Phụ thân lên tiếng, Quách Kiêu lập tức đứng dậy, đi qua đón Mậu Ca Nhi. Mậu Ca Nhi bây giờ là tôn bối được sủng ái nhất Quốc Công Phủ, các trưởng bối thích hắn, đám ca ca tỷ tỷ cũng thích trêu chọc hắn, chỉ có Quách Kiêu là ôm hắn ít nhất, mấy lần có thể đếm được trên đầu ngón tay kia cũng đều là do Thái phu nhân, Đình Phương cứng rắn nhét qua. Nhưng Mậu Ca Nhi cũng không sợ người lạ, ca ca còn cách nó mấy bước xa, nó đã giơ cánh tay nhỏ lên, chờ ca ca ôm, ánh mắt như nước long lanh vô cùng thích thú.
So với đệ đệ tình cảm dạt dào, Quách Kiêu vẻ mặt như thường, chỉ ôm đệ đệ, một tay kịp thời đỡ phía sau lưng thằng bé.
Ôm ít, không có nghĩa là không biết.
Tiếp đó ôm một cái liền chọc tới phiền toái, Mậu Ca Nhi rất thích ca ca, lúc ăn cơm cũng không đồng ý để nhũ mẫu ôm đi, Lâm thị tự mình tiếp cũng không được, chỉ muốn ca ca ôm. Quách Bá Ngôn cười nói: "Để Bình Chương ôm ăn đi, Mậu Ca Nhi nhẹ mà, không sao đâu."
Lâm thị không quá yên lòng ngồi xuống.
Tống Gia Ninh và Đình Phương ngồi đối diện Quách Kiêu, lúc ăn cơm, nàng nhịn không được nhìn một lớn một nhỏ đối diện. Quách Kiêu một tay ôm Mậu Ca Nhi một tay cầm chiếc đũa, Mậu Ca Nhi vừa mới bắt đầu thật đàng hoàng, nhưng cũng không bao lâu liền bắt đầu nghịch ngợm, rướn cả người lao về phía trước, muốn cướp chiếc đũa và bát của ca ca. Quách Kiêu một tay che ngực Mậu Ca Nhi tránh cho đụng vào, một tay di chuyển bát lên phía trước, Mậu Ca Nhi ngửa đầu, hướng ca ca "A" một tiếng, khóe miệng chảy xuống một đường nước miếng vô cùng dài.
Nhũ mẫu ở bên cạnh nhìn thấy, vội vàng dùng khăn lau giúp Mậu Ca Nhi, lau xong thử đón lấy, Mậu Ca Nhi lập tức co lại trong ngực ca ca.
Ai cũng không có biện pháp.
Quách Kiêu lướt qua cái bàn, múc cho Mậu Ca Nhi một thìa cháo gạo đặc biệt chuẩn bị cho nó, Mậu Ca Nhi sớm mở miệng chờ, ý bảo ca ca hầu hạ. Quách Kiêu tự mình ăn một miếng, lại đút cho đệ đệ hai thìa, bọn người Quách Bá Ngôn nhìn bọn họ chằm chằm, Quách Kiêu lại chỉ nhìn đệ đệ, không thấy mọi người trong nhà là vẻ mặt gì.
Quách Bá Ngôn vui mừng, Lâm thị rất xúc động, lần đầu tiên cảm thấy, con riêng cũng không có lạnh lùng như biểu hiện bên ngoài.
Tống Gia Ninh nhìn mấy lần liền cúi đầu xuống, bởi vì nàng nhớ tới, kiếp trước Quách Kiêu đã từng cho nàng ăn như vậy. Có lần nàng sinh bệnh, ốm yếu cả người vô lực, Quách Kiêu tự tay cho nàng ăn mấy lần, lúc cho ăn giống như hiện tại, trên mặt không có bất kỳ biểu lộ gì. Im lặng ôn nhu, thật ra Tống Gia Ninh rất cảm động, nhưng một lần nàng cho cá ăn chơi, nhìn con cá chép đỏ trong chum nước lẻ loi kia, vui vẻ ăn nhưng cho dù như thế nào cũng không bơi ra được vạc nước tựa như nhà giam, Tống Gia Ninh bỗng nhiên liền tỉnh ngộ.
Quách Kiêu là coi nàng như con cá chép đỏ mà nuôi dưỡng, nàng là đồ chơi của hắn, hắn rất thích con cá chép đỏ, nàng khỏe mạnh, hắn chỉ muốn trêu đùa hưởng thụ, nàng bị bệnh không còn khí lực hầu hạ hắn, hắn đương nhiên phải tỉ mỉ chiếu cố một phen, dưỡng tốt nàng, hắn mới có thể tiếp tục hưởng thụ. Tất cả đều tốt, nhưng cuối cùng vẫn là vì vui vẻ của bản thân hắn.
Từ đó về sau, Tống Gia Ninh liền sẽ không bao giờ nằm mơ nữa, nằm mơ Quách Kiêu thật sự thích mình, bởi vậy về sau Quách Kiêu nói hắn muốn cưới Đoan Tuệ công chúa, nàng sớm đã nhìn thấu, mới không có chút nào đau lòng, chỉ ngóng trông Quách Kiêu cưng nựng Đoan Tuệ công chúa, miễn cho Đoan Tuệ công chúa tìm nàng gây phiền toái.
"An An?"
Có người gọi nàng, Tống Gia Ninh đột nhiên hoàn hồn, Lâm thị buồn cười, lặp lại lời nói của Quách Bá Ngôn: "Ngày mai hưu mộc, phụ thân các con mang chúng ta đi điền trang đạp thanh."
Tống Gia Ninh mừng rỡ. Năm nay Đình Phương tỷ tỷ đã đính hôn, đầu tháng ba Vân Phương rủ mọi người đi chơi, Tống Gia Ninh có chút muốn đi, nhưng không hiểu sao hai đường ca Quách Phù Quách Thứ không chịu đi. Không có huynh trưởng làm bạn, mấy vị cô nương các nàng sẽ không được xuất hành, cho nên cảnh xuân rực rỡ, Tống Gia Ninh chỉ có thể ở hậu hoa viên Quốc Công Phủ tùy tiện đi một chút, tuy vườn đẹp, mỗi ngày đi dạo cũng muốn ngán.
"Phụ thân thật tốt." Tống Gia Ninh ngọt ngào nói.
Quách Bá Ngôn cười, ánh mắt dừng lại ở trên mặt trưởng nữ, trưởng nữ cuối năm phải xuất giá, hắn lần này chủ yếu là cùng trưởng nữ đi chơi, vài chục năm trước hắn bề bộn nhiều việc cống hiến cho Hoàng Thượng, cũng không có cơ hội ở cùng hài tử. Đình Phương hiểu tâm ý phụ thân, trong lòng vừa ấm áp vừa chua xót, phụ thân rốt cuộc nhàn hạ rồi, nàng cũng đã lớn lên, không còn có nhiều cơ hội lại ở bên cạnh phụ thân cố gắng báo hiếu.
Sáng sớm hôm sau, Lâm thị ôm Mậu Ca Nhi lên một chiếc xe ngựa, Tống Gia Ninh cùng Đình Phương ngồi ở một chiếc xe khác ở đằng sau, còn Quách Bá Ngôn, Quách Kiêu phụ tử cưỡi ngựa, một nhà sáu người lần đầu tiên ra ngoài du ngoạn, trên đường ra khỏi thành, hấp dẫn vô số ánh mắt của dân chúng. Lại vẫn còn nhớ rõ thân phận của Quốc công phu nhân, nói Lâm thị có số tốt, được nam nhân sủng ái, lại có nhi tử thân sinh, nữ nhi được mang theo vào Tống gia cũng một bước lên mây, trở thành danh môn khuê tú.
Lâm thị bận rộn chiếu cố nhi tử bướng bỉnh, Tống Gia Ninh thì vui vẻ trò chuyện cùng tỷ tỷ, ai cũng không nghe thấy nhàn ngôn toái ngữ[1] ngoài xe.
[1] nhàn ngôn toái ngữ: những lời đồn vô căn cứ
Một lúc lâu sau, xe ngựa dừng ở trước một tòa thôn trang non nước hữu tình.
Vùng ngoại ô tầm mắt rộng lớn, non xanh nước biếc, khắp nơi bừng sức sống, Tống Gia Ninh dắt Đình Phương đi chơi diều, Quách Kiêu luân phiên giúp bọn muội muội nâng cao con diều, sau khi diều bay lên rồi, hai tỷ muội sóng vai chạy ra xa xa. Quách Kiêu liếc mắt nhìn phụ thân cao to cùng kế mẫu tướng mạo xinh đẹp đang ngồi trên mặt đất, một mình một người chắp tay đứng gần bờ suối, ngưng mắt nhìn con diều đang bay trên bầu trời, thỉnh thoảng ánh mắt lại rơi lên trên người hai cô nương.
Cảnh xuân tươi đẹp, một nhà sau người đều đang vui vẻ tươi cười, thì xa xa đột nhiên truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập đang nhanh chóng tới gần.
Quách Kiêu nghe tiếng nghiêng đầu sang một bên, Quách Bá Ngôn đang nằm trên đồng cỏ để tiểu nhi tử dẫm ngực thì thần sắc khẽ biến, chậm rãi ngồi dậy.
Cấm vệ báo tin đã đến gần, ngựa chưa dừng hẳn đã tung người nhảy xuống, lảo đảo vài bước rốt cuộc đi đến trước mặt Quách Bá Ngôn, cúi đầu bẩm báo nói: "Quốc Công gia, Tây Bắc tám trăm dặm đưa tới cấp báo, Liêu Binh hôm qua đánh lén Linh Châu, Linh Châu thất thủ, Hoàng Thượng tuyên ngài lập tức tiến cung!"
Quách Bá Ngôn lập tức đưa con út cho thê tử bế, xoay người đứng lên, đoạt lấy ngựa của cấm vệ đến báo tin, khẩn cấp rời khỏi.
Biên cương Đại Chu và Liêu quốc nối ngang đông tây, kéo dài mấy ngàn dặm, Đông Bắc chư châu địa thế bằng phẳng, giao chiến có lợi cho Liêu quân thiết kỵ, nguyên nhân trước kia Liêu quân nhiều lần xuôi nam, đều là từ khu vực Đông Bắc tập kích, Tuyên Đức Đế cũng an bài trọng binh canh gác ở đây, giao cho uy danh viễn dương Trấn Bắc tướng quân Hàn Đạt tọa trấn. Khu vực Tây Bắc nhiều sông núi, dễ thủ khó công, bởi vậy triều đình chỉ an bài tám vạn binh mã.
Ai cũng không nghĩ tới, lần này Liêu quân vậy mà suốt đêm từ Tây Bắc đánh lén, tấn công tướng sĩ Đại Chu chưa kịp chuẩn bị sẵn sàng, thế như chẻ tre lấy được cứ điểm đệ nhất Tây Bắc là Linh Châu. Chiến báo truyền vào kinh, Tuyên Đức Đế giận dữ, hạ lệnh chém đầu Thủ tướng Linh Châu bỏ thành mà chạy, đề bạt Phó tướng làm chủ tướng, cũng chỉ thị Vệ Quốc Công Quách Bá Ngôn tự mình dẫn mười vạn cấm quân tiến đến trợ giúp.
Quách Kiêu cũng ở trong cấm quân chờ sai phái.
Một người là Quốc Công gia, một người là Thế tử, hai cha con đều phải đi chiến trường, Thái phu nhân lo lắng trùng trùng, sớm mang theo Đình Phương đến Lâm Vân Đường chờ, như vậy con cháu hồi phủ, bà liền lập tức có thể gặp được. Lâm thị, Tống Gia Ninh tự nhiên phải phụng bồi, mấy người nhị phòng, tam phòng cũng đều đến.
Một canh giờ sau, Quách Kiêu về trước, người mặc khôi giáp. Đi vào nhìn một vòng mọi người chung quanh, vẻ mặt Quách Kiêu nghiêm túc nói với Thái phu nhân: "Tổ mẫu, sáng mai giờ dần đại quân sẽ xuất phát, phụ thân đêm nay ngủ ở quân doanh, phái con trở về thông báo với người một tiếng, bảo ngài và mẫu thân, thúc phụ thím cũng sớm nghỉ ngơi, không cần lo lắng cho chúng ta."
"Không trở lại?" Thái phu nhân kinh ngạc nói, có chút không cách nào tiếp nhận, bà còn có thật nhiều lời muốn dặn dò nhi tử.
"Quân tình khẩn cấp, phụ thân thoát thân không được." Quách Kiêu đơn giản nói, sau đó nhìn Lâm thị: "Mẫu thân, kính xin người vì phụ thân thu dọn mấy bộ quần áo."
Lâm thị tâm hoảng ý loạn, nghe vậy vội vàng liền đi hậu viện an bài.
Mọi người đều hiểu Thái phu nhân có chuyện muốn nói với Quách Kiêu, cho nên sau khi nhị phòng, tam phòng mọi người thay phiên dặn dò Quách Kiêu thì sớm rời khỏi. Đối với bọn họ mà nói, Quách Bá Ngôn cách hai năm sẽ mang binh một lần, mỗi lần đều bách chiến bách thắng, mọi người cũng không lo lắng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT