*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Thật xin lỗi, em…”

Lục Tinh Gia hoàn toàn ngơ ngác, vô thức lùi về phía sau nửa bước, trong đầu hiện lên hàng tá suy nghĩ hỗn loạn.

Hắn nghe thấy lời cậu nói rồi?

Hắn phát hiện cậu thích hắn sao?

Hắn có thể tiếp nhận loại tình cảm này không?

Loại tình cảm đồng giới trái với lẽ thường này.

Lục Tinh Gia vô cùng hối hận, vì sao bản thân lại kích động như vậy chứ?

Lùi lại một vạn bước, dù cho xem như cậu tỏ tình thì cũng hẳn là nên từng bước một đến: Trước thử thăm dò xem Tần Mộ Đông có thể tiếp nhận người đồng tính hay không, sau đó từ từ nói cho hắn biết mình thích hắn, cho hắn đầy đủ thời gian để suy nghĩ. Chứ không phải như bây giờ, hệt như một quả pháo bị nhen lửa, một khi đã nổ tung sẽ không bao giờ có thể khôi phục lại nữa.

Cậu không thể mang quan hệ của hai người ra đánh cược.

“Em…”

Lục Tinh Gia vắt óc, cố gắng tìm một lý do để lừa gạt cho qua, nhưng cặp mắt đen nhánh ánh vẫn chăm chú nhìn cậu, khiến cậu không cách nào suy nghĩ tiếp được.

Đôi ngươi của Tần Mộ Đông rất đen, thậm chí còn đen hơn người khác một chút, giống như vũng mực không nhiễm lấy một giọt nước, nổi lên từng vòng từng vòng gợn sóng.

Lục Tinh Gia rất ít khi đối mắt với hắn, dù cho ánh mắt có chạm nhau thì hầu như đều sẽ tự giác dời đi. Cậu luôn cảm thấy đôi ngươi này cứ như một hố sâu vậy, toàn bộ linh hồn đều sẽ bị hút vào đó, hoàn toàn không có một chút chống cự.

Mà bây giờ, hệt như bị đóng băng, Lục Tinh Gia không cách nào dời tầm mắt.

Ngưng trọng, kinh ngạc, mừng rỡ, không tưởng tượng nổi…

Lần đầu tiên Lục Tinh Gia biết được, hóa ra trong mắt một người lại có thể đồng thời chứa đựng nhiều loại cảm xúc đến thế, còn có rất nhiều cảm xúc mãnh liệt khác cậu không thể lý giải, chúng nó không ngừng cuộn trào, sau đó lại nuốt chửng lẫn nhau.

Tần Mộ Đông đứng dậy, tiến lên phía trước từng bước một. Lục Tinh Gia bất giác lùi ra sau, eo chạm đến cạnh bàn.

Chiều cao của hai người chênh lệch đến mười mấy centimet, Tần Mộ Đông cúi người xuống, như thể đang ôm lấy Lục Tinh Gia vào lòng.

Khoảng cách đột ngột bị rút ngắn, da thịt kề cận thân mật, không thể dời tầm mắt, v.v… những thứ ấy hợp thành âm thanh ầm ầm sụp đổ của lý trí.

Lục Tinh Gia hoàn toàn choáng váng, đầu óc đều quay cuồng cả lên. Cậu bỗng nhiên cảm thấy tình huống dường như không quá bi quan như cậu tưởng, có lẽ rất nhiều lần trước đây không phải ảo giác, Tần Mộ Đông cũng thích cậu.

“Tôi thích em.”

Tựa như nghiệm chứng cho suy nghĩ của Lục Tinh Gia, Tần Mộ Đông lên tiếng.

Một tay hắn nắm lấy cổ tay cậu, tay còn lại khoác lên vai, lực tay rất mạnh, bóp đến mức khiến Lục Tinh Gia đau đớn không thôi.

Muốn hôn em, muốn ôm em, muốn khiến cho những người kia hoàn toàn cách xa em.

Không muốn làm một trong ngàn vạn bạn bè của em, muốn mình trở thành người duy nhất.

Tần Mộ Đông hít sâu, lòng ngực vẫn còn phập phồng kịch liệt, dục vọng bị áp chế bấy lâu dễ dàng thoát khỏi lồng giam, gần như muốn nuốt chửng người trước mắt.

Thế nhưng hắn không thể, hắn sợ hù đến Tinh Tinh của hắn.

Vì vậy, hắn gian nan, khàn giọng lên tiếng: “Chúng, chúng ta đã từng học qua tiết Sinh học trên lớp, có một số người sẽ nảy sinh tình cảm với người cùng giới, không phải là yêu thích giữa bạn bè, mà là muốn hôn người ấy, ôm người ấy, muốn…”

Tần Mộ Đông đột nhiên im bặt.

Thiếu niên bị hắn ép tới góc bàn, giữ tư thế nửa ngồi ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi hắn.

“Em biết, là loại yêu thích ấy.” Trong đôi mắt của thiếu niên hiện lên những gợn sóng đẹp đẽ, từng đợt từng đợt tràn ra. Nửa câu cuối cùng Lục Tinh Gia nói rất khẽ, lơ lửng trong không khí, lại tựa như đọng tại nụ hôn: “…Bởi vì em cũng vậy.”

Tần Mộ Đông nhắm mắt lại, nặng nề cắn lên môi cậu.

Nụ hôn của họ rõ ràng không cùng kết cấu, vụng về, có lẽ nói gặm cắn thì đúng hơn.

Hàm răng ép lên đôi môi mỏng mà mềm mại, sống mũi chạm vào nhau, hoàn toàn dùng bản năng thân thể để thân mật cùng đối phương.

“Gia Gia, tôi thích em.”

“Thích em.”

“Thích em.”

Gần như mỗi một giây, Tần Mộ Đông đều lặp lại câu nói ấy.

Lời nói chìm vào tiếng dây dưa của môi lưỡi, nhưng hắn vẫn cố chấp nói tiếp từng câu.

Đôi môi thật lạnh, lại giống như thật nóng, những nơi bị chạm vào đều nổi lên cảm giác thiêu đốt, nhưng họ vẫn không ngừng cọ xát lẫn nhau.

Cậu đã hoàn toàn ngồi trên mặt bàn, cánh tay ôm hờ lấy eo của Tần Mộ Đông, kéo lấy áo khoác đồng phục hắn, nắm chặt nó trong lòng bàn tay.

Màn cửa màu lam bị gió đêm thổi bay, trong phòng thí nghiệm bày đầy dụng cụ, bóng của hai thiếu niên đè chồng lên nhau.

Tần Mộ Đông ôm Lục Tinh Gia vào lòng, rất lâu sau đó, cũng không nguyện ý buông tay.

Không biết đã qua bao lâu, tiếng chuông đóng cổng trường vang dội.

Lục Tinh Gia vẫn còn đỏ mặt, kéo áo khoác của Tần Mộ Đông: “Trở… về sao?”

“Ừm.”

Tần Mộ Đông ừm một tiếng, nhưng không có ý muốn động đậy.

Lục Tinh Gia vừa xấu hổ vừa buồn cười, đẩy hắn ra: “Nếu anh không đi sẽ bị bảo vệ mắng đó.”

“Ừm.” Tần Mộ Đông lại lên tiếng, đầu vẫn còn chôn tại hõm vai của Lục Tinh Gia.

“Tôi thích em.” Hắn bỗng dưng mở miệng, một hồi sau, âm thanh lại nhỏ xuống: “…Tinh Tinh.”

Lục Tinh Gia khẽ giật mình: “Anh vừa gọi em là gì?”

“Tinh Tinh.”

Hai con chữ được Tần Mộ Đông nhẹ nhàng gọi lên, âm cuối lại mê người khó tả.

Hắn rốt cuộc cũng buông tay ra, sau đó nhìn vào đôi mắt của Lục Tinh Gia bằng cặp mắt đen láy: “Em là Tinh Tinh của tôi.”

Trái tim của Lục Tinh Gia lỡ mất rất nhiều nhịp, nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng, bối rối quay mắt đi.

Đáy lòng đều tê dại.

[1] Tinh Tinh cũng có nghĩa là ngôi sao sáng.

*

Dư vị thân mật tối qua quá lớn, mãi cho đến ngày hôm sau, khi đến phòng thí nghiệm, Lục Tinh Gia vẫn còn ngây ngây ngất ngất, không dám nhìn thẳng vào mắt của Tần Mộ Đông.

Cũng không phải không dám, cậu luôn luôn không nhịn được mà khẽ liếc nhìn Tần Mộ Đông bên cạnh một tí, lúc hai ánh mắt chạm nhau thì vội vàng quay đi.

Tần Mộ Đông cũng để cho cậu nhìn, cứ như học sinh tiểu học yêu đương vậy, thế nhưng cả hai đều thấy thú vị vui vẻ.

Tối hôm qua hai người dính nhau quá lâu, mặc dù lấy chuyện ôn chuyên làm cớ, nhưng lúc đi đến cổng trường vẫn bị bảo vệ mắng cho một trận.

Có điều trong đầu Lục Tinh Gia đều đã bị sự vui sướng chiếm hết, căn bản không để ý đến chuyện nhỏ này, vẫn cười hì hì như trước. Đến ngay cả Tần Mộ Đông cũng hiếm thấy không có lạnh như băng, đôi mắt hơi híp lại, hoàn toàn xem như không nghe thấy.

Lúc bảo vệ mở cửa cho bọn họ, Lục Tinh Gia còn cười nói một câu hẹn gặp lại.

Bảo vệ im lặng hồi lâu, sau đó thở dài một hơi: “Được rồi, đi đường chậm một chút, lần sau đừng về trễ như vậy nữa, không an toàn đâu.”

“Cháu biết rồi ạ.” Lục Tinh Gia liên tục gật đầu, cười nói: “Cảm ơn bác!”

Cổng trường càng lúc càng xa, ánh đèn cũng dần dần u tối.

Xung quanh đột nhiên yên tĩnh trở lại, hai người đạp xe đạp, không ai nói một lời.

Nhưng tốc độ đạp xe lại giống nhau một cách ăn ý, ngay cả thời điểm nhấc chân cũng hệt như nhau.

Những lúc gió đêm thổi qua là lá cây xào xạc rơi xuống, ô tô ở làn đường bên cạnh thỉnh thoảng bấm còi inh ỏi. Ngoại trừ những thứ đó ra thì không hề có bất kỳ tiếng động nào nữa.

Đường về nhà rất dài, nhưng lại giống như chỉ có một tấc, vừa đi hai bước đã về đến nơi.

“Ừm…” Đến lúc phải tạm biệt, Lục Tinh Gia không nhịn được, mở miệng hỏi: “Chúng ta như vậy, xem như đã bên nhau rồi nhỉ?”

Cậu nhìn chằm chằm vào bánh xe không ngừng xoay vòng, lại nhìn những viên đá nhỏ trên đường nhựa liên tục lùi ra sau.

Sau đó, cậu nghe được Tần Mộ Đông lên tiếng: “Ừm.”

Giọng nói trầm thấp trong màn đêm yên tĩnh đặc biệt rõ ràng: “Em là của tôi… Tôi cũng là của em.”

Thế là nhịp tim lại loạn.

“Thật ngại quá thật ngại quá!” Âm thanh đột ngột vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của Lục Tinh Gia, giáo viên thí nghiệm bước vào phòng, khuôn mặt tràn ngập áy náy, sau đó nói lời xin lỗi với bọn họ: “Thật có lỗi với các em, hội thảo giảng dạy đêm qua kéo dài đến tận tối, các em đã chờ rất lâu đúng không?”

Quả thực đã đợi rất lâu, nhưng dù sao cũng là tình huống đặc biệt, có thể thông cảm.

Lục Tinh Gia nhanh chóng cười đáp lại: “Không sao đâu thầy.”

Giáo viên lại xin lỗi rất nhiều lần, đến nỗi khiến cho Lục Tinh Gia có hơi xấu hổ, may mà Mâu Thiên đến kịp lúc. Thầy nhìn đồng hồ đeo tay, bắt đầu giảng giải cho bọn họ.

“Đây là máy hiện sóng, trước tiên phải bật nguồn lên…”

Thiết bị giống nhau, quy trình thí nghiệm cũng giống nhau, nhưng lời giảng của giáo viên và Tần Mộ Đông lại hoàn toàn là hai loại phong cách.

Thầy giáo thiên về lý tính, bám sát các điểm chính, quy tắc trình tự theo yêu cầu của sách giáo khoa, nhắc nhở bọn họ không nên tùy tiện đảo lộn dụng cụ, tránh gây ra tai nạn về sau.

Tần Mộ Đông lại theo cảm tính nhiều hơn, sau khi hiểu được nguyên lý dụng cụ thì dựa theo hiểu biết bản thân để tiến hành thí nghiệm, rồi mới quan sát các hiện tượng xảy ra.

Không thể nói ai đúng ai sai, cũng không thể nói phương pháp nào tốt hơn cái nào, nhưng vốn đã quen với cách thức của Tần Mộ Đông, lúc nghe giáo viên giảng bài, Lục Tinh Gia vẫn có chút không quen.

Cũng may sau khi biết được tiến độ ngày hôm qua của ba người, thầy càng tập trung vào Mâu Thiên, nắm tay cô để chỉ thao tác, Lục Tinh Gia chỉ cần ngồi xem ở bên cạnh thôi.

Tiến độ bọn họ có chút chậm, nhưng Lục Tinh Gia không hề hay biết, bởi vì tâm trí đã chạy đâu mất rồi.

Ánh mắt của cậu rơi lên người Tần Mộ Đông. Tần Mộ Đông đang loay hoay với một cái máy hiện sóng khác, ngón tay thon dài nhẹ nhàng nắm lấy nút xoay nhỏ, vừa nghiêm túc lại vừa chăm chú.

Sóng tín hiệu trên màn hình dao động liên hồi, trái tim của Lục Tinh Gia còn dao động nhanh hơn.

Đây là bạn trai của cậu.

Sự thật này khiến cậu không khỏi cong môi.

“Làm sao vậy?” Hệt như là mọc ra một con mắt ở đằng sau, Tần Mộ Đông đột nhiên mở miệng.

Lục Tinh Gia giật nảy mình, bèn vội vàng lắc đầu: “Không có gì…”

“Dụng cụ đã được khởi động rồi.”

Tần Mộ Đông dừng động tác lại, hơi dịch qua bên cạnh một chút, “Làm cùng nhau?”

Lục Tinh Gia gật đầu, mặt không khỏi đỏ lên, mang theo cái ghế tròn ngồi xuống kế bên Tần Mộ Đông.

Sau khi đã nắm được cách sử dụng, thì thí nghiệm máy hiện sóng cũng không còn quá khó nữa, chỉ cần nối các mạch điện khác lại với nhau, sau đó quan sát và ghi số liệu nữa là xong.

Đổi lại thành Lục Tinh Gia làm, Tần Mộ Đông biến thành nhìn cậu.

Ánh mắt nóng bỏng đặt trên người cậu không chút nào che giấu. Đôi mắt của Tần Mộ Đông hơi híp, không hề động đậy mà quan sát cậu.

Lục Tinh Gia có hơi xấu hổ, ngón tay nghiêng nhẹ cái nút sang một bên.

Cậu vội vàng đưa tay vặn nút xoay, cùng lúc đó, ngón tay thon dài cũng vừa vặn đặt lên mu bàn tay cậu.

Bàn tay kia có hơi lạnh, Lục Tinh Gia lại hệt như bị bỏng, đột ngột buông tay ra.

Bàn tay thu lại không biết đặt ở chỗ nào, đành lúng túng thả xuống bên người.

Tần Mộ Đông nhàn nhạt liếc nhìn cậu một cái, một tay điều chỉnh nút xoay đã bị vặn lung tung, tay kia cũng buông xuống bàn, bao lấy tay cậu trong lòng bàn tay hắn.

Lúc này Lục Tinh Gia mới biết được, lòng bàn tay của hắn thật là nóng.

Cách đó không xa, giáo viên còn đang giảng bài cho Mâu Thiên. Mâu Thiên thỉnh thoảng gật đầu, giọng nói êm ái đặc biệt của nữ sinh gần trong gang tấc.

Chậm rãi, đôi lúc đặt câu hỏi, đôi lúc lại cảm ơn đã giải đáp, kèm theo tiếng thảo luận với giáo viên.

Sợ bọn họ phát hiện, Lục Tinh Gia mất tự nhiên muốn rút tay ra: “Còn có người…”

Tần Mộ Đông nắm chặt bàn tay cậu, đột nhiên nở nụ cười, ngay thẳng nói: “Muốn nắm tay em.”

Rất thẳng thắn, lại vừa cất giấu chân tình.

…Quá ăn gian rồi.

Hai má Lục Tinh Gia đỏ bừng, rời mắt khỏi người hắn, chăm chú nhìn vào mớ dụng cụ.

Cậu thầm nghĩ, học thần đều lợi hại như vậy sao? Kỹ xảo yêu đương cũng học nhanh thật đó.

“Mau làm thí nghiệm đi.” Lục Tinh Gia không còn ý định tránh thoát nữa, lẩm bẩm nhỏ giọng thúc giục.

Tần Mộ Đông khẽ cười một tiếng, tay kia hoàn thành những bước còn lại.

Bên dưới bàn thí nghiệm không cao, bàn tay của hai thiếu niên đan thật chặt vào nhau.

Kết thúc chương 42.

Máy hiện sóng (dao động ký):

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play