Quách Hiểu Văn bị lời nói của Long Đình Đình làm cho hồ đồ.

Cô ta hoàn toàn không tin rằng tổng giám đốc thực sự sẽ bán “Thủy Thượng Lạc Viên”, nhưng cô lại nói rất nghiêm túc. Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?

Long Đình Đình ra quyết định, lập tức nói: "Hiểu Văn, cô đi đến bộ phận quảng cáo, kêu bọn họ mua thời gian đắt nhất của đài truyền hình trong vòng một tháng này.”

"Làm gì ạ?" Quách Hiểu Văn tò mò hỏi.

"Dùng để tuyên truyền! Quảng bá tin tức rằng chúng ta sẽ bán “Thủy Thượng Lạc Viên”.” Long Đình Đình khẽ nhếch khóe miệng.

"Cái gì... tổng giám đốc, chị sẽ không... thực sự muốn bán nó, đúng không?”

"Đương nhiên là không." Long Đình Đình cười khẽ.

Quách Hiểu Văn im lặng.

Long Đình Đình thúc giục cô ta: "Cô mau đi quyết định chuyện này đi. Nếu có một công ty khác cũng mua thời gian vàng này thì cô đi đàm phán với họ, chúng ta sẽ sẵn sàng trả một khoản bồi thường lớn, chắc chắn phải mua được cái thời gian này!”

Mặc dù không biết tổng giám đốc sẽ làm gì. Hơn nữa hành động này, quả thật quá mức điên cuồng. Tuy nhiên, cô ta tin rằng chắc chắn cô sẽ ra quyết định tốt nhất.

Long Đình Đình nói: "Nếu đối phương muốn mượn tai nạn để đè bẹp “Thủy Thượng Lạc Viên”, nhất định sẽ xuất hiện một số tai nạn bất ngờ. Để tránh cho nhân viên có thương vong, không bằng chúng ta thuận nước đẩy thuyền, giả vờ bị bọn họ chọc trúng chỗ yếu, mệt mỏi không chịu nổi, cuối cùng cũng không có tâm trạng kinh doanh dự án này nữa. Hơn nữa, tôi còn là phụ nữ, bọn họ nhất định sẽ cho rằng tôi là nhát gan, không dám làm cho nên cũng sẽ vội vàng, mất kiên nhẫn mà lộ ra bộ mặt thật. Vào lúc đó, chúng ta sẽ lên kế hoạch cho phần tiếp theo. Bây giờ, cô có hiểu tôi muốn nói gì không?”

Quách Hiểu Văn bừng tỉnh.

Thì ra tổng giám đốc không thực sự muốn bỏ cuộc, mà là muốn dẫn rắn ra khỏi hang.

Cô ta đứng dậy và nói: "Tổng giám đốc, tôi sẽ liên lạc với bộ phận quảng cáo để họ có thể nói chuyện với những người ở đài truyền hình."

"Ừm, đi đi. Nếu người của đài truyền hình không đồng ý, cô lấy danh nghĩa của tôi, hẹn bọn họ gặp mặt một lần. Chuyện này, chỉ được thành công, không được thất bại. Thời gian rất gấp rồi!”

Quả nhiên Quách Hiểu Văn là người đắc lực nhất dưới tay cô, rất nhanh cô ta đã có thể liên lạc với nhân viên đài truyền hình. Thế nhưng, cuối cùng giá cả lại xuất hiện vấn đề, đối phương nói nhất định phải gặp Long Đình Đình, muốn cô tự mình gặp mặt nói chuyện.

Long Đình Đình lập tức sắp xếp thời gian, dẫn theo Quách Hiểu Văn, đi tới đài truyền hình. Kỳ thật, cô cũng hy vọng mình có thể tự mình ra mặt đàm phán với bọn họ một chút, chuyện này nhất định sẽ bị các phóng viên tìm hiểu, lại thêm tài năng dặm mắm thêm muối của bọn họ, hiệu quả mà cô muốn sẽ tự động đạt được.

Và đôi mắt tham lam đứng trong bóng tối quan sát, chắc chắn sẽ biết!

Một tiếng “kít” vang lên, chiếc xe dừng lại ở trước cổng đài truyền hình.

Hai người phụ nữ lần lượt đi xuống từ hai cửa xe. Cả hai đều mặc đồ chức nghiệp, giày cao gót, tóc được cột sau đầu, có vẻ rất có tinh thần.

Quách Hiểu Văn đi theo phía sau Long Đình Đình, đi vào văn phòng tổng giám đốc phụ trách bộ phận quảng cáo của đài truyền hình.

Đẩy cửa ra, tổng giám đốc đầu hói mỉm cười hoan nghênh, vươn tay ra.

"Long tổng, đã ngưỡng mộ cô từ lâu, hôm nay được gặp mặt thật sự là một điều may mắn." Tổng giám đốc cũng không khác những người chức nghiệp bình thường bao nhiêu, đều là người trung niên trông phát tướng, hói đầu, còn mang mắt kính.

Vừa nhìn thì biết là đã chém giết trong ngành mười mấy năm để có được vị trí như ngày hôm nay.

"Hoàng tổng, đã quá khen rồi." Long Đình Đinh khẽ mỉm cười.

Hoàng tổng đưa tay ra, khách khí nói: "Long tổng, mời ngồi."

"Cảm ơn." Long Đình Đình gật đầu, cùng Quách Hiểu Văn ngồi xuống.

Hoàng tổng cười tủm tỉm nói: "Long tổng, yêu cầu của cô tôi cũng nghe nói, thư ký của cô đã nói toàn bộ cho tôi biết. Chỉ là, tôi muốn nói là, có thể sắp xếp lại một chút được không. Bởi vì, dù sao thời gian vàng, mỗi ngày chỉ có hai tiếng đồng hồ, cô nói đều cho cô... ừm, đừng hiểu lầm, tôi không nghi ngờ Long tổng không thể trả tiền. Mà là, chuyện này... trước nay chưa từng có. Tôi chỉ sợ, đến lúc đó sẽ mang đến tác động tiêu cực không tốt cho bộ phận của tôi.”

Ông ta nói, đẩy kính trên sống mũi một chút, cả người cười lên làm cho người ta cảm giác như một tên vô cùng gian xảo.

Long Đình Đình biết, ông ta nhất định đang kiêng kỵ chuyện này. Tuy nhiên, may mắn là cô đã làm đủ công tác chuẩn bị trước khi cô đến, không khó để thu phục ông ta.

Cô ngồi trên ghế, đôi chân ngọc thon dài khép lại, hơi nghiêng sang một bên. Các đường nét ở chân tinh tế và vừa phải, đùi không bị thô, không có mỡ thừa ở bắp chân.

Hai tay tự nhiên đặt trên đùi mình, thành thật, nói: "Hoàng tổng, ông cảm thấy, tiêu đề nóng nhất hiện nay là gì?"

Hoàng tổng suy nghĩ một chút, nói: "Dường như có liên quan đến “Thủy Thượng Lạc Viên” mà cô đang phụ trách.”

"Không sai." Long Đình Đình nở nụ cười nhạt.

Tuy rằng chuyện này vẫn bị một số thế lực không biết tên đè ép, nhưng nó đã được lan truyền rộng rãi từ lâu. Cứ như là tin tức đã được công bố, nhưng nó chỉ thiếu một lời thông báo chính thức mà thôi.

Hoàng tổng nghe vậy, trong lòng nói, đây cũng không phải chuyện tốt gì. Bây giờ “Thủy Thượng Lạc Viên” chính là một củ khoai nóng bỏng tay, nếu ai dính vào thì kết quả dường như không quá tốt. Sao phải dây vào việc này chứ?

Ông ta chà xát bàn tay của mình, nở một nụ cười giả dối.

Thấy ông ta cười như vậy, trong lòng Long Đình Đình cũng có suy nghĩ trong lòng. Cô cũng nhướng mày, nở nụ cười.

Quả nhiên, Hoàng tổng nói: "Long tổng, điều này không phải là một mình tôi có thể làm chủ. Như cô đã biết, mặc dù tổng giám đốc của đài phát thanh là tôi nhưng vẫn còn rất nhiều nhà lãnh đạo lớn ở trên. Tôi phải báo cáo với bọn họ một chút về chuyện này, rốt cuộc có thể được được hay không, vậy còn phải xem ý của người khác!”

Đó là một câu nói giả dối. Một tổng giám đốc chuyên phụ trách quảng cáo, chuyện như vậy cũng không thể quyết định được, vậy cái vị trí này còn có tác dụng gì chứ?

Nhưng mà, Long Đình Đình cũng không nói ra lời này. Cô đoan chính ngồi trên ghế, trên khuôn mặt xinh đẹp tươi sáng nở một nụ cười dịu dàng điềm tĩnh, giọng điệu không kiêu ngạo không siểm nịnh, không mang theo bất kỳ sự khẩn cầu nào, nhưng cũng sẽ không làm cho người ta có cảm giác hùng hổ ép người.

"Hoàng tổng, tin tức nóng nhất hiện này, tất cả đều liên quan đến “Thủy Thượng Lạc Viên”. Nhưng tại sao tin tức lớn như vậy, lại không có phương tiện truyền thông nào dám thông cáo độc quyền, ông có biết tại sao không?”

Hoàng tổng sửa lại cà vạt trên cổ của mình, mỉm cười với một khuôn mặt giả dối: "Tôi không biết."

Long Đình Đình khẽ gật đầu, nói: "Là bởi vì tôi không cho phép.”

“Cô không cho phép sao?" Trên mặt Hoàng tổng lóe lên kinh ngạc.

"Không sai, tôi không cho phép phơi bày chuyện này ra ngoài." Long Đình Đình nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play