Chu Cao Lãng im lặng không đáp, Cố Cửu Tư vừa hỏi thành lời cũng lập tức kinh ngạc bởi lá gan của mình. Bất kể sức khỏe Phạm Hiên tốt hay xấu thì tại thời điểm tân tiều vừa thành lập, câu trả lời nhất thiết phải là tốt.
Hắn gấp rút đứng dậy rồi quỳ xuống và nói, “Hạ quan ăn nói bậy bạ, mong đại nhân thứ tội.”
“Ngươi làm gì vậy?” Chu Cao Lãng thoáng cười buồn bã, ông quay đầu nhìn bầu trời bên ngoài, vẻ mặt bình thản. “Đứng lên đi. Sắp mưa rồi, ngươi mau về nhà.”
Cố Cửu Tư vội vàng đáp lại. Sau khi dập đầu hành lễ, hắn rời khỏi phòng Chu Cao Lãng.
Ngoại trừ vấn đề sức khỏe Phạm Hiên thì những lời hôm nay Chu Cao Lãng nói đều nằm trong dự đoán của hắn. Hắn định đứng ở hành lang lấy lại bình tĩnh song vừa bước chân ra khỏi phòng đã thấy Chu Diệp khoanh tay đứng đợi. Thấy hắn đi ra, Chu Diệp quay đầu lại cười nói, “Tẩu tử ngươi muốn mời ngươi ăn cơm nên ta đứng đây chờ.”
Lời này khiến Cố Cửu Tư ngước nhìn sắc trời rồi lắc đầu bảo, “Không được, hôm nay ta đã nhắn Ngọc Như sẽ về sớm. Ta xin được cáo từ.”
Chu Diệp thấy hắn trả lời như thế cũng không gây khó dễ, chỉ nói, “Mới đến Đông Đô nên ngươi chưa có nhiều đồng liêu, nhân cơ hội này hãy thường xuyên dùng cơm với Ngọc Như. Ta sợ về sau ngươi sẽ chẳng có nhiều thời gian.”
Cố Cửu Tư nghe vậy bèn cười và lắc đầu, “Trước kia ta ra ngoài chè chén đã đủ rồi, mai sau trừ phi bắt buộc thì sẽ về nhà ăn cơm.”
Hắn dường như chợt nhớ tới Liễu Ngọc Như nên ngượng ngùng nói, “Nhà phải có dáng vẻ của nhà, ta muốn mỗi ngày đều ăn cơm tối với nàng.”
Chu Diệp gật gù, hắn vừa tiễn Cố Cửu Tư ra ngoài vừa cười, “Ta thật ra phải học hỏi ngươi nhiều hơn.”
Cố Cửu Tư không nói gì, hắn liếc nhìn Chu Diệp.
Từ nhỏ Chu Diệp đã bôn ba bên ngoài. Chu Cao Lãng đi lên từ hai bàn tay trắng, vừa không thạo chuyện tiền bạc vừa chẳng có của cải, ông hoàn toàn dựa vào tiền lương triều đình phân phát. Vì vậy Chu Diệp từ lúc hơn mười tuổi đã ra ngoài buôn bán, khi lớn lên cũng chuyên đảm nhiệm vấn đề vải vóc lẫn tiền nong ở U Châu. Ví dụ như lần đầu Chu Diệp đến Dương Châu là để mua sắm quân nhu.
Còn nhỏ tuổi đã phải gánh vác nhiều thứ nên Chu Diệp vô cùng giỏi trong lĩnh vực đối nhân xử thế; bất kể đối phương nghèo khó hay giàu sang thì hắn cũng cư xử hợp tình hợp lý.
Muốn giữ Cố Cửu Tư ở lại dùng cơm thì kiên nhẫn chờ bên ngoài, nhưng nếu Cố Cửu Tư phải về thì hắn cũng chả hề giận dữ. Tiễn Cố Cửu Tư tới cổng, Chu Diệp dặn dò, “Sợ là sắp mưa to, nhớ đi đứng cẩn thận.”
Cố Cửu Tư cười, “Huynh yên tâm.”
Hắn nghĩ ngợi rồi nói, “Chu đại ca, hôm nay thật xin lỗi vì làm huynh phí công chờ ta.”
“Không sao,” Chu Diệp cười bảo, “Uyển Chi chưa sai người nấu cơm nên chẳng lãng phí gì hết.”
Cố Cửu Tư biết hắn nói giỡn nên cười hành lễ với Chu Diệp xong liền thả mành xuống và chỉ thị cho Mộc Nam đánh xe rời đi. Ngựa đi chưa được vài bước, Cố Cửu Tư đột nhiên vén mành rồi hỏi, “Hiện giờ phu nhân đang ở đâu?”
“Biết ngay ngài sẽ hỏi mà.” Mộc Nam cười khì khì. “Mới nãy ta sai người đi hỏi thăm, thiếu phu nhân chắc đang uống trà ở phố Cửu Phương.”
Mộc Nam tốn cả đêm qua để học thuộc bản đồ Đông Đô, Cố Cửu Tư cũng ghi nhớ những đường phố quan trọng. Hắn biết Cửu Phương, đây là con phố phồn hoa nhất Đông Đô.
“Chúng ta đi đón nàng.”
Cố Cửu Tư hào hứng lên tiếng, Mộc Nam thở dài vâng dạ.
Cố Cửu Tư hứng thú bừng bừng đi tới chỗ Liễu Ngọc Như, còn nàng dẫn theo Ấn Hồng uống trà trong quán. Thuyết thư tiên sinh ngồi ở đại sảnh kể chuyện kỳ thú ở Dương Châu nhưng phần lớn vẫn nói về Đông Đô.
Cả ngày nay Liễu Ngọc Như chạy ngược xuôi thăm dò giá cả nhà ở cũng như tiền thuê nhà tại Đông Đô, nàng cũng ghé xem mấy nơi.
Giá nhà ở Đông Đô gấp đôi Dương Châu, tiền thuê nhà còn xa xỉ hơn. Chủ yếu vì rất đông người tới Đông Đô, phần lớn họ là phú hào từ khắp mọi miền nên tốn chút tiền ở đây trong thời gian ngắn cũng chẳng sao.
Sau khi đi dạo một vòng, Liễu Ngọc Như phát hiện nơi bọn họ đang ở tạm ngoại trừ vẻ ngoài hơi khó coi thì các mặt khác không đến nỗi nào. Đặc biệt nếu chỉ xét vị trí thì rất gần cung điện, đi bộ chỉ tốn cỡ một khắc, về sau Cố Cửu Tư có thể ngủ nướng thêm chốc lát.
Hắn vốn là kẻ lười biếng, mỗi ngày rời giường đều như bị đòi mạng; nhất là vào mùa đông thì còn khó gọi hắn dậy hơn. Trước đây ở Vọng Đô, huyện nha của hắn có quyền lớn nhất nên hắn tuyên bố gần cuối ngày mới bắt đầu làm việc. Hiện giờ đến Đông Đô thì giờ Mẹo mỗi ngày phải lên triều; ngày đầu do mới vào Đông Đô nên hắn còn hưng phấn chứ lâu dài sẽ thành tra tấn hắn mất.
Liễu Ngọc Như suy xét nguyên ngày liền tính toán mua hẳn tòa nhà này. Tuy rằng số tiền bỏ ra không nhỏ nhưng tiền lời nửa năm qua của Hoa Dung, cộng thêm thù lao chuyến đi thu thập lương thực, cũng đủ mua một tòa nhà ở Đông Đô và còn dư lại một nửa số tiền.
Quyết định xong xuôi, Liễu Ngọc Như hơi mệt nên ngẫu nhiên chọn quán trà để vào nghỉ ngơi rồi mới về nhà.
Người xung quanh đều đang tán gẫu, toàn là bàn tán về tân triều. Hiện giờ tân triều sửa quốc hiệu thành Hoa, niên hiệu là Vĩnh Phúc. Mọi người lén thảo luận về Phạm Hiên lẫn triều thần, nhìn chung cũng không ai có bất mãn gì nhiều.
Chuyện thứ nhất Phạm Hiên làm sau ngày xưng đế là tuyên bố giảm thuế má, khiến bá tánh cực kỳ mừng rỡ. Song Liễu Ngọc Như lại ngẫm nghĩ nếu Phạm Hiên giảm thuế thì tiền của triều đình từ đâu ra? Dĩ nhiên sẽ lấy từ nơi khác.
Liễu Ngọc Như ngồi một lúc thì thấy trời âm u, nàng quay đầu nhìn thoáng qua bên ngoài rồi nói với Ấn Hồng, “Hình như trời sắp mưa?”
Ấn Hồng vừa rót trà cho nàng vừa ngẩng đầu quan sát bên ngoài, nàng ấy đề nghị, “Có vẻ vậy, hay chúng ta trở về?”
Liễu Ngọc Như gật đầu, nàng chỉ thị Ấn Hồng đi gọi xe ngựa. Xe ngựa của bọn họ dừng cách đây hơn ba con phố, Ấn Hồng cũng phải tốn chút thời gian để đi.
Liễu Ngọc Như từ tốn uống trà, nàng đứng dậy đi gặp người tính tiền rồi bước xuống dưới lầu.
Bên ngoài sấm động ầm ầm, giọt mưa lớn cỡ hạt đậu bắt đầu rơi xuống. Lúc Liễu Ngọc Như đi tới cửa thì trời đã đổ mưa to, nước mưa xuôi theo mái hiên làm cả trời đất trở nên nhạt nhòa. Liễu Ngọc Như đứng tại cửa, nàng thầm nghĩ lúc này chắc Ấn Hồng cũng chưa đến được chỗ xe ngựa, chỉ sợ đang đi gặp mưa to nên đang tránh mưa dưới mái hiên nào đó.
Liễu Ngọc Như cũng chẳng nóng vội, nàng đứng ở cửa ngắm nhìn màn mưa.
Nàng lặng lẽ đứng đấy, còn ở bên trong tửu lầu đối diện có một nam tử trẻ tuổi mặc quần áo đẹp đẽ quý giá đang ngồi dựa vào ghế. Y lẳng lặng nhìn người qua đường vội vã chạy tránh mưa trên phố.
Y vô cùng tuấn tú, mắt phượng môi mỏng, đường nét gương mặt sắc sảo nên lộ ra vài phần khắc nghiệt. Nhưng dù vậy vẫn chẳng ảnh hưởng đến ngũ quan đẹp bẩm sinh này, người nhìn chỉ thấy y mang theo vẻ đẹp đượm chút tà khí.
Y ngồi bên cửa sổ tửu lầu, vừa xoay tròn chiếc nhẫn ban chỉ[1] xanh biếc trên ngón tay vừa chậm rãi nói, “Không ngờ Đông Đô cũng có mưa to thế này.”
Người hầu phía sau y không nói gì, căn phòng hết sức yên lặng. Lạc Tử Thương cầm chén rượu nhấp một ngụm, ánh mắt y xuyên qua màn mưa và dừng lại trên người nữ tử đứng ở cửa quán trà đối diện.
Nàng mặc áo khoác bằng lụa mỏng, áo trong màu trắng, búi mái tóc của phụ nhân. Dáng vẻ nàng khi đứng ở cửa quán trà tựa liễu rủ tháng ba tại Dương Châu, mềm mại mà mỹ lệ.
Lạc Tử Thương lẳng lặng ngắm nhìn giây lát, y chợt cất tiếng, “Có phải Cố Cửu Tư đã tới Đông Đông không?”
Người hầu đứng sau y rốt cuộc mở miệng, đáp vô cùng ngắn gọn, “Hẳn là đã tới.”
Lạc Tử Thương ngẩng đầu lẩm bẩm, “Tin truyền đến từ cuối năm, cũng hơn ba tháng rồi nên chắc đã tới đây.”
Y cười cười rồi bỗng nhiên nói, “Vũ Nam, mang dù lại đây cho ta.”
Người hầu tên Vũ Nam không đáp lại mà lập tức đi ra ngoài. Lạc Tử Thương đứng dậy phủi phủi ống tay áo, y kiểm tra thấy ngọc bội đeo ngay ngắn và quần áo phẳng phiu mới xuống dưới lầu.
Vũ Nam đã tính tiền, đang cầm dù đứng tại cửa. Lạc Tử Thương lấy dù từ trong tay Vũ Nam và dặn, “Ngươi chờ ở đây.”
Dứt lời, Lạc Tử Thương bung dù rồi bước vào trong màn mưa.
Lúc này Cố Cửu Tư đang ở trong xe ngựa mà gà gật dựa vào thành xe.
Sáng nay dậy sớm quá, lúc đó vội vã nên hắn chưa thấy gì, giờ được nhàn nhã thì cơn buồn ngủ lập tức mãnh liệt hơn. Hắn vừa tựa người vào vách xe vừa ngủ gật, thậm chí chẳng nghe thấy tiếng mưa rơi che trời lấp đất ngoài kia.
Đi không biết bao lâu thì xe ngựa ngừng đột ngột, hắn loáng thoáng nghe bên ngoài có tiếng nói chuyện. Hắn vừa mơ màng mở mắt đã thấy mành xe được cuốn lên rồi Ấn Hồng xuất hiện.
Người nàng ấy hơi ướt nhưng không đến nỗi nào, Cố Cửu Tư tỉnh ngủ hẳn và vội hỏi, “Sao chỉ có mình ngươi, thiếu phu nhân đâu?”
“Phu nhân bảo nô tỳ đi gọi xe ngựa còn ngài ấy chờ tại quán trà. Nhưng đột nhiên trời đổ mưa to, nô tỳ bị kẹt ven đường thì tình cờ gặp được cô gia.” Ấn Hồng nhanh chóng giải thích.
Cố Cửu Tư cuốn mành để nhìn bên ngoài, mưa to như trút nước. Hắn đưa lưng về phía Ấn Hồng mà hỏi, “Nàng một mình đợi ngươi?”
“Vâng.” Ấn Hồng cũng hơi sốt ruột. “Hôm nay chỉ có ta đi cùng thiếu phu nhân.”
Cố Cửu Tư nhíu mày. Hắn nghĩ mưa to thế này mà còn bắt Mộc Nam điều khiển xe ngựa ở bên ngoài thì hơi quá đáng, nhưng để Liễu Ngọc Như một thân một mình lại khiến hắn bất an. Hắn nói, “Ngươi nói cho Mộc Nam biết địa chỉ quán trà chưa?”
“Rồi ạ,” Ấn Hồng trả lời, “ở gần đây thôi, đi một chút là đến.”
Lúc Cố Cửu Tư gặp được Ấn Hồng, quãng thời gian chờ đã làm Liễu Ngọc Như hơi buồn chán.
Nàng cảm thấy tính tiền xong còn quay lại thì hơi phiền bèn dựa vào cửa để chờ. Thuyết thư tiên sinh ở phía sau không nói về tình hình chính trị đương thời nữa mà kể chuyện Bạch Nương Tử. Mưa to nơi cầu Đoạn Kiều, Hứa Tiên bung dù mà đến. Cây dù có tám mươi bốn nan làm từ trúc và giấy dầu, cán màu tía, mặt trên vẽ hoa ngọc lan nở rộ. Nước mưa xuôi theo dù chảy xuống, đọng trên cây cỏ như những hạt ngọc.
Liễu Ngọc Như rảnh rỗi liền duỗi tay hứng mưa, nàng bất chợt thấy một bóng người xuất hiện giữa con đường vắng vẻ.
Ban đầu không thấy rõ mặt nên nàng chẳng để ý, nhưng khi đối phương đi đến giữa đường thì diện mạo của y dần lộ rõ.
Liễu Ngọc Như thu hồi tay, bất giác cả người cứng đờ nhưng khuôn mặt vẫn giữ vẻ thản nhiên.
Đối phương thấy động tác của nàng liền nhẹ nhàng cười. Y thong dong lại gần, vừa cầm dù đứng trước Liễu Ngọc Như vừa cười nói, “Liễu lão bản.”
Liễu Ngọc Như bật cười cứ như chưa hề có gì xảy ra giữa hai người rồi cung kính chào lại, “Lạc công tử.”
Hai người giữ im lặng, kỳ thật trong lòng đôi bên đều biết rõ mọi chuyện nhưng lại vờ vĩnh như chả biết gì. Lạc Tử Thương không nhắc tới Cố Cửu Tư mà chỉ hỏi, “Liễu lão bản cũng đến Đông Đô?”
“Ta tới Đông Đô là chuyện bình thường,” Liễu Ngọc Như bình thản đáp, “nhưng không ngờ Lạc công tử bận trăm công ngàn việc ở Dương Châu mà cũng tới Đông Đô?”
“Đông Đô là chốn phồn hoa, người trong thiên hạ đều đổ về đây, Lạc mỗ dĩ nhiên không phải ngoại lệ.”
Lạc Tử Thương thoáng liếc nhìn xung quanh rồi nói tiếp, “Liễu lão bản tính đi đâu, hay để Lạc mỗ tiễn một đoạn?”
“Không cần đâu.” Liễu Ngọc Như quay đầu nhìn về phía màn mưa. “Người nhà sắp tới nên ta đứng đây chờ. Nếu Lạc công tử bận việc thì thiếp thân sẽ không quấy rầy.”
“Ta hiện tại không bận gì cả.”
Lạc Tử Thương đi đến bên cạnh Liễu Ngọc Như, y gập dù lại rồi nhã nhặn nói, “Mới tới Đông Đô đã gặp cố nhân, trong lòng tại hạ rất đỗi vui mừng. Vì vậy muốn cùng Liễu lão bản chờ người nhà, tiện thể trò chuyện đôi ba câu.”
“Hình như giữa ta và Lạc công tử không có chuyện để nói.”
Liễu Ngọc Như thu hồi vẻ mặt tươi cười rồi lẳng lặng nhìn màn mưa, “Lạc công tử vào quán uống hai chén trà, ngắm trận mưa to này ở Đông Đô, vẫn thú vị hơn là trò chuyện với một phụ nhân như ta.”
“Sao lại không có gì để nói?”
Lạc Tử Thương khẽ cười, thanh âm y rất trầm khiến nó mang theo sự tối tăm khó diễn tả, “Sẽ khá thú vị nếu chúng ta tâm sự phương thức Liễu lão bản đã dùng tại Dương Châu để luồn lách lệnh cấm tăng giá lương thực của ta.”
Nghe đến đây, Liễu Ngọc Như không lên tiếng mà quay đầu về phía Lạc Tử Thương rồi chăm chú nhìn hắn. Lạc Tử Thương cười vui vẻ, chẳng hề có chút tức giận, y tiếp tục nói, “Tại hạ thật lòng muốn học hỏi, tuyệt đối không có ý trách cứ.”
“Nếu Lạc công tử hỏi câu này thì dĩ nhiên đã biết tường tận.” Liễu Ngọc Như vẫn giữ sắc mặt bình tĩnh. “Sau khi ta rời đi, bắt người còn sót lại và tra khảo một chút thì chẳng phải sẽ hiểu ư? Còn hỏi ta làm gì.”
“Rốt cuộc không phải chính mình làm thì sợ có nhiều chi tiết người đấy cũng chẳng rõ.”
Lạc Tử Thương cúi đầu nhìn cây dù trong tay. Hoa lan trên dù còn dính nước, y lấy khăn lụa từ trong tay áo ra rồi nhẹ nhàng lau trên hoa lan, miệng chuyển chủ đề, “Có điều Liễu lão bản không muốn nói thì thôi vậy. Hay chúng ta nói chuyện khác nhé, nghe bảo Liễu lão bản đang tìm người Liễu gia?”
“Không có.” Nghe Lạc Tử Thương đề cập người nhà, giọng Liễu Ngọc Như tức khắc trở nên lạnh lùng.
Lạc Tử Thương khẽ cười, “Không cần căng thẳng, ta chỉ thuận miệng hỏi thôi. Nếu Liễu lão bản nhờ thì biết đâu ta có thể giúp một tay?”
“Không cần.” Liễu Ngọc Như lạnh nhạt nói, “Ta không hòa thuận với người nhà nên chẳng có mong muốn tìm họ, làm phiền Lạc công tử nhọc lòng rồi.”
Vừa dứt lời, xe ngựa của Cố Cửu Tư lộc cộc tiến đến. Liễu Ngọc Như đã thấy xe ngựa từ xa, nhìn hoa văn trên xe là nàng nhận ra ngay cỗ xe thuộc về Cố gia, thế nên khuôn mặt lập tức sáng ngời. Lạc Tử Thương âm thầm quan sát nàng, chậm rãi nói, “Suy cho cùng duyên phận giữa ta và Liễu lão bản cũng không nông cạn, nhưng mấy lần gặp gỡ vẫn chưa biết tên Liễu lão bản. Xin hỏi quý danh của Liễu lão bản là gì?”
“Chúng ta không thân quen, Lạc công tử chẳng cần biết khuê danh[2] của ta cũng được.”
Trong lúc hai người nói chuyện, xe ngựa đã dừng ở cửa. Cố Cửu Tư cầm dù rồi vén mành lên và nhảy xuống từ trên xe ngựa. Hắn nhanh chân tới trước mặt Liễu Ngọc Như, vừa che dù cho Liễu Ngọc Như vừa hớn hở bảo, “Ngọc Như, hôm nay mưa lớn ghê. May ta đến đón nàng chứ không nàng biết xoay xở thế nào. Đi thôi, ta đưa nàng về nhà.”
Liễu Ngọc Như im lặng cười tủm tỉm nghe hắn tự tranh công. Cố Cửu Tư thấy ánh mắt nàng nhìn thấu mình liền xấu hổ ho nhẹ một tiếng. Một tay hắn cầm dù cho Liễu Ngọc Như, tay kia quàng lên vai nàng để tay áo hắn chắn mưa cho nàng; hắn che chở nàng như vậy suốt đoạn đường đến xe ngựa.
Cố Cửu Tư không để ý Lạc Tử Thương, Liễu Ngọc Nhu cũng cố tình chẳng lên tiếng cáo biệt y. Lạc Tử Thương híp mắt dõi theo bóng dáng bọn họ, chờ hai người đến chỗ xe ngựa thì y bỗng cất tiếng, “Liễu Ngọc Như!”
Mọi người dừng bước, lúc này Cố Cửu Tư mới chú ý tới sự tồn tại của Lạc Tử Thương. Hắn quay đầu lại, nghi hoặc nhìn về phía y.
Đôi mắt Lạc Tử Thương chỉ hướng về Liễu Ngọc Như, nàng nhíu mày nhìn y. Lạc Tử Thương mỉm cười, y bung dù đến trước mặt hai người rồi gập dù lại. Cả người y ướt đẫm trong cơn mưa nhưng y hoàn toàn chẳng bận tâm, chỉ trao dù cho Liễu Ngọc Như và cười nói, “Đời này khó quên ơn đưa dù.”
Liễu Ngọc Như không nói gì, Lạc Tử Thương thấy nàng bất động liền ung dung đặt dù trên xe ngựa. Sau đó y khom mình hành lễ tựa như đây là lần đầu tiên hai người gặp mặt rồi cung kính tự giới thiệu, “Liễu tiểu thư, tại hạ là Lạc Tử Thương.”
Mặt Cố Cửu Tư biến sắc, Lạc Tử Thương xoay người đi về phía tửu lầu.
“Công tử…” Mộc Nam lo lắng cất tiếng.
Cố Cửu Tư không đáp trả, hắn xoay người lại bình thản nói với Liễu Ngọc Như, “Nàng đừng đứng trong mưa, vào xe ngựa đi.”
Liễu Ngọc Như biết Cố Cửu Tư đang không vui nên chẳng dám nhiều lời, chỉ biết gật đầu đồng ý rồi lên xe ngựa theo lời hắn.
Cố Cửu Tư che dù cho nàng đi vào xe ngựa, sau đấy hắn cũng bước lên theo.
Lúc đứng trên xe, hắn cảm thấy chân giẫm phải cái gì liền cúi đầu nhìn. Đập vào mắt hắn là chiếc dù vẽ hoa lan sinh động như thật, nếu bung dù trong mưa sẽ càng tô điểm cho hoa.
Cố Cửu Tư trầm mặc trong giây lát, hắn bỗng khom lưng nhặt lên cây dù. Trong lúc mọi người chưa kịp phản ứng, hắn đột ngột ném dù về phía Lạc Tử Thương!
Hắn ra tay quá nhanh khiến chả ai đề phòng kịp, chiếc dù nện cái “cộp” vào đầu Lạc Tử Thương. Lạc Tử Thương bị đập đầu khiến chân bước lảo đảo, y dùng khuôn mặt lạnh tanh quay đầu lại nhìn. Cố Cửu Tư đứng trên xe ngựa, tay cầm dù, miệng cười cười, “Lạc công tử, lần sau gặp mặt cảm phiền nhớ gọi nàng là Cố phu nhân.”
Lạc Tử Thương không trả lời, vẻ mặt y lạnh lùng. Mặt mũi Cố Cửu Tư tối sầm, hắn quát khẽ, “Hễ ta bắt gặp ngươi đưa đồ linh tinh cho phu nhân ta thì sẽ đánh ngươi một trận!”
Dứt lời, Cố Cửu Tư gập dù lại rồi cúi đầu và vén rèm đi vào xe ngựa.
Ấn Hồng lẫn Liễu Ngọc Như đều ngồi trong xe, bọn họ nghe thấy hết chuyện nãy giờ nên đang mím môi nhịn cười.
Lúc xe ngựa bắt đầu di chuyển, Cố Cửu Tư dường như cảm thấy đập một cú chưa đủ bèn nghĩ ngợi rồi cầm dù của mình lên, xốc mành, và định ném nó đi.
Liễu Ngọc Như vội vàng cầm tay Cố Cửu Tư mà khuyên nhủ, “Thôi thôi, đập một lần còn được chứ đến lần thứ hai lại thành vô lý. Chàng mới thăng quan tiến chức, đừng để hôm nay làm quan, mai lại thu được sổ con tố cáo chàng đánh người trên phố.”
Liễu Ngọc Như lấy cây dù trong tay Cố Cửu Tư đưa cho Ấn Hồng rồi nói tiếp, “Huống chi đánh y cũng được nhưng dù nhà mình là loại tốt, giá đắt lắm đấy.”
“Nàng nhìn cái bộ dạng tiểu bạch kiểm của y kìa!” Cố Cửu Tư càng nghĩ càng giận. “Ta ở ngay đây mà y còn dám làm mấy chuyện đó, bộ tưởng ta là quả hồng mềm chắc? Chẳng lẽ nàng không biết tên y là Lạc Tử Thương? Còn cần y giới thiệu bản thân à? Ta thấy y rắp tâm muốn gây sự, bụng đầy ác ý, quấy rối nàng ngay trước mặt ta!”
Cố Cửu Tư chọc cười Liễu Ngọc Như, nàng lấy khăn từ bên cạnh rồi vừa lau khô tay cho hắn vừa khuyên giải, “Ta chỉ mới gặp y hai lần, hôm nay là lần thứ ba, ta còn đã gả cho chàng thì sao y có thể coi trọng ta chứ?”
Liễu Ngọc Như cúi đầu, ôn hòa nói, “Y nhằm vào chàng đấy, chàng nghĩ y không biết chàng ư? Kể cả hai người không quen thì y chắc chắn biết chàng là tướng công của ta, chàng vừa xuất hiện là y biết ngay. Y cố tình chọc tức chàng thôi.”
“Ai quan tâm ý đồ của y chứ.” Cố Cửu Tư lập tức nói, “Lần sau y còn làm phiền nàng thì ta chả thèm chức quan này nữa, ta sẽ đánh nát mặt y rồi gói ghém gửi y về Dương Châu! Để xem y còn dám ở đây bỡn cợt không!”
Ấn Hồng nhịn không được mà khẽ bật cười thành tiếng, Liễu Ngọc Như oán trách liếc nàng ấy một cái. Ấn Hồng nhanh tay cúi đầu rót trà, Cố Cửu Tư trừng mắt với nàng ấy, “Cười cái gì mà cười? Buồn cười lắm à?! Ngươi bỏ lại thiếu phu nhân của mình ở đó, làm nàng gặp phải yêu râu xanh, ngươi không biết xấu hổ mà còn dám cười?”
“Cô gia, ta xin lỗi, ta sai rồi.” Ấn Hồng nhanh nhẹn nhận sai.
Liễu Ngọc Như thấy Cố Cửu Tư muốn trút giận lên Ấn Hồng bèn vội chen ngang, “Hôm nay lên triều thế nào? Bệ hạ đối xử với chàng ra sao?”
Nhắc đến chuyện này rốt cuộc khiến Cố Cửu Tư hạ hỏa. Hắn uống ngụm trà, giọng nói mang theo chút kiêu ngạo, “Bệ hạ khá tốt với ta. Đại thái giám Trương Phượng Tường thân cận với ngài còn tự mình chúc mừng nên ta coi như cũng là sủng thần của thiên tử.”
Liễu Ngọc Như thấy dáng vẻ Cố Cửu Tư như vậy liền giơ tay chọc chọc đầu hắn, “Đừng quá kiêu ngạo, đây chỉ là thành tích nhỏ, con đường mai sau còn dài lắm.”
“Sao lại là thành tích nhỏ?” Cố Cửu Tư bất mãn. “Nàng từng thấy thị lang nào trẻ tuổi như ta chưa? Thành tích này của ta,” Cố Cửu Tư dang rộng cánh tay, khoa tay múa chân mà nói, “là siêu siêu siêu siêu bự.”
Liễu Ngọc Như thật chịu thua hắn, nàng liếc nhìn Ấn Hồng đang cúi gằm đầu để ráng nhịn cười; nàng không thể giáo huấn Cố Cửu Tư trước mặt người ngoài. Tiếng mưa rơi bên ngoài nhỏ dần, Ấn Hồng nhanh nhảu bảo, “Cô gia, phu nhân, ta ra ngoài trước, hai người cứ trò chuyện đi.”
Nói rồi Ấn Hồng liền rời khỏi thùng xe. Khi bên trong chỉ còn lại Liễu Ngọc Như và Cố Cửu Tư, Liễu Ngọc Như mới nói, “Đừng quá đắc ý, thiên hạ còn nhiều người lợi hại lắm.”
“Ta biết, ta biết,” Cố Cửu Tư thở dài, “ta khoe khoang một chút còn không phải vì hy vọng nàng khen ta sao?”
Liễu Ngọc Như nghe vậy liền dừng lại suy nghĩ một chút. Nàng cảm thấy Cố Cửu Tư nói cũng đúng, xưa nay hắn luôn cư xử có chừng mực ở bên ngoài. Vì thế nàng cười nói, “Đây là ta không đúng. Ta sợ chàng kiêu ngạo tự mãn quá mức, nhưng nếu trong lòng chàng đã hiểu rõ vậy để ta khen chàng nhé. Người có bản lĩnh như chàng đúng là rồng phượng giữa loài người.”
“Thật à?” Cố Cửu Tư nhướn mày làm như không tin lời nàng.
Liễu Ngọc Như vừa uống ngụm trà vừa cười, “Ta phê bình thì chàng mất vui, ta khen ngợi thì chàng chẳng tin. Giờ chàng muốn ta phải làm sao?”
“Ta chỉ muốn biết hiện giờ mọi thứ tốt đẹp như vậy,” Cố Cửu Tư ghé đầu trước mặt Liễu Ngọc Như, “nàng còn thấy tiếc nuối khi gả cho ta không?”
Lời này khiến Liễu Ngọc Như ngước nhìn hắn. Khuôn mặt trẻ tuổi áp sát nàng, nhìn qua thì thấy đầy nét vui đùa nhưng trong ánh mắt lại tràn ngập sự nghiêm túc.
Liễu Ngọc Như chăm chú nhìn hắn, lát sau nàng từ tốn cười, “Dù hiện giờ chàng không có tiền đồ như vậy thì ta cũng chẳng thấy tiếc nuối.”
“Nói về cuộc hôn nhân này,” Liễu Ngọc Như cầm chén trà, nghiêm túc nghĩ, “dường như chẳng bao lâu sau ngày gả cho chàng, ta đã cảm thấy không có gì đáng tiếc.”
“Hóa ra nàng đã thích ta từ lâu à!” Cố Cửu Tư bỗng giác ngộ chân lý.
Liễu Ngọc Như dở khóc dở cười, “Chàng lại tự dát vàng lên mặt rồi.”
Cố Cửu Tư thấy nàng cười liền nhanh như chớp thò đầu lại gần và hôn nàng cái chụt. Liễu Ngọc Như đã quen chiêu trò đánh lén của hắn, chỉ đành chịu thua liếc hắn một cái. Cố Cửu Tư lùi lại rồi ngồi xuống, “Nghe nàng nói vậy ta yên tâm hơn nhiều.”
“Sao chàng lại không yên tâm?”
Liễu Ngọc Như thấy nỗi bất an của hắn hơi kỳ lạ. Với nàng mà nói, đã thành thân thì còn lo lắng gì nữa?
Chưa kể người khác sẽ không coi trọng nàng, mà dù có chăng nữa thì sao nàng đáp lại được?
Cố Cửu Tư thấy Liễu Ngọc Như ngây thơ quá đỗi liền thở dài, “Thật ra ta chẳng định nói với nàng chuyện này, đáng lẽ ta nên thường xuyên nói nàng không tốt thì bảo đảm nàng sẽ chả rời bỏ ta. Nhưng ngẫm đi ngẫm lại, ta phải nói thật với nàng thôi.”
Cố Cửu Tư ăn nói đứng đắn như vậy làm Liễu Ngọc Như hơi căng thẳng. Cố Cửu Tư cầm tay nàng, vừa ngắm nhìn nàng vừa nghiêm túc nói, “Sẽ có rất nhiều người thích nàng.”
Liễu Ngọc Như ngẩn người nhìn Cố Cửu Tư, ánh mắt hắn chẳng hề có chút thổi phồng. Hắn lặng lẽ nhìn nàng, “Nàng là một cô nương tốt, dung mạo xinh đẹp, tính cách cũng đẹp, biết kiếm tiền, có chính kiến riêng, ai gặp đều nhịn không được mà đưa mắt nhìn. Bất kể trước kia có người thích nàng hoặc từng thổ lộ với nàng hay không thì ta biết về sau nhất định sẽ có rất nhiều người thích nàng.”
Liễu Ngọc Như lắng nghe Cố Cửu Tư nói, trong lòng vừa khổ sở lại vừa vui sướng.
Từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên có người thành khẩn khen ngợi nàng như vậy; thẳng thắn bảo nàng tốt, thẳng thắn nói thích nàng, những lời của hắn khiến mũi nàng không khỏi cay cay.
“Ta đâu có tốt đẹp như lời chàng nói?” Liễu Ngọc Như cúi đầu bật cười. “Người yêu ở trong mắt chàng cũng hóa thành Tây Thi mất rồi.”
Cố Cửu Tư cười cười. Hắn cầm tay nàng rồi cúi đầu hôn lên mu bàn tay và dịu dàng nói, “Bây giờ nàng chưa hiểu, về sau nàng sẽ hiểu.”
“Nói cứ như chàng lớn tuổi hơn ta nhiều ấy.” Liễu Ngọc Như tức giận liếc hắn một cái sắc lẻm.
Cố Cửu Tư ngồi cạnh nàng, hắn ôm nàng vào lòng và trêu đùa, “Hơn hai tuổi vẫn là hơn, nào, gọi Cửu Tư ca ca đi.”
Mặt Liễu Ngọc Như đỏ ửng, nàng chẳng chịu đáp lại hắn. Cố Cửu Tư nâng cằm nàng lên, Liễu Ngọc Như liền duỗi tay đẩy hắn. Cố Cửu Tư quyết đoán giữ chặt tay nàng, hắn ôm eo nàng và đè nàng lên thành xe rồi cúi đầu thả một nụ hôn.
Hắn nhẹ nhàng liếm môi nàng, khàn khàn bảo, “Ngoan nào, gọi ca ca nhé?”
Lời tác giả
[Rạp hát nhỏ]
Lạc Tử Thương: Ai cũng là người có uy tín và danh dự, làm ơn đừng động tay chân khi chỉ mới nói một câu không hợp ý nhau được không? Lần đầu gặp mặt đã đánh ta thì có phải hơi quá đáng?
Cố Cửu Tư: Mọi người đều là người tốt, chỉ mình ngươi xấu xa.
Chú thích
[1] Nhẫn đeo ở ngón cái.
[2] Tên họ thời con gái, khi Liễu Ngọc Như chưa lấy chồng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT