Suốt một tuần tiếp theo, Trúc Lâm vẫn ở trong bệnh viện... Lúc thì cô được dì Quản chăm sóc, lúc này chơi cùng Long Ân, lúc thì lại nằm ngủ
bên cạnh Ngụy Long Thần. Sau một thời gian ở bên anh, Trúc Lâm mới biết
được thì ra cô nhìn anh có chút quen mắt vì anh từng xuất hiện ở tạp chí báo của Trường, lúc đó cô còn không biết anh là ai. Bây giờ, cái người
mà toàn trường tung hô học bá, tài phiệt, thiên tài gì đó lại là chồng
cô? Hơ? Cơ mà... Nếu anh đã là Tổng Thống của một nước vậy hà cớ gì phải chọn cô làm vợ? Biết bao nhiêu công chúa, tiểu thư danh giá hẳn là đang chờ đợi anh. Chợt, Trúc Lâm lại nghĩ đến một hướng khác... Đó là vốn dĩ anh đã có người trong lòng, bị gia đình ép lấy vợ sớm... Nên anh mắt
nhắm mắt mở kết hôn, đợi người kia về mới ly hôn? Nhưng mà... Nếu chỉ là trò chơi thì hà tất gì đăng kí kết hôn với cô làm gì cơ chứ? Càng
nghĩ... Trúc Lâm càng đưa ra những trường hợp khiến cô càng đau đầu và
đau lòng.
Trong suốt một tuần qua, dường như mọi việc bên ngoài kia Ngụy Long
Thần đều không cho cô biết, cô cũng không hiểu sao Nữu Nữu cũng không
đến thăm mình. Chẳng lẽ....
- Em đừng nghĩ nữa, Diệu gia sang Anh từ ba ngày trước rồi. Nghe nói là định cư.
Chưa để Trúc Lâm nghĩ đến việc gì thì Ngụy Long Thần vừa bước vào đã
nói trước, cô đưa đôi mắt to của mình nhìn anh, rồi khẽ nhíu mày lại nói
- Là anh làm đúng không?
- Đúng thì sao? Mà không đúng thì sao?
- Tại sao anh phải làm như vậy?
Gương mặt vốn đang hiền hòa của Ngụy Long Thần bị câu hỏi của cô làm
cho khó coi. Cô dám hỏi tại sao? Ha, đường đường là vợ của Ngụy Long
Thần này mà còn phải trốn ở nhà họ Diệu, không chỉ vậy... Nhà họ Diệu
còn cả gan bao che, hơn hết... Cái tên Diệu Chính Trung đáng chết kia
còn dám có tư tình với vợ anh. Hừ, chừng ấy lý do thôi cũng đủ để anh
phong sát toàn ngành rồi!
- Em quan tâm làm gì?
- Nữu Nữu và anh Diệu là bạn duy nhất của tôi. Chẳng lẽ tôi không có quyền hỏi về bạn mình?
- Bạn? Nực cười... Em đường đường là Tổng Thống phu nhân, hà cớ gì phải chọn loại bạn như vậy?
Trúc Lâm nhìn anh, rồi nở một nụ cười. Ngụy Long Thần giật mình nhìn
cô, nụ cười vừa rồi của cô là nụ cười tự chế giễu bản thân, còn có chút
khinh miệt bản thân trong đó. Cô thay vì nhìn anh, bây giờ lại chuyển
hướng nhìn sang ngoài cửa sổ, chậm chạp nói bốn từ
- Hữu danh vô thực.
Trái tim của Ngụy Long Thần bất giác quặn lên từng cơn. Thì ra từ
trước đến giờ cô chưa bao giờ dám nghĩ cô là vợ của anh. Ngụy Long Thần
cố nhìn chằm chằm vào Trúc Lâm, nhưng cô lại tìm cách tránh né
- Thôi bỏ đi, dù sao tôi cũng không có bạn bè gì. Xem như bắt đầu lại vậy.
- Mộc Mộc... Anh...
- Bỏ đi, tôi cũng không muốn nghe. Anh ngồi chơi hay về nhà thì tùy. Tôi muốn nghỉ ngơi.
Ngụy Long Thần đứng chết chân ở đó, rõ ràng anh đã cho thông báo với
tất cả báo chí rằng... Trúc Lâm là vợ hợp pháp của anh, chẳng lẽ... Cô
không cảm nhận được sự an toàn mà anh mang đến? Rốt cuộc trong đầu cô
đang nghĩ cái gì vậy?
- Ngụy tiên sinh, tôi muốn xuất viện.
- Em gọi anh là gì?
- Ngụy tiên sinh.
Dường như cô đã chạm đến giới hạn cuối cùng của anh, Ngụy Long Thần
thay vì dịu dàng như ban nảy liền thay đổi một trăm tám mươi độ biến
thành một con ác long đang nổi trận lôi đình. Anh đến bên cạnh cô, hung
hăng bóp chặt cằm của cô, trừng mắt nói
- Em là vợ tôi! Em nhớ cho rõ!
Trúc Lâm không phản kháng, cũng không la hét, cô chỉ cười nhạt
- Em thu ngay nụ cười vào!
Đôi mắt của cô giống như đang thiêu đốt anh, trong đôi mắt ấy... Anh
giống như đều bị cô nhìn thấu hết, tuy nhiên... Trúc Lâm vẫn nhẹ nhàng
đáp
- Ngay cả quyền được cười... Tôi cũng không có sao? Xem ra... Quy tắc của anh cũng thật khắt khe.
Nói xong, Trúc Lâm liền thu ngay nụ cười của mình, gương mặt vốn dĩ
đã bừng sáng hơn một chút liền biến thành màn đêm u tối, nó mờ tịt giống như tương lai của cô vậy. Ngụy Long Thần nhìn thấy Trúc Lâm như vậy
liền có chút lo lắng, anh ôm chặt cô vào lòng, nhẹ nhàng nói.
- Anh không có ý đó. Mộc Mộc, em là vợ anh... Cả đời này em là vợ anh.
- Ngụy tiên sinh, cho dù tôi là vợ anh... Nhưng tâm của anh không hề
đặt ở tôi. Anh chưa hề mang đến cho tôi cảm giác an toàn... Và hơn
hết...
Dừng một chút, Trúc Lâm đưa đôi mắt lạnh lẽo của mình nhìn Ngụy Long Thần rồi lãnh đạm nói
- Tôi không yêu anh.
Nói xong, Trúc Lâm thẳng tay đẩy Ngụy Long Thần ra, đôi mắt lạnh lẽo
kiên cường nhìn về phía Ngụy Long Thần, khẽ chớp một cái. Gương mặt của
anh có chút khó coi, cái này có được xem là bị chối tình cảm hay không?
Nhưng mà... Anh lại thấy có chút là lạ
- Mộc Mộc, vì Long Ân em...
- Tôi biết, vì Long Ân tôi sẽ ở lại thêm một hai năm. Sau này, tôi sẽ rời đi... Mãi mãi cũng không quay về.
- Ý em là gì?
- Không có ý gì, tôi muốn xuất viện.
Ngụy Long Thần nhìn cô cương quyết như vậy cũng không biết nói gì
thêm. Anh đành chiều theo ý cô, cho đến khi đến gặp bác sĩ điều trị
chính thì anh mới biết
- Ngụy tiên sinh, ngài cần quan tâm chăm sóc phu nhân nhiều hơn... Cô ấy đã mắc bệnh trầm cảm giai đoạn hai. Có lẽ cô ấy còn vì một vài người nên chưa hề nghĩ đến cái chết. Tuy nhiên, nếu để tình trạng này kéo
dài... E là...
- E là thế nào?
- E là cô ấy sẽ không chịu đựng được mà tự làm hại bản thân. Hơn hết, những người bệnh trầm cảm chủ yếu là tâm sinh, mà tâm bệnh... Phải chữa bằng tâm dược. Ngụy tiên sinh, công việc của ngài rất đặc biệt... Nhưng nếu ngài có thể ở bên cạnh cô ấy nhiều hơn có lẽ.... Sẽ ổn hơn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT