Sau khi An Đình Đình được sắp xếp thỏa đáng thì bọn người của Mặc Diệu Dương liền lui ra ngoài.
Trong phòng khách dưới lầu của Thủy Sam Uyển, người bên ông cụ Mặc phái đến đã trả lời lại: “Ông cụ vẫn còn như bình thường, không hề bị ảnh hưởng gì.”
Mặc Diệu Dương gật gật đầu.
Mạnh Yến San nói: “Toàn bộ hiện trường đã được điều tra qua một lần, có tổng cộng ba mươi thi thể, xem ra là những người này hình như đến là vì Mặc Chấn Ngôn, chỉ là tôi không hiểu rõ ràng bọn họ đến cướp người hay là đến để diệt khẩu.”
Mặc Diệu Dương lên tiếng mỉa mai: “Không ngờ rằng trước khi ông ta sắp chết rồi mà còn có thể tạo ra một cơn sóng lớn như thế.”
“Điều này nói rõ thế lực ở bên ngoài vẫn rất quan tâm đến nhà họ Mặc, đã nhiều năm rồi muốn ra tay từ nhà họ Mặc, nhưng mà cứ luôn bị các nguyên nhân ngăn cản. Vốn dĩ tưởng rằng có thể tìm được con đường đột phá ở trên người của Quan Chi Thu, ai biết được Quan Chi Thu lại chết rồi.”
“Bỏ ra một miếng thịt lớn như vậy, bọn họ lại không thể ôm được, chắc chắn sẽ thẹn quá hóa giận.”
Mặc Diệu Dương gật đầu không phủ nhận, nửa ngày sau anh mới nhìn đồng hồ rồi nói: “Một lát nữa Tiêu Quân và Đình Kiêu cũng sắp đến đây.”
“Ừm.” Mạnh Yến San gật đầu: “Tôi cũng đã cho người đón bọn họ ở cửa ra vào.”
Không bao lâu sau, Tiêu Quân và Qúy Đình Kiêu liền chạy đến.
Qúy Đình Kiêu vừa bước vào cửa, Mặc Diệu Dương và Mạnh Yến San lập tức bị giật mình.
Hai người bọn họ trợn mắt tròn xoe, giống như là gặp quỷ vậy.
Qúy Đình Kiêu vẫn mặc trên người bộ đồ lúc sáng, mái tóc giả dài và gợn sóng bất ngờ là đã bị anh ta cuốn lại trên trán, nhìn như thế nào cũng giống như là một đống cỏ lớn.