Lúc này, đứng trước mặt Ngụy Long Thần không còn là Tuệ Mộc nữa mà
thay vào đó là Long Ân và Định Viêm. Có lẽ bây giờ Ngụy Long Thần không
còn nhìn rõ được nữa rồi, nhưng ở bên ngoài... Tần Nhược Ái nhìn thấy
rất rõ, cả Long Ân và Định Viêm đều rất giống anh, nhất là hiện tại...
Cả hai đứa đều có cùng một biểu cảm là ra sức bảo vệ mẹ mình và biểu cảm này... Đặc biệt giống với Ngụy Long Thần. Bây giờ, Tần Nhược Ái đứng
lên... Khẽ cúi đầu.
- Tuệ Mộc tiểu thư... Là do tôi không đúng... Tôi không nên xuất hiện vào lúc này, tôi sẽ đi... Tôi sẽ quay lại Tần gia, mãi mãi cũng không
gặp lại Ngụy Long Thần nữa... Cô... Đừng đưa Long Ân rời khỏi anh ấy,
anh ấy thật sự không thể chịu nổi đâu.
Tuệ Mộc nhìn Tần Nhược Ái, không hiểu tại sao cô có cảm giác Tần
Nhược Ái này không phải người xấu mà trái lại... Cô còn có chút thương
cảm cho cô ấy, nhưng mà... Ngụy Long Thần vẫn yêu thương Tần Nhược Ái
như vậy, chắc chắn sẽ không để cô ấy rời đi đâu. Long Ân ở đây có lẽ
không chịu ấm ức, nhưng Long Ân là con trai cô. Tuệ Mộc tuyệt đối không
bao giờ để Long Ân ở lại đây thêm nữa.
- Tần tiểu thư, tình cảm của cô và Ngụy Long Thần tôi nhìn ra rồi. Cô yên tâm, tôi chỉ ở lại đây một tháng mà thôi. Sau khi hoàn thành xong
bản vẽ, thì công việc hợp tác giữa tôi và anh ta cũng kết thúc. Cô không cần lo lắng.
- Tuệ Mộc... Ý của tôi không phải như vậy.
Tề An đứng dậy, kéo Tuệ Mộc sang một bên rồi nhìn Ngụy Long Thần nói.
- Ngụy Long Thần, tôi không biết cậu nghĩ thế nào. Nhưng ở đây tôi
muốn nói thật cho cậu biết... Định Viêm, đúng là lấy họ Hoàng Phủ...
Nhưng trên giấy tờ, tôi là chú ruột của Mộc Mộc. Còn tại sao có Định
Viêm... Chắc cậu nên hỏi lại người khác.
Ngụy Long Thần nhìn Định Viêm, gương mặt của bé con bây giờ thật sự
chỉ có sự căm phẫn nhìn anh mà thôi, Long Ân lạnh nhạt nhưng đầy nguy
hiểm, Định Viêm tức giận lại tràn ngập sát khí. Nếu như Định Viêm không
phải con trai của Tề An và Tuệ Mộc, vậy Định Viêm rất có khả năng là con trai của anh. Ngụy Long Thần nhìn Tuệ Mộc, rồi lên tiếng.
- Thằng bé... Là con trai anh... Đúng không?
- Ngụy Long Thần, cậu nghĩ nhiều rồi. Định Viêm là con trai tôi!
Lại thêm một giọng nói phát ra từ sau lưng cô, Tuệ Mộc có chút kinh
ngạc nhìn. Thì ta là Liêu Dinh, cô nhớ hắn ta đâu có muốn lộ diện? Sao
bây giờ lại xuất hiện ở đây, mà là còn trong tình huống éo le như thế
này nữa cơ chứ. Định Viêm nhìn thấy Liêu Dinh liền chạy đến ôm lấy anh
ta, rồi mỉm cười gọi.
- Cha!
Liêu Dinh bế thằng bé lên, bước đến bên cạnh Tuệ Mộc. Cô cũng rất chịu phối hợp, nhìn anh ta rồi mỉm cười.
- Em nghĩ anh không muốn lộ diện cơ mà?
- Để vợ mình hợp tác với chồng cũ. Anh không yên tâm.
Tề An và Liêu Dinh đã gặp nhau trước kia rồi, lúc đó Tề An cứ nghĩ
Liêu Dinh muốn lợi dụng Tuệ Mộc để trả thù Ngụy Long Thần, nhưng mà sau
đó Tề An lại không nhìn ra Liêu Dinh muốn lợi dụng cô... Mà Liêu Dinh
thật sự quan tâm đến cảm xúc của cô, có những lần Liêu Dinh muốn nói cho cô biết tình hình của Ngụy Long Thần, nhưng nhìn sắc mặt và tâm trạng
của cô thì anh ta lại im lặng không nói gì nữa. Bao nhiêu năm nay, Tề An vẫn luôn đề phòng Liêu Dinh, nhưng anh ta lại khiến cho Tề An phải thay đổi suy nghĩ rất nhiều.
- Ngụy Long Thần, cậu nghĩ nhiều rồi. Định Viêm là con trai của tôi
và Mộc Mộc. Vì tôi và cô ấy chưa tổ chức hôn lễ, nên Định Viêm vẫn giữ
họ Hoàng Phủ.
- Liêu Dinh! Sao mày lại ở đây! Ai cho phép mày gọi cô ấy là Mộc Mộc.
Liêu Dinh cười lớn đầy châm biếm, rồi lại khinh bỉ nói.
- Nực cười... Cô ấy tên Tuệ Mộc, tôi không gọi là Mộc Mộc... Vậy thì... Gọi là bà xã đi.
- Im miệng!
- Đủ rồi. Ngụy Long Thần, năm đó Tần Nhược Ái chọn cậu, tôi cũng
không nói gì, trước đây Mộc Mộc chọn cậu... Nhưng cậu thì sao? Vẫn còn
vương vấn Tần Nhược Ái. Bây giờ lại muốn có thêm Mộc Mộc... Cậu có thấy
bản thân quá tham lam rồi không?
- Không phải! Liêu Dinh, anh không được nói bậy... Mấy năm nay tôi
luôn ở bên cạnh Hành Vũ, vì anh ấy đi công tác... Lo sợ tôi ở nhà một
mình không an toàn, nên mới bảo tôi sang đây thôi.
Tuệ Mộc nhìn Tần Nhược Ái, rồi lại nhìn ngôi nhà chứa đựng toàn những sự giam cầm này. Cô mỉm rồi chua chát.
- Đây là ngôi nhà giam lỏng tôi suốt năm năm. Không có điện thoại,
không có bạn bè... Cũng không có ai quan tâm đến tôi còn sống hay đã
chết. Nếu như năm đó không phải vì tôi đang mang thai Long Ân... Thì có
lẽ... Tôi chết lâu rồi.
Liêu Dinh nắm lấy tay của Tuệ Mộc, tuy giữa anh ta và cô hiện tại chỉ đang diễn kịch nhưng mà... Nhưng mà anh ta thật sự không muốn nhìn thấy giọt nước mắt này. Đã có quá nhiều người phải khóc vì Ngụy Long Thần
rồi, anh ta không muốn cô lại là người rơi nước mắt. Mà Liêu Dinh
muốn... Người phải khóc lóc, quỳ xuống van xin cô phải là Ngụy Long
Thần!
- Ngụy Long Thần, vợ tôi có chút xúc động... Mong cậu bỏ qua.
- Im miệng! Cô ấy là vợ tôi! Là vợ của tôi!
Liêu Dinh cười đầy khinh miệt rồi nói.
- Vợ cậu? Nực cười... Ngay cả vợ mình mà còn nhận nhầm sao? Ngụy Long Thần, nên nhớ... Chính cậu là kẻ vương vấn Tần Nhược Ái. Nếu tôi nhớ
không nhầm... Lúc Tuệ Mộc sinh Long Ân, thì cậu đâu có ở bên cạnh...
Vì... Lúc đó cậu còn bận tìm kiếm Tần Nhược Ái cơ mà?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT