Nghe những lời này của Phạm Hiên, tâm trạng căng thẳng của Cố Cửu Tư chợt bình tĩnh lại.

Hắn không thể khẳng định những chuyện khác nhưng hắn tương đối nắm chắc rằng ít nhất vào giờ phút này, hắn vẫn là hạt giống tốt trong lòng Phạm Hiên.

Cố Cửu Tư kính cẩn khom người dập đầu, nội tâm tính toán mối quan hệ hiện tại giữa Phạm Hiên và Chu Cao Lãng.

Phạm Hiên không phải đồ ngốc; ông có thể từ một văn thần đi đến vị trí hôm nay thì chứng minh ít nhiều gì ông cũng hiểu lòng người. Khôn khéo như vậy thì sao không nhìn thấu ý đồ để Chu Diệp ở lại U Châu của Chu Cao Lãng? Nhưng nếu biết vậy tại sao lại đồng ý cho Chu Diệp ở lại U Châu và thuận theo ý Chu Cao Lãng mà để hắn tiến vào Hộ Bộ?

Cố Cửu Tư chưa tìm ra lý do, hắn dùng vẻ mặt cung kính mà nói, “Tạ bệ hạ.”

Sau đó hắn đứng dậy cùng Diệp Thế An lẫn Thẩm Minh.

Thái giám đứng cạnh cười nhắc nhở Phạm Hiên, “Bệ hạ chưa tuyên bố thánh chỉ với Cố đại nhân kìa, ngài mau làm đi.”

“Đúng rồi.” Phạm Hiên cười rộ, ông giơ tay vỗ trán rồi lắc đầu. “Thật hồ đồ, ta luôn ghi nhớ chuyện này nhưng nhất thời quên mất. Trương Phượng Tường, tuyên chỉ.”

Thái giám tên Trương Phượng Tường cười vui vẻ, ông động viên, “Cũng vì bệ hạ quá nhớ Cố đại nhân.”

Cố Cửu Tư ngước nhìn Trương Phượng Tường một cái. Người này thoạt trông xấp xỉ tuổi Phạm Hiên, khoảng gần năm mươi, có thái độ nhỏ nhẹ đặc trưng của thái giám. Bởi vì lâu ngay cúi đầu khom người khiến đầu vai chúi về trước nên tạo thành dáng vẻ hèn mọn. Khuôn mặt trắng nõn sạch sẽ mang ý cười nhẹ nhàng làm người nhìn thấy vui vẻ, khó có ác cảm. Ông tiếp nhận thánh chỉ từ tay tiểu thái giám đứng cạnh rồi đứng sau Phạm Hiên và lớn tiếng đọc nội dung. Thánh chỉ ca ngợi lẫn sắc phong Cố Cửu Tư làm Hộ Bộ Thị lang, Diệp Thế An là chính thất phẩm hữu tư gián[1], còn Thẩm Minh đảm nhiệm lục phẩm chỉ huy sứ của Điện tiền Tư kỵ quân[2].

Sau khi sắc phong, ba người lãnh chỉ tạ ơn. Phạm Hiên lại khen ngợi bọn họ rồi mới bắt đầu thảo luận chuyện kế tiếp.

Triều đình mới thành lập nên còn trăm công ngàn việc; đối nội muốn giải quyết tàn dư chiến tranh, đối ngoại thì chuẩn bị đối phó với chư hầu chưa quy thuận. Chức quan của ba người không lớn cũng chẳng nhỏ, nếu ở nơi khác thì có thể khoe khoang mình là quan to. Song trên triều đình, bọn họ chỉ là tép riu mới gia nhập biển sâu nên im lặng mà nghe mọi người tranh luận dông dài không ngừng nghỉ.

Hiện giờ vấn đề nội bộ quan trọng nhất là tìm thời gian nghỉ ngơi hồi phục. Một năm chinh chiến khiến nhiều ruộng đất hoang phế, chuyện cấp bách hàng đầu là khôi phục sản lượng trong thời gian ngắn nhất. Thứ hai là giải quyết Dương Châu và Lưu Hành Tri như thế nào; mọi người vẫn chưa thống nhất hòa giải hay thảo phạt. Vấn đề Lưu Hành Tri thì không cần suy nghĩ nhiều; dựa theo hành động hiện giờ của ông ta, đánh một trận là chuyện sớm muộn. Song Dương Châu lại khác.

Sau khi Vương Thiện Tuyền chết, đối ngoại vẫn tuyên bố chủ nhân hiện tại của Dương Châu là Vương gia, do nhi tử Vương Niệm Thuần của Vương Thiện Tuyền kế thừa vị trí tiết độ sứ. Nhưng thực tế mọi người đều biết kẻ nói một không hai ở Dương Châu bây giờ chính là vị khách quý của Vương gia – Lạc Tử Thương.

Năm nay Vương Niệm Thuần chỉ mới năm tuổi, vẫn là một đứa trẻ. Mẫu thân hắn là vị thiếp thất có thế lực nhà mẹ đẻ thấp kém nhất của Vương Thiện Tuyền; cô ta xuất thân ca cơ, chuyên lấy sắc hầu người. Sau khi Vương Thiện Tuyền chết, các đứa con khác của ông ta đều chết bất đắc kỳ tử trong một đêm, chỉ chừa lại Vương Niệm Thuần. Có thể nói vị trí của Vương Niệm Thuần là do Lạc Tử Thương trao cho, hắn chẳng qua là con rối của y.

Dương Châu giàu có và đông đúc, tuy binh lực không mạnh nhưng thời gian qua dựa vào tiền bạc mà cũng gầy dựng được quân đội. Nếu bảo bọn họ vô tâm tranh đoạt thì mới gần đây họ còn nuốt chửng Thương Châu ở phương Bắc và xâm lược Giao Châu ở phương Nam. Nhưng nếu nói bọn họ dã tâm bừng bừng như Lưu Hành Tri thì thời điểm Phạm Hiên đăng cơ, Lạc Tử Thương sai người dâng lễ vật, trông như có ý quy thuận.

Vì thế thảo phạt Dương Châu hay không thành trọng điểm tranh luận của triều đình.

Cố Cửu Tư nghe mọi người ồn ào trong điện thì thả hồn bay ra bên ngoài.

Nói thật, dậy sớm quá làm hắn hơi buồn ngủ.

Sau khi lãnh chỉ, hắn phát hiện chuyện triều đình chả liên quan gì mấy đến mình nên hồn vía khó tránh khỏi lạc vào cõi thần tiên như hồi đi học nghe phu tử giảng bài.

Hồn vía chu du một chuyến ở cõi thần tiên xong, phải đợi đến lúc Diệp Thế An đứng cạnh ho nhẹ một tiếng thì Cố Cửu Tư mới hồi phục tinh thần. Giờ hắn mới nhận ra mọi người xung quanh đã giải tán, còn Phạm Hiên đang dùng ánh mắt đầy ý tứ sâu xa nhìn hắn. Ánh mắt này khiến hắn toát hết cả mồ hôi lạnh. Trương Phượng Tường nhanh nhẹn đi xuống, cười nói với hắn, “Cố đại nhân.”

“Trương công công.”

Cố Cửu Tư mau chóng hành lễ với Trương Phượng Tường, ông là người thân cận bên cạnh Phạm Hiên nên tuyệt đối không thể đắc tội. Trương Phượng Tường cười cười, “Lần đầu gặp mặt, đại nhân không cần khách khí như vậy. Trước kia hay nghe bệ hạ khen ngợi đại nhân, giờ tận mắt thấy mới biết bệ hạ nói quả thật chẳng sai, đúng là thanh niên tuấn kiệt.”

“Trương công công quá khen,” Cố Cửu Tư vội cắt ngang, “đều do bệ hạ ưu ái thôi.”

Trương Phượng Tường thân thiện hàn huyên đôi ba câu với Cố Cửu Tư rồi quay đầu nhìn Diệp Thế An. Khi đối mặt hắn, ông rõ ràng cung kính hơn rất nhiều và ý cười trên mặt càng đậm nét. Ông vui vẻ hỏi, “Diệp đại nhân, bệ hạ muốn mời ngài cùng dùng cơm trưa, ngài có thời gian không?”

Diệp Thế An ngẩn người, hắn vô thức liếc nhìn Cố Cửu Tư một cái. Trương Phượng Tường chẳng nói gì thêm nên Diệp Thế An hiểu ngay là chỉ mình hắn được mời. Thiên tử đã ra lệnh, Diệp Thế An nhanh chóng đồng ý. Trương Phượng Tường cáo biệt với Cố Cửu Tư và Thẩm Minh rồi dẫn Diệp Thế An ra ngoài.

Chờ bọn họ đi khuất, Thẩm Minh cũng theo Cố Cửu Tư rời đi. Ra khỏi đại điện, Thẩm Minh nhỏ giọng hỏi, “Ca nghĩ Phạm…không, tại sao bệ hạ lại triệu kiến Thế An ca?”

Nghe Thẩm Minh đổi xưng hô, Cố Cửu Tư bất giác liếc hắn một cái. Tay vẫn cầm hốt, hắn thấy buồn cười nên nói, “Sao tự nhiên gọi ta là ca?”

“Ta nghĩ kỹ rồi,” Thẩm Minh nghiêm túc đáp, “tới Đông Đô mà còn gọi ngươi là cửu gia thì nghe không đứng đắn. Ta nhận ra sau này các ngươi đều là cái đùi thô to nên ta phải ôm chặt chút. Vì vậy tốt nhất ta sớm gọi ngươi là ca để về sau ngươi còn giúp ta dưỡng lão tống chung[3].”

“Ngươi có nhu cầu dưỡng lão tống chung?” Cố Cửu Tư nhướn mày.

Thẩm Minh nhanh nhảu bảo, “Chuyện này không quan trọng, ngươi trả lời câu hỏi của ta đã.”

“Ta đâu phải thần tiên,” Cố Cửu Tư vừa đi chậm rì về phía cổng cung điện vừa thờ ơ nói, “chờ hắn ra thì ngươi hỏi hắn.”

“Còn không phải do ta sốt ruột sao?” Thẩm Minh thở dài. “Ta phải nắm chắc xem đây là chuyện tốt hay chuyện xấu.”

“Chuyện tốt,” Cố Cửu Tư khẳng định.

Thẩm Minh nghi ngờ, “Sao ngươi biết?”

“Quan hệ trước kia giữa cha hắn và bệ hạ rất tốt, e là hiện tại bệ hạ áy náy chuyện của cha hắn. Hơn nữa thúc phụ hắn đã vào Đông Đô từ lâu, bây giờ khéo đã cắm rễ ở đây. Hôm qua chúng ta chưa có thời gian tìm người, hôm nay chắc bệ hạ định tự mình giúp hắn tìm người thân. Ngươi tưởng một người chỉ cần thắng trận là có thể làm quan chính thống sao?”

Giọng Cố Cửu Tư rất nhạt nhẽo, rõ ràng đang suy nghĩ cái gì. Thẩm Minh ngẩn ngơ, lát sau hắn đột nhiên vô thức chất vấn, “Có phải chức quan của hắn lớn hơn ta không?”

Thẩm Minh để ý đến điểm này làm Cố Cửu Tư bật cười, hắn chả nhịn được mà trêu chọc, “Thẩm Minh, chẳng phải hồi xưa ngươi muốn giết hết cẩu quan trong thiên hạ sao? Giờ lại quan tâm chức quan lớn hay nhỏ à?”

“Ta suy nghĩ thấu đáo rồi,” Thẩm Minh thở dài, “khi xưa nhỏ tuổi không hiểu chuyện, ngươi đừng chê cười ta nữa. Vào rừng làm cướp thì trước sau gì vẫn là cướp, chỉ có thể gặp được loại người như Ưng gia. Ta tự cho mình vì dân trừ hại song thực chất bản thân chính là cái hại lớn, chả thà làm vị quan tốt còn có ích hơn.”

Những lời này khiến Cố Cửu Tư giơ tay vỗ vỗ vai Thẩm Minh, hắn trịnh trọng bảo, “Trưởng thành rồi.”

Thẩm Minh hất tay hắn ra, mất hứng nói, “Cút!”

Cố Cửu Tư vừa cười vừa thu hồi tay. Thẩm Minh đảo mắt, hắn bước lại gần rồi hỏi, “Rốt cuộc chức quan của ta có lớn không?”

“Điện tiền Tư kỵ quân đứng đầu trong bốn quân, đây là chỗ tốt.” Cố Cửu Tư nghiêm túc trả lời.

Thẩm Minh chưa kịp sung sướng đã nghe Cố Cửu Tư nói tiếp, “Bên trong kỵ quân có tổng cộng hai mươi bốn chỉ huy sứ, mỗi chỉ huy sứ lãnh đạo hai ngàn người. Chức vụ này không tồi.”

Khuôn mặt tươi cười của Thẩm Minh cứng đờ.

Hai ngàn người.

Còn chả bằng hồi hắn ở U Châu.

Thẩm Minh hơi bực mình, hai người vừa trò chuyện vừa đi đến cổng cung điện. Mới bước chân ra khỏi cổng đã thấy Chu Diệp đứng đó. Cố Cửu Tư ngẩn người nhưng lập tức kinh ngạc lại hào hứng hô, “Chu đại ca?”

“Cửu Tư.” Chu Diệp mỉm cười, hắn nhìn thoáng qua Thẩm Minh đứng phía sau rồi hành lễ. “Thẩm Minh cũng ở đây nhỉ.”

“Chu đại ca,” Thẩm Minh phấn khởi khoe, “ta làm quan, cái chức tên là…”

“Điện tiền Tư kỵ quân Chỉ huy sứ,” Cố Cửu Tư đứng cạnh nhắc.

Thẩm Minh gật đầu lia lịa, “Đúng đúng đúng, là nó đó.”

“Ta biết.” Chu Diệp cười. “Đêm qua ta có nghe Phạm thúc thúc đề cập.”

Chu Diệp nhìn về phía Cố Cửu Tư, “Hôm nay nếu có thời gian thì ngươi ghé nhà ta ăn bữa cơm đạm bạc nhé?”

“Ta cũng đi,” Thẩm Minh hào hứng lên tiếng.

Chu Diệp cười cười, “Hôm nay ta mời Cửu Tư có việc, ngày khác sẽ mời ngươi.”

Thẩm Minh nghe xong lời này đành bất đắc dĩ vẫy vẫy tay, “Thôi thôi, các ngươi đều được mời ăn cơm, ta đi uống rượu một mình vậy.”

Dứt lời, Thẩm Minh thuận miệng chào, “Ta đi đây.” Rồi xoay người rời đi.

Chu Diệp hơi áy náy, “Ta không ngờ A Minh cũng ở đây…”

“Không sao đâu.” Cố Cửu Tư biết tính Chu Diệp thích săn sóc mọi người nên đang sợ Thẩm Minh nghĩ nhiều. Hắn quàng tay lên vai Chu Diệp rồi lôi kéo Chu Diệp đi về phía xe ngựa. “Hắn phóng khoáng lắm, để ta dặn Mộc Nam trả tiền rượu cho hắn là được.”

Cố Cửu Tư quay đầu giao phó cho Mộc Nam đang đi đằng sau, “Đi theo Thẩm Minh và trả tiền rượu cho hắn.”

Sau khi tiễn Thẩm Minh, Cố Cửu Tư cùng lên xe với Chu Diệp. Lúc đã ngồi trên xe, Cố Cửu Tư hỏi thẳng, “Chu đại nhân tìm ta?”

Chu Diệp ngỡ ngàng, sau đó không khỏi cười ha hả, “Ngươi quá thông minh rồi.”

“Ta trùng hợp cũng có việc muốn nói với Chu đại nhân.”

Cố Cửu Tư cười cười rồi quay đầu sang chỗ khác. Hắn nhìn người đi lại trên đường phố, khuôn mặt đượm vẻ sầu lo. Chu Diệp không thể không hỏi, “Ngươi gặp phải chuyện gì à?”

“Thật ra,” Cố Cửu Tư quay đầu lại nhìn Chu Diệp, hắn thở dài, “ta vẫn đang cân nhắc có nên nói chuyện này không.”

“Ngươi thử nói ta nghe xem.”

“Huynh chắc biết cữu cữu ta, Giang Hà, vốn là Lại Bộ Thượng thư.”

Nghe đến đây, sắc mặt Chu Diệp nghiêm túc hẳn lên.

Vì liên quan đến Lương Vương nên Giang Hà bị buộc tội và bỏ tù; Cố Cửu Tư không rõ tình hình của ông sau khi vào tù. Nhưng ông có quan hệ mật thiết với Lương Vương, hiện giờ Cố Cửu Tư mà ra mặt giúp đỡ thì sợ ít nhiều gì cũng khiến Phạm Hiên bất mãn.

“Hồi trước ta hồ đồ làm chuyện xằng bậy vì ỷ có chỗ dựa là cữu cữu. Lúc ông ấy thắng thế thì ta dựa dẫm để tác oai tác quái, giờ ông ấy gặp nạn thì ta không thể khoanh tay đứng nhìn.”

Cố Cửu Tư quan sát sắc mặt Chu Diệp, hắn chậm rãi nói, “Ta tuyệt đối không bất trung với tân triều. Ta muốn tìm cữu cữu chẳng qua vì tình cảm gia đình, không liên quan gì đến lập trường…”

“Ta hiểu.” Chu Diệp gật đầu. “Ngươi không cần giải thích dài dòng với ta, chúng ta là huynh đệ nên ta không hề nghi ngờ ngươi. Ta chỉ lo hiện giờ ngươi mà bất cẩn hỏi chuyện này thì sẽ chậm trễ con đường làm quan của ngươi.”

“Dù ta không hỏi thì chẳng lẽ người khác không nghĩ tới?” Cố Cửu Tư cười cay đắng. “Chi bằng cứ thẳng thắn thì còn mang cái danh quân tử.”

Chu Diệp im lặng, sau một hồi hắn mới cất tiếng, “Trước mắt ngươi không cần đề cập chuyện này với người khác. Ta sẽ thay ngươi hỏi thăm kỹ càng thái độ hiện giờ của mọi người đối với Giang Thượng thư, sau đấy ngươi hãy dựa vào đó mà hành sự.”

Cố Cửu Tư chờ những lời này nãy giờ, hắn gật đầu và chắp tay nói, “Cảm tạ.”

“Sao khách khí thế?” Chu Diệp cười cười. “Đây là chuyện nên làm.”

Hai người tán gẫu cho tới lúc xe ngựa dừng trước Chu phủ. Phủ đệ của Chu Cao Lãng là do Phạm Hiên ban cho. Đây vốn là nhà của một quan lớn, lúc thành Đông Đô bị công phá thì người này dẫn theo gia đình chạy trốn. Vì không bắt được người nên tòa nhà bị phong tỏa và giao nộp cho triều đình.

Sân vườn được xây dựng vô cùng công phu, có đầy đủ đình và lầu các; Cố Cửu Tư đi mất gần một khắc mới đến thư phòng. Cố Cửu Tư đứng trước mặt Chu Cao Lãng còn ông đang xem bản đồ – là bản đồ của Đại Vinh trong quá khứ. Chu Diệp dẫn người tới xong liền lặng lẽ rời đi, Cố Cửu Tư cung kính chào Chu Cao Lãng, “Chu đại nhân.”

Chu Cao Lãng đáp lại một tiếng rồi quay đầu thoáng đánh giá Cố Cửu Tư từ trên xuống dưới. Ông bật cười, “Thăng quan nên thần thái khác hẳn.”

Nói rồi ông đi tới bên cái bàn và cầm một quân cờ gõ gõ lên bàn cờ, “Ngồi xuống đi, chúng ta vừa đánh cờ vừa tâm sự.”

Cố Cửu Tư kính cẩn tiến lại gần, hắn ngồi đối diện Chu Cao Lãng. Ông đi trước, lúc quân cờ rơi xuống, người hầu cuối cùng bên ngoài cũng rời đi. Từ sân vườn đến thư phòng chẳng có một bóng người, bên ngoài mây đen giăng kín. Chu Cao Lãng nhàn nhạt nhận xét, “Xem chừng trời sắp đổ mưa to.”

“Có lẽ vậy.”

Tiếng đánh cờ nối tiếp nhau vang lên trong phòng, Chu Cao Lãng vừa nhìn bàn cờ vừa điềm nhiên nói, “Lúc ta và Phạm đại nhân bao vây Đông Đô, chúng ta dự định hạ gục Đông Đô rồi mới phái người cứu viện Vọng Đô. Diệp nhi quỳ trước chúng ta suốt đêm, nó bảo tuy quen biết ngươi chưa được bao lâu nhưng hai đứa còn hơn cả huynh đệ.”

Cố Cửu Tư không dám hé răng, hắn dùng vẻ mặt vô cảm nhìn bàn cờ.

Song thật ra nội tâm hắn hơi lo lắng, hắn chẳng rõ tại sao Chu Cao Lãng lại nhắc đến chuyện này.

“Ta đồng ý cho người đi tiếp viện với điều kiện sau này nó phải ở lại Vọng Đô. Trước đó lão Phạm tính để nó ở kinh thành làm quan lớn. Sau ngày Lương Vương vào Đông Đô, nó vẫn luôn bận tối tăm mặt mũi; nếu dựa vào công lao thì nó quả thật nên có chỗ dừng chân ở Đông Đô. Nhưng ta không cho phép, ngươi biết lý do là gì không?”

Bàn tay lấy cờ của Cố Cửu Tư thoáng dừng lại, hắn im lặng cụp mắt.

“Tại sao không trả lời?”

Ánh mắt Chu Cao Lãng dừng trên đầu ngón tay cầm cờ của hắn.

“Hạ quan không dám.”

Cố Cửu Tư thả quân cờ xuống, Chu Cao Lãng bật cười, “Coi bộ ngươi hiểu rõ lý do ta để nó ở lại Vọng Đô là vì muốn bảo vệ căn cơ cho Chu gia. Ta nói với lão Phạm rằng mình lo lắng sau này Diệp nhi sẽ đè ép Bình nhi nên mới cố tình thu xếp như vậy. Lão Phạm tin và cung cấp hai vạn quân để thay ta giải quyết chuyện nhà.”

“Ngài nói với đại ca chưa?” Cố Cửu Tư bình thản mở miệng.

Chu Cao Lãng lắc đầu, “Chưa. Nó thiếu kiên nhẫn, nếu nói cho nó biết thì sợ sẽ khiến lão Phạm nhìn ra sơ hở.”

“Vậy khi ngài tiết lộ chuyện này cho hạ quan, ngài muốn ta làm gì?”

Chu Cao Lãng trầm mặc, lát sau ông mới lạnh nhạt đáp, “Ngươi cũng biết chơi cờ thì đôi khi phải nhanh tay, nếu chậm chạp thì sẽ vô dụng. Diệp nhi có bất mãn với ta, lão Phạm mới cảm thấy bình thường. Nhưng nếu về sau thật sự nảy sinh rắc rối, Diệp nhi sẽ tin lời giải thích của ta sao?”

Chu Cao Lãng thở dài như ông đã hết cách rồi, “Hôm nay ta nói với ngươi những lời này vì muốn trông cậy mai sau nếu tình huống xấu nhất xảy ra, những lời này sẽ xuất phát từ miệng ngươi. Không những vậy, ngươi còn phải làm nó tin tưởng.”

Cố Cửu Tư nghe đến đây liền hiểu Chu Cao Lãng muốn thường ngày hắn phải ám chỉ bóng gió, song không được để Chu Diệp phát hiện sự thật. Để đến thời điểm cần nói, Chu Diệp sẽ cảm thấy chuyện quả thật là như thế.

Cố Cửu Tư cười gượng gạo, “Ngài làm hạ quan khó xử quá.”

“Ngươi là đứa trẻ thông minh.” Chu Cao Lãng ngước nhìn hắn. “Ta cảm thấy đây là chuyện nhỏ với ngươi, không đúng à?”

Cố Cửu Tư chần chừ nhưng chỉ đành miễn cưỡng nói, “Hạ quan sẽ tận lực.”

Bạn đang

Chu Cao Lãng gật gù, thấy hắn không nói gì bèn bảo, “Còn gì muốn hỏi không?”

“Hạ quan không hiểu,” Cố Cửu Tư nói thẳng, “tại sao đại nhân tin tưởng hạ quan như vậy?”

Sao có thể nói khơi khơi chuyện nghi kỵ thiên tử với đứa trẻ miệng còn hôi sữa trong chính trị như hắn?

Chu Cao Lãng nhướn mày, ông trả lời như lẽ dĩ nhiên, “Không tin mà ta cho ngươi ngồi vào vị trí kia?”

Cố Cửu Tư nhất thời á khẩu, Chu Cao Lãng đặt cờ xuống rồi điềm đạm nói, “Ta biết ngươi sẽ không phản bội Diệp nhi và Diệp nhi sẽ không phản bội Chu gia. Vậy đồng nghĩa với việc ngươi sẽ luôn chung lập trường với Chu gia.”

“Đại nhân nói sai rồi.” Vẻ mặt Cố Cửu Tư thản nhiên, hắn đưa mắt nhìn Chu Cao Lãng, trong ánh mắt chỉ có sự nghiêm túc. “Cửu Tư không đứng về phía Chu gia, Cửu Tư đứng về phía bá tánh và công lý.”

Chu Cao Lãng không nói gì, ông lẳng lặng nhìn Cố Cửu Tư.

Đôi mắt người thanh niên này trong sáng, mang theo sự cố chấp mà đám trung niên bọn họ khó có được.

Chu Cao Lãng cười cười.

“Đấy chính là lập trường của Chu gia.”

Trong lòng Cố Cửu Tư nhẹ nhàng thở hắt ra.

Vừa nãy hắn nói thế là để châm biếm; hắn đúng là huynh đệ của Chu Diệp nhưng hắn chẳng tình nguyện bị Chu Cao Lãng trói buộc.

Có những lời này của Chu Cao Lãng, Cố Cửu Tư rốt cuộc yên lòng. Hắn hỏi câu cuối cùng, “Hạ quan vẫn còn một câu hỏi.”

“Nói đi.”

“Ta cần xác định có phải ngài đang đề phòng bệ hạ không?”

Cố Cửu Tư bình tĩnh quan sát Chu Cao Lãng, chả hề bỏ sót bất kỳ biểu cảm nào trên mặt ông.

Hắn kinh ngạc phát hiện trong nháy mắt hắn thốt ra câu đó, biểu cảm gần giống với khổ sở thoáng hiện trên khuôn mặt Chu Cao Lãng.

Nhưng cảm xúc này chỉ chợt lướt qua, sau đó Chu Cao Lãng lập tức khôi phục bộ dạng thường ngày mà gượng cười, “Giữa ta và lão Phạm là tình huynh đệ sống chết có nhau ròng rã mấy thập niên, ta sẽ không đề phòng lão Phạm. Mạng ta năm đó là do lão bảo vệ, nếu lão muốn chém đầu ta thì cứ chém, ta chẳng có gì muốn nói.”

Nghe đến đây, Cố Cửu Tư liền thấy kỳ quặc. Ngay sau đấy, hắn nghe Chu Cao Lãng thở dài, “Kẻ ta đề phòng là Phạm Ngọc.”

Cố Cửu Tư sững sờ, lát sau, đầu óc hắn kêu ong ong.

Hắn biết mình không nên kích động, nhưng trong chớp mắt, hắn vô thức thốt ra, “Sức khỏe hiện tại của bệ hạ có vấn đề?”

Lời tác giả

Bắt đầu xây dựng nền móng cho phần tranh đấu quyền lực và mưu kế.

[Rạp hát nhỏ]

Phạm Hiên: Cố ái khanh, ngươi có ý kiến gì về vấn đề này?

Cố Cửu Tư phiêu du-ing chốn thần tiên.

Phạm Hiên: Cố ái khanh?

Thẩm Minh đạp chân Cố Cửu Tư.

Cố Cửu Tư: Bệ hạ, ta thấy rất chí lý.

Phạm Hiên: Ngươi thấy cái gì chí lý?

Diệp Thế An lắc đầu.

Cố Cửu Tư: Ta thấy chuyện vừa rồi cần thận trọng thảo luận là rất chí lý.

Phạm Hiên: Vừa nãy ta đang nói tới chuyện gì?

Diệp Thế An tuyệt vọng nhắm hai mắt lại.

Sau khi rời khỏi đại điện.

Cố Cửu Tư: Sao ngươi không truyền giấy cho ta lúc bệ hạ gọi trả bài?

Diệp Thế An: Ngươi có thể đừng vác thói quen khi đi học đến nơi làm công ăn lương không?

Chú thích

[1] Tên một chức quan văn, mình chưa tra được cụ thể là làm công việc gì.

[2] Quân đội bảo vệ trước cổng cung điện.

[3] Là phụng dưỡng người già (dưỡng lão) và chăm sóc một người trước lúc họ lâm chung (tống chung).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play