Nếu như nói việc Công Tử Uy Dĩ xuất hiện trong nhóm đối với mọi người mà nói chính là kinh hỉ, thì việc Thanh Thần đột nhiên như xác chết vùng dậy thì chính là cực kỳ. . . . . Kinh hỉ. Mọi người đều kích động đến mức như ngựa đứt dây.

Hôm nay là thời gian tốt gì sao, vậy mà lại có thể dễ dàng gọi lên hai thi thể đã chết ở trong nhóm!

Trong nhóm đột nhiên náo nhiệt hơn, có rất nhiều fan hâm mộ đã rất lâu không nổi lên chỉ đặc biệt chú ý đến Thanh Thần, Thanh Thần mới nổi lên liền nhận được tin hệ thống nhắc nhở, sau đó là hai ba cái liên tục.

Trang Uẩn đã rất lâu không cảm nhận được nhiệt tình như mưa to đến vậy, lập tức có chút không thích ứng nổi, sau khi như phao nổi lên liền không còn động tĩnh.

Thấy tin nhắn đang lăn trong nhóm, ánh mắt anh nhìn lướt qua, lúc đó đã nhận được không ít @.

Nhất thời nhịn không được ngồi thảo luận trong nhóm một lúc, chủ yếu vẫn là do thấy được Công Tử Uy Dĩ, người quen trong giới khi Trang Uẩn còn ca hát trên mạng không nhiều, quan hệ hơi tốt một chút cũng chỉ có vài người, bây giờ trong bầy tính cả Công Tử Uy Dĩ.

Quan hệ cá nhân của anh cùng Công Tử Uy Dĩ là tốt nhất, cơ hồ có chuyện gì cũng sẽ nói với y một câu, bao gồm cả chuyện phát triển cùng người nào đó thẳng đến hiện thực khi ấy, Công Tử Uy Dĩ còn khuyên anh đừng tuỳ tiện vội chạy đến hiện thực, yêu đương trên mạng không phải chuyện tốt gì, chênh lệch tính cách của hai người quá nhiều nên vốn không hợp, cần suy nghĩ thật kỹ mới được.

Nhưng khi đó Trang Uẩn bị người nào đó dỗ ngon dỗ ngọt đến choáng váng, toàn tâm toàn ý chìm đắm trong bể tình, nào còn chỗ có thể nghe thấm lời khuyên của Công Tử Uy Dĩ, thậm chí bởi vậy mới xảy ra một chút mâu thuẫn với y, chiến tranh lạnh rất lâu, đoạn thời gian kia anh căn bản không nguyện ý tìm Công Tử Uy Dĩ nói chuyện, mỗi lần vừa nhắc tới chuyện này, hầu như đều nghe Công Tử Uy Dĩ nói các cậu không hợp, vân vân. . . . .

Nhưng về sau sự thật chứng minh, Công Tử Uy Dĩ không sai. Nhưng lúc đối mặt với Công Tử Uy Dĩ lại thủy chung nói không nên lời xin lỗi, ngược lại là Công Tử Uy Dĩ xưa nay không hề so đo, coi như mình vì người kia mà buồn bực với y, đến cuối cùng y vẫn nguyện ý đứng về phía mình.

Sau khi Trang Uẩn lui giới, điều tiếc nuối nhất chính là không ai nói ra được lời xin lỗi cùng với việc không thể gặp Công Tử Uy Dĩ ở hiện thực một lần.

Khi Trang Uẩn vừa lui giới, lúc đầu vẫn có thói quen ấn mở □□ hoặc truy cập Weibo, đại khái cũng biết sau khi mình lui giới chưa tới hai ngày, Công Tử Uy Dĩ cũng ở ẩn.

Công Tử Uy Dĩ là một CV, lúc ấy danh tiếng trong giới không nhỏ, bọn họ quen biết nhau trong một đoàn làm phim, lúc ấy Công Tử Uy Dĩ là chủ dịch, còn Trang Uẩn là người biểu diễn ED, anh cũng quên mất cơ duyên gì khiến bọn họ thân nhau.

Trong tay Công Tử Uy Dĩ còn có chút nợ, tuy ẩn lui một năm nhưng vẫn ra kịch trả nợ, có điều nghe nói không ai có thể đâm sống y, y không online QQ, sau khi chốt âm xong liền trực tiếp gửi đến hòm thư kế hoạch. Chờ trả hết tất cả nợ, cái áo may ô bốn chữ này hiếm khi có thể thấy được trong nhóm, thật sự biến mất không còn một mảnh, chỉ có người mới từ bên ngoài vào ngẫu nhiên nghe được kịch của Công Tử Uy Dĩ, thích thanh âm này, sẽ nhắc đến tên.

Trang Uẩn còn nhớ kỹ thời điểm mình vạch mặt với người nào đó, người kia còn không thèm lựa lời nói, “Đừng cho là tôi không biết chuyện của cậu cùng Công Tử Uy Dĩ, chỉ là bạn bè, cậu lừa gạt ai vậy! Trước đây là cậu vượt quá giới hạn, cũng đừng trách tôi tìm phụ nữ kết hôn!”

Lúc ấy Trang Uẩn chỉ cảm thấy buồn cười, thời điểm mình quen biết Công Tử Uy Dĩ, không biết người kia đã nhập giới hay chưa đâu, nếu quả thật có cái gì, còn chỗ nào đến phiên gã.

Trang Uẩn xuất thần một chút, lúc nhìn lại trong nhóm, mọi người vẫn kiên trì @ không ngừng như trước.

Thanh Thần: Các cô hoa mắt rồi, kỳ thật tôi chưa từng xuất hiện.

Tuyết Tễ Thần Khởi ◆ Thần Hi: Gào gào gào sama! ! !

Tuyết Tễ Thần Khởi ◆ Thanh Khê: Tôi muốn rơi nước mắt rồi ~~o(>_
Tuyết Tễ Thần Khởi ◆ Thanh Khê: Vào lúc còn sống vậy mà thật sự có thể nhìn thấy lão đại rồi ~~o(>_
Tuyết Tễ Thần Khởi ◆ Thần Phong: Gàoooo! Bắt lấy một Thanh Thần sama! Chúng ta không cầu anh quay lại ca hát, chỉ cầu có thời gian rảnh thì đến nhóm nhìn chúng ta, tâm sự cùng chúng ta! ! !

Tuyết Tễ Thần Khởi ◆ Trầm Trầm: Sama em yêu anh, yêu anh a a a a a a! ! ! Nhìn nơi này, nhìn nơi này! Cầu nhìn quen mắt, nơi này là một fan chân ái sau khi sama lui giới mới gặp sama người thật lần đầu tiên, gào w(°Д°)w

Lâu như vậy rồi không nói chuyện phiếm cùng các cô, Trang Uẩn thực sự không biết cùng các cô nói cái gì cho phải, vừa vặn trong quán có khách tới, anh liền lấy cớ lui đi.

“Xin hỏi anh dùng gì?”

Trang Uẩn thấy người kia nhìn xung quanh một hồi, tựa hồ không vội, qua một hồi lâu mới nghe hắn mở miệng, “Một ly trà sữa trân châu.”

“Được, xin chờ một chút.” Trang Uẩn cảm thấy người trước mặt có chút quen mắt, nhưng nhất thời không nhớ ra đã thấy hắn ở đâu, chắc hẳn cũng là sinh viên trong thành phố, mặc dù áo của hắn cùng cách ăn mặc không hề giống như một sinh viên.

Người đàn ông kia nhận lấy trà sữa, cũng không vội đi ngay, “Tại sao không thấy một người khác?”

Trang Uẩn ngẩn người.

Người đàn ông không nhanh không chậm nhắc nhở, “Thẩm Di Châu.”

Trang Uẩn khẽ giật mình, người này biết Thẩm Di Châu, chẳng lẽ cũng là sinh viên C ảnh?

“A, cậu ấy hôm nay nghỉ.”

Người đàn ông gật đầu, quay người rời đi.

Trang Uẩn nhìn hắn đi ra khỏi quán, còn trơ mắt nhìn mấy em gái truy đuổi Tùy Phong đang ngồi trong quán đi theo, những người còn lại cũng nhẹ giọng nói chuyện với nhau.

“Tớ nói này, nhìn gần vẫn thấy Tùy Phong đẹp trai hơn.”

“Dù sao tớ cũng không hâm mộ anh ta.”

“Đã thấy Tùy Phong rồi, liền không ưa hot boy C ảnh nữa.”

“. . . . . Nhưng tớ vẫn có chút kích động, dù sao cũng là minh tinh đó! Mặc dù không bằng Tùy Phong, nhưng dáng dấp trông cũng đẹp trai mà.”

“Không có tiền đồ, C ảnh có rất nhiều minh tinh, chuyện chúng ta muốn xem không phải là lật tường. Dù sao cũng là học viện điện ảnh tụ tập nhiều minh tinh nhất trong đoàn làm phim, cho nên tôi không chỉ có một chữ kí của minh tinh thôi đâu, Trịnh Văn Hiên thì tính là gì. . . . .”

Ồ. . . . . Trang Uẩn chợt hiểu ra, hoá ra người vừa rồi chính là cái cậu Trịnh Văn Hiên đang đỏ của ngành giải trí. Cảm ơn hắn đã mang đi một nửa các em gái đã chiếm vị trí ngồi suốt mấy giờ mà vẫn bất động như cũ.

Điện thoại rung lên không ngừng, tin nhắn bên trong nhóm truyền đến không ngừng nghỉ. Trang Uẩn lúc này đã hạ quyết tâm tiếp tục giả vờ chết rồi. Nhưng chuyện khiến anh cảm thấy kỳ quái đó chính là, từ sau khi mình nổi lên trong nhóm, Công Tử Uy Dĩ liền không thấy tăm hơi. Chuyện này không giống như trong suy nghĩ của Trang Uẩn cho lắm, không phải cái tên này gửi tin nhắn nói chuyện tới trước sao, chẳng lẽ hai năm không gặp, quả thật đã lạnh nhạt rồi?

Trang Uẩn nghĩ nghĩ, chủ động nhắn tin tới.

Thanh Thần: Tại sao hôm nay lại lên?

Trang Uẩn tiếp tục chờ, đến lúc nghĩ người này không có ý định để ý đến mình, thì lại thấy có tin nhắn trở về.

Công Tử Uy Dĩ: . . . . . Ừm.

Công Tử Uy Dĩ: Vừa đúng dịp.

Hai năm không trò chuyện, phong cách nói chuyện của người này đã thay đổi không ít rồi sao?

Thanh Thần: Tôi cũng tuỳ tiện nhìn qua. Nếu như tôi nhớ không lầm, cậu đang đi công tác?

Công Tử Uy Dĩ: A. . . . .

Công Tử Uy Dĩ: Đúng. Khá bận rộn.

Công Tử Uy Dĩ: Đã lâu không gặp, nhớ tôi không (chớp mắt)

Trang Uẩn thở ra một hơi, Công Tử Uy Dĩ như thế này mới là bình thường, lúc nãy còn tưởng y nói lắp nữa.

Công Tử Uy Dĩ: Vừa mới gặp cậu liền có chút kích động, không kịp phản ứng.

Thanh Thần: Cậu đoán xem tôi có tin không?

Công Tử Uy Dĩ: Không đoán, thúc thúc chúng ta không đoán (vẫy tay)

Công Tử Uy Dĩ: Ừm, cậu định quay lại à?

Thanh Thần: Không có, do buồn chán nên mới quay lại nhìn thôi.

Công Tử Uy Dĩ: A ~ Vậy thì cứ thường xuyên đến sủng hạnh hậu cung nha (che mặt)

Công Tử Uy Dĩ: Chỗ này của tôi còn có việc, hôm nào tìm cậu trò chuyện!

Thanh Thần: Ừm. . . . .

Sau đó anh nhìn thấy ảnh đại diện của Công Tử Uy Dĩ trong nháy mắt tối sầm, thật kỳ lạ, cái tên này không phải luôn có chứng kéo dài sao, bình thường mỗi lần nói chuyện sau nửa giờ vẫn thấy y còn rất hào hứng, tại sao lần này lại dứt khoát đến vậy, nhìn thấy anh tựa như nhìn thấy quỷ liền chạy.

Nội tâm Trang Uẩn có chút nghi ngờ, nhưng cũng không nghĩ sâu. Vốn còn muốn nói chuyện nhiều với Công Tử Uy Dĩ một lát để giết thời gian, nhưng bây giờ lại không biết nên làm cái gì. . . . .

Có điều rất nhanh sau đó, một người khác có thể giúp anh giết thời gian tự động tìm tới cửa.

Phong: Cơm sườn dấm đường anh mua rất ngon (mỉm cười)

Phong: Lần sau còn muốn ăn nữa (mỉm cười)

Trang Uẩn: Căn tin 1 tầng 2 ở cửa xoay số 2, mỗi ngày đều có bán!

Phong: Vậy chúng ta cùng đi ăn (#▽#)

Muốn chết à, sao cậu không bán manh với đoàn hậu viện của cậu như vậy đi!

Lúc này một em gái vẫn đang ngồi im trong quán đứng dậy, có chút nhăn nhó lại gần Trang Uẩn, ánh mắt Trang Uẩn chuyển dời từ màn hình điện thoại lên trên người cô gái, đang muốn mở miệng, thì em gái đã nói trước.

“Cái kia. . . . . Hôm nay Tùy Phong có tới không, anh có biết không?”

Trang Uẩn nhìn chằm chằm vào cô gái trong chốc lát, bỗng nhiên một chủ ý xấu hiện ra trong đầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play