*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau khi thí nghiệm buổi sáng kết thúc, giáo viên vẫn còn băn khoăn về chuyện lỡ hẹn tối qua, vậy nên đề nghị mời bọn họ ăn trưa.

Ba người liên tục từ chối, thầy vẫn kiên trì, cuối cùng vẫn phải dùng bữa cùng nhau.

Dù sao khu gần trường học cũng hoang vắng, không có chỗ nào để ăn, thế là bốn người đành đến căn tin mua cơm.

Nhất Trung không có căn tin dành cho giáo viên, nhưng nếu giáo viên đi mua thì dì bán cơm sẽ vô cùng hào phóng.

Muôi không lắc, thịt đầy mâm, bốn người bưng dĩa đồ ăn chất chồng như núi, ngồi xuống chung một bàn.

Thầy dạy thí nghiệm rất dễ mến, không có vẻ gì là kiêu ngạo, lại nói chuyện hài hước. Thầy là giáo viên về hưu được nhà trường mời trở về dạy, hồi đó đã từng đứng lớp Vật lý của Chương Sở Sở.

Nhưng dù sao cũng là giáo viên thâm niên, trên người luôn mang theo một loại cảm giác không giận mà nghiêm, ánh mắt cũng sắc bén một cách khó tả.

Thầy ngồi kế bên Tần Mộ Đông, Lục Tinh Gia thì ngồi đối diện bọn họ, mỗi lần muốn nhìn trộm Tần Mộ Đông một chút thì đều đúng lúc bắt gặp ánh mắt ngay thẳng nghiêm túc, tản ra ánh sáng học thuật oai phong.

Thế là một động tác nhỏ xíu nào Lục Tinh Gia cũng không dám làm, không nói một lời ngoan ngoãn cúi đầu ăn cơm.

Ngược lại thầy quan tâm hỏi cậu một câu: “Sao em cứ cúi đầu không nói chuyện vậy? Cảm thấy khó chịu sao?”

“Không có ạ.” Lục Tinh Gia giả ngốc, nở nụ cười xán lạn mang theo vẻ ngượng ngùng.

Thầm nghĩ, em cũng đâu có muốn đâu! Không phải tại thầy đang ngồi kế bên bạn trai em sao QAQ?

Ngoại trừ khúc nhạc dạo đầu ấy thì bữa cơm cũng coi như vui vẻ, món chính hôm nay là thịt viên sốt tương đỏ, vì có mặt giáo viên nên dì bán cơm cho tới tận hai cái.

Viên thịt tròn vo được chiên và hầm trong nước sốt, tản ra hương vị mặn ngọt trên đầu lưỡi, những lúc dùng đũa tách ra, mùi thơm nức mũi lập tức ùa ra ngoài, Lục Tinh Gia ăn vô cùng thỏa mãn.

Sau khi dùng cơm xong, bốn người lại đi cùng nhau một hồi, thầy giáo trở về văn phòng, còn ba người thì tiếp tục đến phòng thí nghiệm loay hoay với dụng cụ.

Đã có giáo viên nên Mâu Thiên cũng không còn dính lấy Lục Tinh Gia nữa. Cô mày mò vài món dụng cụ, sau đó viết lại những chỗ thắc mắc, dự định đến chiều sẽ đi hỏi thầy.

Lục Tinh Gia đương nhiên là cầu còn không được, có thời gian rảnh rỗi bèn ngồi xuống bên cạnh Tần Mộ Đông, làm thí nghiệm với hắn.

Khoảng thời gian một ngày rưỡi đủ để bọn họ làm qua 30 cái thí nghiệm, còn lại chính là quá trình luyện tập khô khan, củng cố trí nhớ và hoàn chỉnh thao tác.

Dựa theo trình tự thí nghiệm trong sách, hai người lần lượt luyện tập từng cái. Thỉnh thoảng Lục Tinh Gia cố tình quên mất vài chi tiết nhỏ, Tần Mộ Đông sẽ dừng động tác lại, yên lặng nhìn cậu, đợi cậu nhớ ra rồi mới tiếp tục làm.

Thời gian bất giác trôi qua thật nhanh.

Lục Tinh Gia rất thích cảm giác này, thật bình yên không phải vướng bận gì, chỉ cần cố gắng vì một mục tiêu rõ ràng.

Đời trước cậu đã bỏ lỡ thanh xuân đẹp nhất trong sự ngu ngốc, trùng sinh lần nữa, cậu rốt cuộc đã có thể bắt nó trong tay.

Huống chi, người đứng cạnh cậu còn là người cậu thích nhất từ quá khứ, cho đến hiện tại, và đến tương lai.

Lục Tinh Gia đang làm thí nghiệm với ray đệm khí.

Âm thanh rè rè quanh quẩn bên tai, không phải tạp âm, nhưng lọt vào tai cũng khiến người ta khó chịu vô cùng.

Tần Mộ Đông đưa thanh trượt trong tay cho cậu. Ngay lúc giương mắt lên, hắn lập tức ngây ngẩn cả người, ngón tay cứng đờ giữa không trung.

Màn cửa phòng thí nghiệm không được kéo lại hết, ánh nắng ban trưa len ra từ khe hở, tạo nên một vệt sáng rực giữa không trung, vừa vặn rơi lên tấm lưng thẳng tắp của thiếu niên.

Từng hạt bụi nhỏ phiêu đãng giữa chùm tia nắng, tựa như đôi cánh mờ ảo, vừa mông lung lại vừa chói mắt.

Mà chủ nhân của đôi cánh ấy không hề phát hiện một chút nào, một tay cầm đồng hồ bấm giờ, một tay cầm bút, hết sức chuyên chú nhìn chằm chằm vào thanh trượt trên đường ray, ghi lại số liệu mỗi lần qua lại.

Có lẽ ánh mắt của Tần Mộ Đông quá mức nóng bỏng, sau khi ghi chép toàn bộ dữ liệu, Lục Tinh Gia có cảm giác mà quay đầu, lập tức đối diện với ánh mắt thâm trầm như vũng lầy của hắn.

“Làm sao vậy?” Hai má Lục Tinh Gia nóng lên, khó hiểu nói: “Em làm sai chỗ nào sao?”

“Không có.” Hầu kết của Tần Mộ Đông khẽ cử động, “Chỉ muốn nhìn em.”

Lục Tinh Gia ho khan một tiếng, có hơi xấu hổ: “Nhìn, nhìn em làm gì?”

“Thích.” Tần Mộ Đông ngay thẳng đến cùng, đôi mắt đen nhánh vẫn nhìn chằm chằm vào cậu không hề dời đi.

“Bùm” một tiếng, một chùm pháo hoa nổ tung trong đầu Lục Tinh Gia.

Đây không phải là một pha ăn gian đơn giản nữa, vị tuyển thủ học thần này muốn ép đối thủ đến mức bỏ thi đấu mà!

Lục Tinh Gia làm bộ ho khan thêm vài tiếng, ánh mắt đảo quanh không cố định: “Khụ, sao đột nhiên…”

Suy nghĩ của cậu bất giác mông lung, đột nhiên nhớ tới cảnh nắm tay của hai người lúc sáng.

Sắc đẹp ở ngay trước mắt, sự kiềm chế của cậu giảm xuống rõ rệt, vừa nghĩ đến đó thì miệng lập tức nhanh hơn não: “Muốn, nắm tay sao?”

Vừa dứt câu, Lục Tinh Gia đã hối hận rồi.

Hiện tại bọn họ đang đứng đắn làm thí nghiệm đó, cứ nắm tay nhau miết thì còn ra thể thống gì nữa?

“Không phải, em nói đùa…”

Cậu vội vàng mở miệng muốn cứu chữa, nhưng chưa kịp nói xong, một bàn tay với khớp xương rõ ràng đã phủ lên mu bàn tay cậu.

Lục Tinh Gia còn cầm đồng hồ bấm giờ trong tay, cứ vậy mà cứng ngắc tại chỗ.

Xúc cảm trên mu bàn tay chỉ như một cái thoáng qua, rất nhanh, Tần Mộ Đông lại buông lỏng, khoé môi lộ ra nụ cười: “Ngoan.”

Cực kỳ giống dáng vẻ dỗ dành động vật nhỏ đang xù lông.

Khuôn mặt Lục Tinh Gia thoắt cái đỏ chót, lần này đã khẳng định được, Tần Mộ Đông đang cố ý trêu cậu!

Một bên khác lại âm thầm phỉ nhổ đẳng cấp của mình quá kém, rõ ràng đã trùng sinh một lần, vậy mà còn bị học sinh cấp ba trêu đến đỏ hết mặt mũi.

“Hai em không lo tập trung luyện tập, còn ngồi ở đây thì thầm cái gì đó?”

Một giọng nói tươi cười vang lên từ đằng sau, thành công cắt ngang suy nghĩ của Lục Tinh Gia.

“Thầy Chương?!”

Lục Tinh Gia giật mình nhìn lên, mới phát hiện Chương Sở Sở đã xuất hiện trước cửa phòng thí nghiệm từ lúc nào không hay.

Lúng túng quá đi mất.

Lục Tinh Gia vội vàng xấu hổ cúi đầu.

May là Chương Sở Sở không suy nghĩ nhiều, chỉ tưởng bọn họ đang đùa giỡn, sau khi dặn dò vài câu để họ chăm chỉ luyện tập thì đổi sang chuyện khác, nói đến chính sự.

“Tần Mộ Đông.” Anh bắt chéo chân nửa dựa vào bàn thí nghiệm, “Mẹ em vừa gọi điện thoại cho tôi, nói đang ở trước cổng trường đợi em, muốn đưa cho em ít đồ.”

Tần Mộ Đông lập tức nhíu mày, Lục Tinh Gia cũng sững sờ.

Không cho hai người cơ hội nói tiếp, Chương Sở Sở vỗ vỗ vai Tần Mộ Đông: “Đúng lúc hiện tại đang là giờ nghỉ trưa, mau đi đi, đừng để mẹ em chờ sốt ruột.”

“Hết rồi, tôi chỉ định đến nói với em bấy nhiêu thôi.” Anh đứng lên khỏi bàn thí nghiệm, đi tới cửa ra vào: “Cũng không còn việc gì khác, tôi về trước đây, các em cố gắng lên nhé.”

Vừa dứt câu, rất nhanh Chương Sở Sở đã biến mất ở cuối hành lang, trong phòng thí nghiệm bỗng dưng yên tĩnh trở lại, bầu không khí ấm áp vừa rồi không còn sót lại chút gì.

Im lặng hồi lâu, không ai có bất kỳ động tác nào, vẫn duy trì tư thế vừa rồi, Lục Tinh Gia thậm chí còn nắm cái đồng hồ bấm giờ trong tay.

Ray đệm khí vẫn đang chạy, tiếng rè rè vang lên bên tai không dứt, thanh trượt nhỏ đã hoàn toàn dừng lại bởi lực ma sát, không còn di chuyển thêm tí nào.

Do dự hồi lâu, Lục Tinh Gia lên tiếng hỏi: “Anh muốn… đi à?”

Tần Mộ Đông rũ mắt xuống, hỏi lại: “Em cảm thấy tôi nên đi sao?”

Lục Tinh Gia nghĩ, Hạ Khê nói rất đúng, Tần Mộ Đông có lựa chọn và phán đoán riêng của mình, không thể cứ lấy danh nghĩa bảo vệ mà chi phối suy nghĩ của hắn.

Hơn nữa, cậu cũng không biết đời trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nếu như Bồ Thục Lan là chân thành, thì phần tình cảm từ người thân này đối với Tần Mộ Đông là không thể thiếu.

Giọng nói của Tần Mộ Đông nhàn nhạt: “Tôi không muốn đi.”

“Vậy thì không đi.” Lục Tinh Gia nhanh chóng trả lời, thở phào nhẹ nhõm một cách khó hiểu.

Cậu luồn tay vào trong túi lục lọi thứ gì đó, nhưng mãi vẫn không chạm vào được, thế là thoải mái nói, “Vẫn còn lâu mới hết giờ nghỉ trưa, chúng ta lại làm thí nghiệm một hồi rồi xuống siêu thị dưới lầu mua chút đồ đi, em ăn hết kẹo mất rồi.”

Tần Mộ Đông không lên tiếng.

Lục Tinh Gia nở nụ cười, mềm giọng nói: “Đi cùng em đi mà, em sẽ chia cho anh ăn.”

Lại im lặng trong chốc lát, Tần Mộ Đông thấp giọng nói: “Tôi nghĩ em sẽ khuyên tôi đi gặp bà ấy.”

Tất cả mọi người đều khuyên hắn như vậy, ai cũng bảo nên biết báo ơn, phải biết đạo lý, nói rằng máu mủ tình thâm, rằng cha mẹ sẽ không làm hại hắn.

Thậm chí hai ngày trước, Chương Sở Sở còn đặc biệt trò chuyện với hắn, nói rằng người phụ nữ kia đã nhận ra sai lầm, hi vọng hắn cho bà cơ hội để bù đắp.

“Sẽ không đâu.” Lục Tinh Gia mỉm cười, từng tia nắng phủ lên người cậu, vừa nhu hòa lại vừa rực rỡ, “Cảm xúc của anh mới quan trọng nhất, em sẽ không ép anh làm những chuyện mà anh không muốn.”

Hơn nữa là do Bồ Thục Lan sai trước, vì cớ gì lại dùng đạo đức và huyết thống để cướp lấy Tần Mộ Đông?

“Được.”

Hồi sau, khóe môi của Tần Mộ Đông lộ ra nụ cười nhàn nhạt, “Không đi nữa.”

Hắn đút một tay vào túi, sau đó đứng dậy, “Đi thôi, bây giờ chúng ta đi mua kẹo.”

Lúc sau, lại bổ sung thêm, “Lần này tôi mời em.”

“Ừm.” Lục Tinh Gia mỉm cười đáp ứng, sánh vai bước ra khỏi phòng học cùng hắn.

Nhưng nụ cười của cậu cũng không kéo dài được bao lâu, vừa mới rời khỏi khu phòng thí nghiệm, đã bắt gặp một bóng dáng quen thuộc cách đó không xa.

Bồ Thục Lan mang theo năm, sáu chiếc túi lớn nhỏ, đúng lúc đi ngang qua bọn họ.

Muốn tránh cũng không kịp nữa, Bồ Thục Lan rõ ràng cũng nhìn thấy bọn họ, bà đổi hướng đi thẳng tới bên này.

“Mộ Đông, Gia Gia.” Khuôn mặt bà lộ ra nụ cười dịu dàng, dừng lại trước mặt hai người, “Thật đúng lúc, mẹ đang muốn đi tìm hai đứa đây.”

Đôi mắt đen nhánh của Tần Mộ Đông hơi híp lại, không hề nhìn bà. Lục Tinh Gia do dự một lúc, sau đó vẫn gọi một tiếng, “Chào dì ạ.”

“Chào con.” Bồ Thục Lan mỉm cười gật đầu.

Hôm nay bà mặc một chiếc đầm tay trơn, đuôi tóc được buộc hờ ra phía sau, cả người toát lên dáng vẻ dịu dàng, thậm chí trong lúc ngây người, còn khiến cho Lục Tinh Gia nhớ lại vẻ trìu mến của Hạ Khê.

Chẳng lẽ bà đã thật sự thay đổi? Cứ vậy mà triệt để nhận ra sai lầm trước kia của mình?

Lục Tinh Gia không dám tin.

Tần Mộ Đông lạnh lùng nhìn bà không nói lời nào, Bồ Thục Lan cũng không tức giận, mở đồ vật trong tay ra, lấy từng thứ một cho hắn xem: “Đây là một ít hoa quả, còn có sữa bò, ở trường các con không được ăn trái cây tươi gì mấy, cho nên mẹ mới mang một ít tới đây.”

Sau khi bày ra xong xuôi, bà đưa chúng đến trước mặt Tần Mộ Đông: “Không biết con thích ăn cái gì nên mẹ mua một ít, lần sau có gì muốn ăn cứ trực tiếp nói với mẹ, mẹ sẽ mua cho con.”

Tần Mộ Đông liếc mắt, không tiếp nhận.

“…Được rồi.”

Bồ Thục Lan thở dài bất đắc dĩ một hơi, để mấy cái túi xuống đất: “Mẹ đặt ở đây trước, các con nhớ cầm theo, trời hiện tại đang khô nóng, ăn nhiều hoa quả một chút mới tốt.”

Hệt như sợ bị từ chối lần nữa, vừa dứt câu, bà bèn xoay người vội vàng rời đi, chẳng mấy chốc đã ra khỏi cổng trường.

Không có lực tác động, mấy chiếc túi lỏng lẻo rũ xuống mặt đất, lộ ra nhiều loại hoa quả bên trong.

Quýt, chuối, thanh long, còn có vài quả nhãn vô cùng ngỗ ngược lăn lộp bộp ra khỏi túi.

Hoa quả chất đầy trên đất trông rất khó coi, nhưng Lục Tinh Gia không có nhặt chúng lên. Cậu nghĩ, dù sao cũng là đồ của Bồ Thục Lan đưa tới, Tần Mộ Đông chắc chắn sẽ không thích chúng.

Nhưng cậu không nói lời gì cả, chỉ chờ đợi sự lựa chọn của Mộ Đông.

Lặng im một lúc, dừng lại hồi lâu, Tần Mộ Đông xoay người nhặt túi hoa quả trên đất lên.

Lục Tinh Gia giật mình, sau đó nghe Tần Mộ Đông nhàn nhạt mở miệng: “Mua kẹo xong, chúng ta mang chỗ này đến chia cho nhân viên trong trường đi.”

Mũi Lục Tinh Gia chua xót, vừa thầm phỉ nhổ tuyến lệ của mình sao lại phát triển như vậy.

Thế nhưng cậu thật sự không nhịn được.

Dù cho thời niên thiếu đã bị vẩn đục, thế nhưng hắn vẫn duy trì một trái tim thật thiện lương và thuần khiết.

“Ừm.” Lục Tinh Gia giữ nguyên vẻ mặt gật đầu, thoải mái đưa tay ra, “Em giúp anh cầm một ít.”

Tần Mộ Đông đưa hai chiếc túi nhẹ nhất cho cậu, nói: “Đồ vật là vô tội.”

Lục Tinh Gia sánh vai bên hắn, cũng lặp lại một lần: “Ừm, đồ vật là vô tội.”

Kết thúc chương 43.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play