Các trưởng bối cầm sắt hài hòa, Tống Gia Ninh tiếp tục đi học luyện tiêu, cả ngày hòa nhập với ba tỷ tỷ. Ba huynh đệ Quách Kiêu cũng có bài học, đám huynh muội chỉ có sớm tối gặp nhau ở chỗ Thái phu nhân, Quách Kiêu đối với nàng vẫn lãnh lãnh đạm đạm như xưa, Tống Gia Ninh vui vẻ chịu đựng, ngày nào đó Quách Kiêu nóng hầm hập với nàng, nàng mới phải sợ.
Cuộc sống ở Quốc Công Phủ gió êm sóng lặng, đầu tháng tư, trong cung bỗng nhiên truyền ra một đạo ý chỉ, Tuyên Đức Đế muốn chọn phi cho ba Vương gia nhi tử.
Tin tức là Quách Bá Ngôn mang về phủ, Thái phu nhân ngó ngó Đình Phương mười lăm tuổi bên cạnh, Lan Phương mười ba tuổi, có chút sốt ruột: "Tú nữ chọn như thế nào?" Các cháu gái mỗi người đều như hoa như ngọc, vô luận dáng vẻ thân phận đều đảm đương nổi vị trí Vương Phi, nhưng Thái phu nhân không có một chút ham muốn nào để cháu gái gả vào hoàng gia, nữ nhi tiến cung làm phi tử cho Hoàng Thượng đã khiến bà nát cả tim can, nhưng chuyện Vương Phi so với phi tử càng có khả năng hơn.
Quách Bá Ngôn cười nói: "Nữ nhi của quan viên từ Cửu Phẩm đến Lục Phẩm đều nằm trong tuyển chọn."
Thái phu nhân lập tức yên tâm, tuyển tú lần này, căn bản không có chuyện của nhà mình.
Đình Phương, Lan Phương thân thể cũng trầm tĩnh lại, Tống Gia Ninh thuần túy nghe náo nhiệt, Vân Phương nghi ngờ nói: "Thọ vương phủ bên cạnh còn chưa xây xong mà, sao mà cưới Vương Phi được?"
Tam phu nhân cười nữ nhi: "Ngươi đây lại không hiểu rồi, hiện tại chỉ tuyển tú nữ, chọn hết ở các phủ huyện sẽ đưa vào cung dạy dỗ, trước trước sau sau phải nửa năm. Ý chỉ tứ hôn ban ra rồi, cho phép đám Vương Phi sau khi về nhà còn phải học như thế nào làm Vương Phi cho thật tốt, dù sao muốn đại hôn cũng phải sang năm, khi đó Vương Phủ sớm đã chuẩn bị đầy đủ hết rồi."
Vân Phương bừng tỉnh đại ngộ.
Một bên Tống Gia Ninh đi theo gật gật đầu, dáng vẻ như mọi việc không liên quan đến mình.
Quách Kiêu đứng ở đối diện, nhìn ra kế muội đối với Thọ vương phi vô ý, đột nhiên cảm thấy nha đầu kia nhìn thuận mắt một chút.
Trong nội cung.
Sở Vương trực tiếp tìm đến trước mặt Tuyên Đức Đế, chỉ đích danh muốn Phùng Tranh là Vương Phi. Tuyên Đức Đế lúc ấy không đồng ý, phái người đi thăm dò gia thế phẩm hạnh Phùng Tranh, xác định không có vấn đề, liền đáp ứng nhi tử. Sở Vương vui mừng nhướng mày, Tuyên Đức Đế buồn cười, chợt nghĩ tới một chuyện, nhắc nhở: "Lão Tam với ngươi thân thiết, ngươi đi hỏi một chút hắn thích nữ nhân như thế nào, trở về nói cho trẫm."
Lão Tam có tật miệng, Tuyên Đức Đế không cho hắn được cái gì, thầm nghĩ tứ hôn cho Tứ nhi tử một Vương Phi hợp ý hắn, phu thê hòa hòa thuận thuận mà sống cả đời.
Hiếm khi phụ hoàng còn biết quan tâm đệ đệ, Sở Vương hưng trí bừng bừng đi Cảnh Bình Cung.
Triệu Hằng cái gì cũng không nói, Sở Vương khô hết miệng lưỡi, không ngại tự tay mài mực cầu đệ đệ viết xuống, cũng không thể từ trong miệng đệ đệ nạy ra nửa câu hắn yêu thích nữ nhân nào, tức giận đến mức Sở Vương phẩy tay áo bỏ đi, nửa đường hối hận lại trở về một chuyến, vẫn như cũ không công mà rút lui.
Sau khi Tuyên Đức Đế biết được, hơi mím môi, nếu như nhi tử không lĩnh tình, ông dứt khoát mặc kệ, chuyện chọn phi toàn bộ giao cho Lý hoàng hậu, Ngô quý phi. Tháng tư các nơi tuyển chọn tú nữ, tháng năm các tú nữ tiến cung, Lý hoàng hậu, Ngô quý phi tận tâm quan sát ba tháng, lấy ra mười hai vị nữ nhân mỹ mạo đoan trang, vẽ thành bức họa đệ trình đến trước mặt Tuyên Đức Đế.
Phùng Tranh là Sở Vương phi dự định, Ngô quý phi cũng vì Duệ Vương chọn lựa một vị mỹ nhân, chỉ còn Thọ vương phi...
Tuyên Đức Đế phái người đi tuyên Thọ vương.
Một khắc sau, Triệu Hằng đứng ở trước ngự án, Tuyên Đức Đế đưa mười bức tranh vẽ chân dung cho hắn, nói: "Vương Phi của ngươi, tự mình chọn một đi."
Triệu Hằng nhặt lên bức họa tú nữ trên bàn, ánh mắt vô cùng tự nhiên rơi vào một tờ phía trên cùng, nữ nhân trong bức họa nga mi tú mục [1], khóe môi hơi nhếch lên, lộ ra thập phần đoan trang hiền thục. Hắn nhìn từ cái trán tới cái cằm, lại liếc mắt nhìn tổng thể, sau đó trong cái nhìn chăm chú tìm tòi nghiên cứu của Tuyên Đức Đế, nhét tờ đang xem xuống dưới cùng, tiếp tục xem tờ thứ hai.
[1] nga mi tú mục: mày ngài đôi mắt thanh tú
Vì vậy Tuyên Đức Đế cứ như thế nhìn Tam nhi tử của ông, một tờ một tờ lật đến cuối cùng, thời gian ánh mắt dừng lại trên mỗi một bức tranh vẽ chân dung cũng không sai biệt lắm, trên khuôn mặt trắng nõn thanh tuyển [2] từ đầu đến cuối không có toát ra bất kỳ cảm xúc kinh diễm gì, nói một cách khác, mười mỹ nhân cực kỳ xuất sắc này, nhi tử một người cũng không vừa ý.
[2] Thanh tuyển (清隽): cũng có nghĩa là “thanh tuấn”, có 3 nghĩa cơ bản là: 1. thanh cao vượt trội, 2. trong sạch, sâu sắc, 3. tuấn tú, khôi ngô.
Tuyên Đức Đế còn tưởng rằng nhi tử sẽ tiếp tục lựa chọn, kết quả chỉ thấy thiếu niên lang hai tay thả bức họa lại trên bàn, lắc đầu với ông.
Tuyên Đức Đế khuôn mặt chìm xuống. Thật ra ông có thể tự mình làm chủ chọn một người tứ hôn cho nhi tử, nhưng ông muốn đưa cho nhi tử một nữ nhân mà hắn thích, đây là vinh sủng, nhưng lão Tam không biết suy xét, không quý trọng phần thể diện này. Tuyên Đức Đế rất bất mãn, nhưng, nếu đã bày ra thái độ từ phụ, ông lại còn nói bóng gió trước chuyện này có thể thương lượng, nên không thể bởi vì nhi tử cự tuyệt mà lại phẫn nộ.
"Mười người này là tú nữ có dung nhan tốt nhất đấy, ngươi nhìn lại một lần đi?" Tuyên Đức Đế lộ ra một nụ cười từ ái.
Triệu Hằng rũ mắt, nói thẳng: "Không thích."
Đơn giản dứt khoát, không chút nào uyển chuyển.
Tuyên Đức Đế một hơi nghẹn ở cổ họng, nhi tử không biết điều, ông cũng không muốn giả bộ từ phụ, âm thanh lạnh lùng nói: "Hoàng hậu Quý Phi nghìn chọn vạn chọn ngươi không thích, vậy ngươi thích là hình thức gì?"
Triệu Hằng bình tĩnh nói: "Không biết."
Tuyên Đức Đế lý giải nhi tử cà lăm không thích nói chuyện, nhưng bình thường đều là thần tử phi tần tranh lên trước nịnh nọt ông, hôm nay nhi tử nói hai chữ một, chữ nào cũng kiêu căng vô lễ, Tuyên Đức Đế lửa giận bừng bừng, nhìn chằm chằm vào nhi tử vẻ mặt hờ hững một lúc, rồi bỗng nhiên đứng lên, vừa trầm mặt đi ra ngoài vừa cả giận nói: "Vậy liền đợi đến khi nào ngươi biết, thì trẫm sẽ tứ hôn cho ngươi."
Lời này hoặc ít hoặc nhiều đều có chút xúc động, sau khi Tuyên Đức Đế vòng qua nhi tử bước chân liền chậm lại, nghĩ thầm chỉ cần nhi tử nhận sai cầu xin ông, ông liền không so đo, dù sao cũng là nhân sinh đại sự, ông lần này hao chút tâm tư giải quyết xong, sau này nhi tử có Vương Phi chiếu cố, phụ hoàng ông đây liền không cần phân tâm cho lão Tam. Nhưng Tuyên Đức Đế tuyệt đối không ngờ tới...
"Tạ phụ hoàng, thành toàn."
Ánh mắt xéo qua bên trong, thiếu niên lang mặc cẩm bào màu thiên thanh, cúi đầu hành lễ bái tạ.
Nghiệt tử chấp mê bất ngộ, Tuyên Đức Đế sắc mặt tái xanh, cũng không quay đầu lại rời đi.
Đầu tháng chín, ý chỉ tứ hôn của Tuyên Đức Đế được ban ra, tháng tư chiêu cáo thiên hạ phải vì tam vương chọn phi, hôm nay lại chỉ ban Vương Phi cho Sở Vương, Duệ Vương, trên chiếu thư nửa chữ cũng không có nói tới Thọ vương. Bách quan xôn xao, biết rõ Hoàng Thượng bình thường không chào đón Tam hoàng tử Thọ vương, nên không người nào dám chất vấn, Sở Vương xúc động dễ dàng nóng nảy, miễn cưỡng chịu đựng đến hạ triều, lập tức đuổi tới Sùng Chính điện chất vấn: "Phụ hoàng, người sao lại quên Tam đệ?"
Tuyên Đức Đế và ba đứa con lạnh nhạt, không sủng cũng sẽ không dễ dàng trách cứ, nhưng đối với trưởng tử Sở Vương được sủng ái nhất, ông cũng bớt đi một tầng cố kỵ, lập tức phát tiết tức giận từ chỗ lão Tam lên trên người trưởng tử, trợn mắt khiển trách: "Ai nói trẫm quên nó? Trẫm đầu tiên là phái ngươi đi hỏi thăm nó thích kiểu nữ nhân như thế nào, còn gọi nó tới đây cho nó tự chọn mỹ nhân, là nó không biết suy xét chướng mắt người trẫm chọn cho nó!"
Sở Vương khó có thể tin trợn tròn đôi mắt.
"Cút!" Tuyên Đức Đế nắm lên một đạo tấu chương ném ra ngoài.
Sở Vương oan uổng phụ hoàng, rời khỏi Sùng Chính điện liền đi tìm Thân Đệ Đệ, xông vào Cảnh Bình Cung, chỉ thấy đệ đệ sai người chuyển cái bàn vào trong viện, đối diện lấy một gốc cây mai vẽ tranh, rất nhàn nhã. Thấy huynh trưởng, Triệu Hằng buông bút vẽ, xa xa chắp tay với huynh trưởng: "Chúc mừng đại ca, đạt được ước muốn."
Không hổ là thân huynh đệ cảm tình tốt, đối với Tuyên Đức Đế Thọ vương gia chỉ nói hai chữ, trước mắt nói một hơi tám chữ.
Nhưng Sở Vương một chút cũng không cảm thấy vinh hạnh, trừng mắt với đệ đệ nói: "Ngươi không muốn thành hôn?"
Triệu Hằng lạnh nhạt nói: "Không gặp được giai nhân."
Sở Vương lại không phản bác được, bay bổng năm chữ, trước khi gặp được Phùng Tranh, hắn đại khái sẽ không để ý, nhưng bây giờ, hắn giống như có thể hiểu được tâm tình của đệ đệ. Vương Phi, là nữ nhân gần nhau cả đời, nếu như không gặp được người mình thích, vậy thà thiếu chứ không ẩu, cũng không thể tùy tùy tiện tiện tìm một người, cho dù là vì để nịnh nọt phụ hoàng.
Trầm mặc nửa ngày, Sở Vương mới thở dài, vỗ vỗ bả vai thân đệ đệ, trịnh trọng nói: "Lúc nào gặp, nói với đại ca, đại ca thay ngươi làm chủ."
Triệu Hằng gật đầu.
Tác giả có lời muốn nói: Gia Ninh: Hoàng Thượng tương lai muốn cưới vợ rồi, ăn dưa xem náo nhiệt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT