ở bên ngoài thì đừng quá mức, phản ứng của tôi đối với
giọng của cậu có chút lớn.”
Tùy Phong cũng rất có hứng thú truy vấn, “Lớn bao nhiêu? Sẽ khiến cho anh tới cao – trào sao? Về sau chúng ta có thể thử một chút.”
Hơi dừng lại, “Nếu không hiện tại cứ thử đi? Em muốn biết.” Tùy Phong làm bộ muốn đổi qua giọng thật.
“Im miệng, đã nói là thuận theo tự nhiên mà.”
“Đúng vậy, thuận theo tự nhiên.” Sớm muộn gì cũng có thể thuận đến trên giường. Tùy Phong cười cười, tận lực giảm thấp âm lượng, êm tai như tiếng đàn, quả nhiên, Trang Uẩn lập
tức nằm run rẩy trong ngực hắn.
Hai con
ngươi của Tùy Phong sáng lên, giống như đã phát hiện ra đồ chơi vui, rất hào hứng, có điều lần này cuối cùng cũng không có quá phận.
Tùy Phong lôi kéo Trang Uẩn đứng lên, Trang Uẩn cảm thấy chân mình vẫn còn
mềm nhũn. Tùy Phong lại trở về bên piano điện, lẳng lặng nhìn mình.
Trang Uẩn tựa như hiểu được ý của hắn, ngồi xuống bên cạnh.
Tiếng đàn vang lên, vẫn là bài « Một Lần Cũng Đủ ».
Tùy Phong một bên đàn một bên nhìn Trang Uẩn, thẳng đến khi khúc nhạc dạo
lặp lại lần thứ hai, Trang Uẩn cuối cùng cũng đã rõ ràng, chậm rãi hát
câu đầu tiên. . . . .
Trước đó Trang Uẩn
chịu kích thích quá lớn, thanh âm hiện tại vẫn còn yếu ớt, điệp khúc đầu mới kết thúc, anh liền nói, “Tôi còn thích bài Tiểu Hạnh Vận kia của
cậu.”
Tùy Phong không chút khe hở đổi qua bài « Tiểu Hạnh Vận ». Ca từ của bài hát này, Trang Uẩn vẫn chưa học
thuộc hoàn toàn, chỉ đi theo tiếng đàn hừ nhẹ.
Anh thích một câu, cùng em gặp mặt, thật may mắn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT