Mùa hè tháng sáu oi bức, hơi nóng xông vào người, trên con đường nhỏ từ nông thôn thông với kinh thành, một chiếc xe ngựa đang từ từ mà đi. Trên xe có khắc kí hiệu "Vệ Quốc Công phủ", chim phỉ thuý sơn đỏ, trang nghiêm khí phái, trước và sau xe có bốn tên cấm vệ trong nội cung đi theo bảo vệ, tựa như đang canh giữ.

Trong xe, trên giường nhỏ phủ chiếu trúc, Tống Gia Ninh đầu chống lên góc bên trái xe, híp mắt ngủ say sưa, hai má phúng phính trắng như đậu hũ nhẹ nhàng lắc lư theo xe ngựa, sóng gợn lay động quyến rũ động lòng người.

Lý ma ma ở một bên nhìn, ma xui quỷ khiến nhớ lại hôm kia lúc bà đi đến chính phòng hỏi chuyện, lúc đẩy màn cửa ra, bà kinh sợ nhìn thấy Thế tử chẳng biết đến từ lúc nào, đang ôm chủ tử vào trong ngực. Trong khoảnh khắc thoáng nhìn kia, khuôn mặt bụ bẫm nhỏ nhắn của chủ tử cũng đỏ rực y như bây giờ, không, có khi còn lợi hại hơn bây giờ nhiều, lại còn đang khóc nức nở.

Cũng đã qua hai ngày, mỗi khi nhớ lại một màn kia, Lý ma ma đều mặt đỏ tim đập. Hơi nóng bắt đầu bốc lên, ngoài cửa sổ đột nhiên truyền đến một tiếng chim kêu, Lý ma ma liếc mắt, nhìn thấy một con hỉ thước cánh đen đang phành phạch vỗ cánh bay đi. Hỉ thước tới nhà là chuyện tốt, Lý ma ma giật mình một lát, chân mày càng nhăn càng sâu.

Tống Gia Ninh có dung mạo xinh đẹp, cả kinh thành đều biết thế tử có một tiểu thiếp yểu điệu, thịnh sủng bảy năm không ngừng. Hôm nay đại hôn của Đoan Tuệ công chúa và thế tử sắp tới, Đoan Tuệ công chúa cố tình thừa dịp thế tử rời kinh tuyên Tống Gia Ninh tiến cung, biết rõ là hồng môn yến. Đáng tiếc vị chủ tử bà hầu hạ bảy năm này, một chút tâm cơ cũng không có, cả ngày chỉ nghĩ đến ăn uống chơi đùa trêu chọc chó mèo, nhìn một chút đi, đại nạn đã đến nơi rồi, vậy mà người này còn ngủ được!

“Cô nương, tỉnh tỉnh, lập tức phải vào thành.” Lý ma ma vừa lấy khăn giúp Tống Gia Ninh lau nước miếng bên khóe miệng, vừa nhẹ giọng gọi Gia Ninh.

Tống Gia Ninh tỉnh dậy, bàn tay nhỏ bé che lại bờ môi đỏ đang ngáp. Mỹ nhân mới vừa tỉnh ngủ, trong mắt ngập nước, thanh tịnh trong suốt.

“Cô nương, chút nữa vào cung, nếu công chúa hỏi, người có thể đáp thì đáp, không biết nên nói gì hoặc là khó nói, người cũng không cần miễn cưỡng, giả ngu lừa gạt là được, tóm lại ngàn vạn lần đừng làm công chúa tức giận.” Xe ngựa vào cửa thành, cách hoàng cung càng ngày càng gần, Lý ma ma lại dặn dò thêm một lần nữa.

Tống Gia Ninh ngoan ngoãn gật đầu.

Lý ma ma luôn nói Tống Gia Ninh nàng ngốc, nhưng Tống Gia Ninh nàng đã trải qua nhiều chuyện như vậy, sao có thể thật sự ngốc? Bất quá là bình sứt chẳng cần giữ gìn, ăn no rồi chờ chết mà thôi. Mẫu thân là nữ nhi của phú thương kinh thành, phụ thân là cử nhân ngọc thụ lâm phong, Tống Gia Ninh lúc nhỏ cũng đã từng ăn uống không lo, trải qua cuộc sống là con gái rượu được chiều chuộng. Thẳng đến khi cha mẹ trước sau qua đời, Tống Gia Ninh nàng lớn lên có một khuôn mặt họa thủy lại mất đi nơi để dựa vào, mới do thúc phụ làm chủ, đưa cho tân nhiệm tri huyện Lương Thiệu làm thiếp.

Thà làm vợ người nghèo, không làm thiếp người giàu, Tống gia tốt xấu cũng là dòng dõi thư hương, tuy gia đạo sa sút, thúc phụ thím sao có thể bởi vì không thích nàng lớn lên thiên mị, liền tùy tùy tiện tiện đuổi nàng đi như vậy? Tống Gia Ninh đỏ hồng vành mắt bị nâng vào huyện nha, nhìn thấy Lương Thiệu phong lưu phóng khoáng ôn nhuận như ngọc, ai oán của Tống Gia Ninh bất tri bất giác tan mất ba phần. Lương Thiệu xuất thân tiến sĩ, lưu lại thê tử ở nhà chiếu cố mẹ già, hắn một mình đi nhậm chức. Hắn đối đãi Tống Gia Ninh vô cùng tốt, hai người cầm sắt hài hòa phong hoa tuyết nguyệt, trôi qua như keo như sơn.

Ngọt ngào một năm, Quách Kiêu đột nhiên xuất hiện ở trước mặt nàng.

Quách Kiêu chính là thế tử của Vệ Quốc công phủ kinh thành, phụng mệnh đi Hồ Châu làm việc. Lương Thiệu cùng Quốc công phủ quan hệ họ hàng, biết được Quách Kiêu phải đi ngang qua phủ thành, liền tự mình đi phủ thành gặp mặt, Quách Kiêu cho hắn mặt mũi, đáp ứng lời mời tới huyện nha làm khách. Lương Thiệu gọi Tống Gia Ninh đi ra chào hỏi, Tống Gia Ninh trong lòng vui mừng, cảm thấy đây là tướng công coi trọng nàng, lại không nghĩ tới Quách Kiêu lại mơ ước mỹ mạo của nàng, càng không dự đoán được, đêm đó biểu huynh đệ hai người suốt đêm chè chén, buổi sáng hôm sau, nàng uống một ngụm trà của Lương Thiệu rót, lại lần nữa mở mắt ra, người cư nhiên đang ở trong xe ngựa của Quách Kiêu!

Thì ra, Lương Thiệu dùng nàng để đổi lại một câu “Ngày sau chắc chắn dìu dắt” của Quách Kiêu.

Thì ra, một năm ân ái giữa Lương Thiệu và nàng, cái gì cũng không phải.

Tống Gia Ninh bi thương thấu tâm, Quách Kiêu thấy nàng kháng cự, cũng không có ép buộc nàng, sau khi hồi kinh an bài nàng ở thôn trang, cho nàng thời gian làm quen, bồi nàng du sơn ngoạn thủy, vẫn luôn đợi nàng cho đến khi nàng được bọn nha hoàn chọc cho vui vẻ, Quách Kiêu mới muốn nàng. Một đêm kia, Tống Gia Ninh mới biết người tập võ cùng văn nhược thư sinh khác biệt, cũng vì Lương Thiệu chảy một giọt nước mắt cuối cùng.

Đối với Tống Gia Ninh mà nói, quên Lương Thiệu, cũng không khó khăn như thế. Luận gia thế tài cán, Quách Kiêu là thế tử Quốc công phủ, là tướng tài Hoàng Thượng tán dương, ném Lương Thiệu không biết mấy ngàn dặm. Luận dáng vẻ khí độ, Quách Kiêu mày kiếm mắt sáng thể trạng cường tráng, nếu nói Lương Thiệu là con tuấn mã, Quách Kiêu chính là một đầu kỳ lân, ngay cả ban đêm ngủ chung, Quách Kiêu so với Lương Thiệu càng làm cho nàng thoải mái.

Nói không biết xấu hổ, nhưng đang trải qua cuộc sống thư thản, ai còn cả ngày nhớ thương người làm nàng không thoải mái chứ? Dù sao cũng đều là thiếp.

Tống Gia Ninh đã quên Lương Thiệu, nhưng cho dù người bên ngoài đều nhìn thấy, Quách Kiêu độc sủng nàng bảy năm, đủ tình thâm nghĩa trọng, nàng cũng không động tâm với Quách Kiêu. Bởi vì nàng rất rõ ràng, Quách Kiêu tuy tốt với nàng, nhưng trong mắt hắn, nàng cũng chỉ là một mỹ thiếp, là nữ nhân hắn thấy vừa ý liền có thể đoạt lấy. Thân phận như vậy, Tống Gia Ninh cái gì cũng không muốn nghĩ, một mình ở thôn trang khoái hoạt, thản nhiên chờ đợi một ngày nhan sắc tàn phai tình yêu muộn màng.

Đã không còn ôm chờ mong, cho nên lúc Quách Kiêu nói cho nàng biết hắn muốn cưới Đoan Tuệ công chúa, sau khi Tống Gia Ninh có chút kinh ngạc, tự đáy lòng lại có chút vui mừng. Quách Kiêu đại khái không tin, hắn trầm mặc hồi lâu, nói với nàng rất nhiều lời, nói Đoan Tuệ công chúa là biểu muội ruột thịt của hắn, hắn cần phải cho nàng thể diện, nói sau này số lần hắn tới thôn trang sẽ ít đi, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không quên nàng.

Tống Gia Ninh nào dám tranh giành tình cảm cùng công chúa, luôn cam đoan nàng sẽ thành thật giữ bổn phận, cũng tỏ vẻ Quách Kiêu không dễ dàng, không tới thôn trang cũng không sao. Kết quả Quách Kiêu đen mặt rời đi, trước khi rời kinh lại làm như kẻ trộm xông vào phòng nàng, buồn bực lăn lộn với nàng hết nửa ngày.

Xong việc Tống Gia Ninh nằm liệt trên giường, ủy khuất cực kỳ, chẳng lẽ nàng ghen, hắn sẽ vui sao?

Đúng là không thể hiểu được nam nhân.

Đang miên man suy nghĩ, xe ngựa ngừng lại.

Xuống xe, Tống Gia Ninh muốn lén lút chiêm ngưỡng một chút hoàng cung của thiên gia, lại phát hiện chính mình đứng ở giữa hai tường thành cao cao, hai bên tầm mắt đều bị cản trở, chỉ có một đường hẻm không biết thông đến phương nào, ánh mặt trời chiếu không tới được, lộ ra u ám. Tống Gia Ninh rất thất vọng, cùng Lý ma ma đi theo sau một nữ quan thoạt nhìn hết sức nghiêm túc, rẽ trái rẽ phải đi về phía trước, thật vất vả mới tới ngự hoa viên trong truyền thuyết, lại bị cảnh cáo phải khom lưng cúi đầu, không được nhìn loạn xung quanh.

Tống Gia Ninh cũng không dám loạn nhìn.

Hai khắc sau, nàng được dẫn tới trước một đình nghỉ mát, đình nghỉ mát đối diện hồ nước, trong hồ lá sen xanh biếc, một đóa lại một đóa phấn sen duyên dáng yêu kiều.

Ừ, lý do Đoan Tuệ công chúa tuyên nàng tiến cung, đó chính là thưởng sen.

Nhưng Tống Gia Ninh cảm thấy, hồ ở hoàng cung này quá nhỏ, so với Thái Hồ ở Tô Châu còn kém xa, ngẫm lại khi nàng còn bé đã nhìn qua hồ lớn như vậy, Đoan Tuệ công chúa lại chỉ có thể ở bên trong bức tường cao, cả ngày đối mặt với một cái hồ nhỏ xíu như vậy, Tống Gia Ninh lại có điểm đồng tình với nàng ta.

“Ngươi chính là Tống thị? Ngẩng đầu lên.”

Trong chòi nghỉ mát truyền đến một đạo thanh âm lười nhác khinh miệt, Tống Gia Ninh thấp thỏm ngẩng đầu, chỉ thấy một nữ tử diễm lệ mặc một thân váy lụa đỏ thẫm ngồi bên bàn đá trong đình, đầu mang ngọc trâm bảo thạch, đứng phía sau là hai cung nữ đang đong đưa quạt mát cho nàng ta, ung dung hoa quý.

“Lớn mật, vậy mà dám nhìn trộm công chúa!” Một cung nữ lạnh giọng trách mắng.

Tống Gia Ninh hoảng sợ, vội vàng một lần nữa cái trán chạm đất, sợ đến nỗi cũng không cảm thấy nóng.

Nàng cúi đầu, Đoan Tuệ công chúa ngơ ngác nhìn nàng, trước mắt vẫn là khuôn mặt nhỏ mũm mĩm của Tống Gia Ninh. Triều đại nữ nhân lấy gầy làm đẹp, những phi tần của tiên đế vì dưỡng ra eo nhỏ bằng một nắm tay, từng người một ước gì có thể ba bữa cơm cũng không ăn. Nàng đã sớm nghe nói biểu ca có một tiểu thiếp đặc biệt sủng ái, cho nên đã sớm dự đoán được dung mạo xinh đẹp của Tống thị, lại không nghĩ rằng Tống thị lại là mỹ nhân dáng người đẫy đà.

Quả thật hơi béo, hình như cằm còn ngấn mỡ, nhưng dù vậy, Đoan Tuệ công chúa vẫn không cách nào trái lương tâm mà nói Tống Gia Ninh xấu, bằng lương tâm mà nói, Tống Gia Ninh so với tất cả các nữ nhân mà nàng ta đã gặp qua đều đẹp hơn, trong xinh đẹp mang theo yêu khí của hồ ly tinh, trách không được có thể cướp đi biểu ca thanh mai trúc mã của nàng ta!

Lòng đố kị cắt xén trái tim, Đoan Tuệ công chúa lạnh lùng quét mắt Tống Gia Ninh, nói với cung nữ bên cạnh: “Ta mệt rồi, muốn nghỉ ngơi một lát, ai cũng đừng ầm ĩ đến ta.”

Các cung nữ đồng loạt đáp vâng.

Đoan Tuệ công chúa gót sen nhẹ nhàng, nằm nghiêng trên ghế mỹ nhân, thật sự nhắm hai mắt lại.

Dưới bậc thang phía ngoài đình nghỉ mát, Tống Gia Ninh duy trì tư thế quỳ trán chạm đất, mặt trời chói chang chiếu thẳng vào, không tới một khắc đồng hồ, nàng liền nóng đến mồ hôi đầy đầu, hai tay không ngừng run rẩy. Nàng khó chịu, nàng ủy khuất, nhưng đó là công chúa, công chúa không lên tiếng, nàng nào dám lộn xộn, chờ đợi nàng sẽ là một hồi gậy gộc, thậm chí là Diêm Vương quỷ sai.

Tống Gia Ninh đau khổ chịu đựng.

Đợi đến mồ hôi trên mặt càng không ngừng nhỏ xuống, đầu gối đau đến chết lặng, khi thân thể sắp không chống đỡ nổi nữa, Tống Gia Ninh đột nhiên không muốn sống nữa, nước mắt lẫn vào mồ hôi cùng rơi xuống. Nàng muốn làm thiếp của Quách Kiêu sao? Nàng muốn chướng mắt công chúa sao? Nàng không muốn, nhưng đây là mệnh của nàng, nàng có biện pháp nào sao? Sống tạm là bởi vì sợ chết, nhưng hiện tại sống không bằng chết, nàng còn sống làm cái gì?

Ngay khi ý niệm tìm chết kia lan tràn như cỏ dại, ngay khi Tống Gia Ninh chuẩn bị bò dậy nhảy hồ tự sát chết cho thống khoái, đột nhiên người trong đình lục tục chạy ra, bùm bùm quỳ gối hai bên, cung kính đồng thanh lễ bái: “Nô tỳ bái kiến Hoàng Thượng.”

Hoàng Thượng?

Tống Gia Ninh muốn nhìn Hoàng Thượng tôn quý nhất trên đời này trông như thế nào, nhưng nhớ lại lời nữ quan dặn dò, không cho nàng nhìn loạn, Tống Gia Ninh vừa muốn tiếp tục dập đầu, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, nàng đã chuẩn bị tìm chết, còn quản cái gì có quy củ hay không? Trước khi chết có thể liếc mắt nhìn Thiên Tử một cái, nàng đời này cũng coi như sống không có uổng phí!

Nghĩ như vậy, Tống Gia Ninh bất chấp, quay đầu ra sau nhìn, lại không ngờ quỳ quá lâu, cánh tay đầu gối nhũn ra, đầu nghiêng một cái, người cũng ngã lệch ra, biến thành tư thế nằm nghiêng!

Biến cố nảy sinh, tân đế đang chuẩn bị từ bên cạnh đi qua, theo bản năng nhìn về phía trên mặt đất.

Tống Gia Ninh quỳ đã nửa ngày, quần áo cả người đều đã ướt đẫm, hiện tại nàng nằm nghiêng, hai má ướt đẫm. Trong đôi mắt đỏ mang theo nước mắt, trâm cài đầu hỗn độn, tóc mai bên má dính mồ hôi ướt sủng, chính là dáng vẻ kiều mị của nữ nhân được người thương tiếc qua. Tân đế hai mươi chín tuổi đăng cơ, trước chưa hôn phối, ba năm này chủ động vì tiên đế giữ đạo hiếu, lúc này mặc dù đã đến tuổi thành gia, thế nhưng vẫn không dính đến nữ nhân, bỗng nhiên nhìn thấy Tống Gia Ninh như vậy, hắn hiếm khi mà đình trệ chớp mắt một cái.

Tống Gia Ninh nhân cơ hội này mà nhìn rõ đế vương. Đế vương mặc một bộ hồng long bào, thon dài cao ngất, như thanh trúc sừng sững ở trước mắt. Hắn thoạt nhìn tuổi cũng xấp xỉ Quách Kiêu, da trắng như ngọc, khuôn mặt thanh trong yên tĩnh. Quách Kiêu cũng là một nam nhân lạnh lùng, lạnh đến mức làm cho người ta sợ hãi, hoàng thượng lại không giống vậy, lạnh của hắn lại giống như đoàn đoàn mây mù quanh quẩn nơi đỉnh núi xa sau cơn mưa, khiến người không đến gần được, cũng suy nghĩ không thấu.

Tống Gia Ninh bỗng dưng nhớ lại ba năm trước đây nàng đi theo Quách Kiêu ra ngoài, nghe được một đoạn nhàn thoại của bá tánh, nói Hoàng Thượng có thể đăng cơ, là bởi vì hắn tâm cơ thâm trầm, mặt ngoài không tranh quyền thế, lại âm thầm mưu hại Thái Tử và Vương huynh ruột thịt, bằng không thì ngôi vị hoàng đế như thế nào cũng không tới phiên rơi trên đầu một hoàng tử nói nói lắp. Cho nên, hoàng thượng này là vừa nói lắp lại có lòng dạ độc ác?

Tống Gia Ninh không kiềm chế được mà giật mình, vội vàng một lần nữa quỳ xuống, đầu cúi xuống thật thấp, lộ ra một đoạn cổ trắng nõn xinh đẹp.

Triệu Hằng nhìn thoáng qua.

Đoan Tuệ công chúa "Tỉnh ngủ" nhìn thấy, cười châm chọc nói: "Sao, hoàng huynh cũng cảm thấy Tống thị dung mạo xinh đẹp hơn người? Hiếm khi có thể lọt vào mắt hoàng huynh, không bằng bảo Quách Kiêu đưa nàng tiến cung, nàng hầu hạ qua hai nam nhân, có lẽ cũng đã quen, sẽ không tới mức lấy thân tuẫn tiết."

Tống Gia Ninh khuôn mặt trắng như tờ giấy.

Triệu Hằng không có vào đình, gác tay đứng ở bên cạnh người Tống Gia Ninh, hờ hững nói: "Nữ nhân ghen, có chừng có mực."

Triệu Hằng có tật miệng, ngôn ngữ ngắn gọn, vô cùng khảo cứu năng lực lý giải của người nghe. Đoan Tuệ công chúa từ nhỏ cùng mấy vị hoàng huynh giao tiếp, tự nhiên rõ ràng ý tứ của hoàng huynh, hắn là đang nhắc nhở nàng ta, Tống thị chính là ái thiếp của biểu ca, nàng ta ầm ĩ quá mức, biểu ca trở về nhất định sẽ tính sổ với nàng ta. Đoan Tuệ công chúa thật đúng là sợ Quách Kiêu chán ghét mình, khẽ cắn môi, chỉ vào bàn đá nói với Tống Gia Ninh: "Thôi, vốn muốn mời ngươi tiến cung ngắm hoa, nếu như thân thể ngươi mảnh mai, liền trở về đi, đây là quả vải Lĩnh Nam mới tiến cống, thưởng cho ngươi nếm một chút, hi vọng ngươi sau này giữ bổn phận."

Đánh một gậy cho một quả táo ngọt, miễn cho nàng tới chỗ biểu ca cáo trạng.

Tống Gia Ninh cố gắng chống đỡ, dập đầu tạ ơn.

Cuối cùng là được Lý ma ma cõng xuất cung, lên xe ngựa, Lý ma ma đỡ nàng ngồi xuống, đau lòng xoa chân giúp nàng, nói thật nhiều lời an ủi.

Tống Gia Ninh trong lòng đau khổ, Đoan Tuệ công chúa lợi hại như vậy, sau này có thể có những biện pháp khác đối phó nàng hay không?

Nếu như Quách Kiêu chịu thả nàng đi, đó là tốt nhất.

Tiền đồ một mảnh xa vời, thoáng nhìn đĩa vải Đoan Tuệ công chúa thưởng kia, Tống Gia Ninh nuốt một ngụm nước bọt. Nàng từ nhỏ đã có một tâm bệnh, ăn ngon là được, hễ thương tâm, chỉ cần người bên cạnh bưng tới một bàn ăn ngon, liền có thể thành công chuyển dời bi thương của nàng, có lẽ lúc trước bị Lương Thiệu gây mê nàng đưa cho Quách Kiêu, nàng không có tuẫn tiết, ngoại trừ cảm thấy Lương Thiệu không xứng, cũng có nguyên do là ba bữa cơm Quách Kiêu mang lên quá mê người sao?

Nhìn đĩa vải đỏ bóng đầy ắp, chân Tống Gia Ninh giống như không có bị đau, nàng bốc một quả lên, nghiêm túc lột vỏ.

Lý ma ma thấy thế, bật cười, không tim không phổi vậy mà tốt, như thế lại bớt ưu sầu.

Quả vải lột chậm, xe ngựa ra khỏi thành, trong đĩa cũng còn một nửa. Nhưng đường bắt đầu không bằng phẳng, sau một lần lắc lư, Lý ma ma nhỏ giọng nhắc nhở Tống Gia Ninh: "Ăn từ từ, cẩn thận bị nghẹn."

Tống Gia Ninh cười, nàng đâu có ngốc như vậy?

Kết quả vừa mới thả một quả vải to ngon vào trong miệng, xe ngựa đột nhiên nảy mạnh một cái, Tống Gia Ninh chỉ cảm thấy cổ họng xiết chặt...

Nửa tháng sau, khắp phố phường kinh thành thêm một việc náo nhiệt, đó là Đoan Tuệ công chúa hại chết ái thiếp của Thế tử Quốc Công Phủ, Thế tử giận dữ, không cưới!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play