Sau vài giây sững sờ ngắn ngủi, đột nhiên bò rạp vê phía Mặc Diệu Dương.

Cô ta ôm chân anh, khóc nức nở van nài: “Diệu Dương...Diệu Dương, cứu em với...anh cứu em với...hu hu hu, Diệu Dương, sao anh nỡ đối xử với em như thế? Từ lúc còn nhỏ em đã rất thích anh rồi, đến nằm mơ cũng muốn được làm vợ anh nữa..

.anh không thể đối xử với em như thế...”

“Súc sinh, mày mà cũng xứng để cậu hai cưới hay sao?” Ba Sở lên tiếng, ông ta nhanh chân bước đến gân cô ta, rồi lại vung roi lên.

“Á..á..."

Sở Huệ Nhu bị đánh đến nỗi toàn thân co giật, cô ta điên cuồng lăn lộn trên mặt đất. Bộ dạng đáng thương ấy khác với vẻ cao quý của ngày trước như một trời một vực.

An Đình Đình nhận ra trên mặt đất sứ trắng nhiễm đây máu tươi, điều này đã đủ để chứng minh rằng Sở Huệ Nhu đã bị đánh thê thảm trước từ trước lúc bọn họ tới.

Nếu cứ tiếp tục như thế, có thể hôm nay Sở Huệ Nhu sẽ chết dưới roi của ba mình.

Thương hại cô ta à? Tuyệt đối không có.

Sở Huệ Nhu đã làm hết mọi chuyện xấu xa trên đời, giúp đỡ Quan Chi Thu phạm tội ác tày đình, có chết cũng không đáng tiếc. nhưng mà dù gì cũng là chết thì cho cô ta đi dứt khoát một chút là được rồi, cần gì phải dày vò cô ta như thế.

Trừ phi...trừ phi tất thảy đều là do ba Sở cố ý làm như thế, chỉ vì để cho Mặc Diệu Dương nhìn thấy.

Quả nhiên, sau khi giấy giụa kêu gào trên mặt đất, Sở Huệ Nhu chợt run lẩy bẩy rồi ngất đi, không còn cử động nữa.

Đến bây giờ ba Sở mới ngừng đánh, ông ta nói với Mặc Diệu Dương: “Diệu Dương, cậu yên tân đi, chắc chắn tôi sẽ không tha cho súc sinh này đâu, đợi đến khi nó tỉnh dậy thì tôi sẽ tiếp tục dạy dỗ nó, để coi coi lần sau nó có còn dám đụng đến mợ hai hay không?”

An Đình Đình thầm cười lạnh, ba Sở đúng là không phải hạng người tâfm thường, ông ta cố ý làm ra vẻ đáng sợ cho bọn họ nhìn thấy. Roi da đánh người, cho dù có đánh mạnh đến cỡ nào thì cũng sẽ không mất mạng, quá lắm chỉ là da rách thịt nát, khổ một chút mà thôi. Cô tin rằng đợi đến khi bọn họ không có ở đây thì ông ta sẽ lập tức mời bác sĩ đến chữa trị cho cô ta.

An Đình Đình có thể nghĩ ra thì sao Mặc Diệu Dương không đoán ra cho được.

Anh quay mặt sang nói với ba Sở: “Không cần phải làm phiền bác Sở nữa, Huệ Nhu đã làm sai bao nhiêu chuyện thì ắt hẳn bác Sở là người rõ ràng hơn ai hết. Dù gì, không ai hiểu con bằng ba. Cứ để cho Mạnh Yến San đưa cô ta về từ từ thẩm vấn đi, chắc hẳn sẽ không đánh đến chết đâu, quá lắm cũng chỉ ngồi tù hai ba mươi năm mà thôi.”

Mạnh Yến San nghe thấy thế, cô ta bèn bước đến, lạnh lùng ra lệnh: “Đưa cô ta đi.”

Nghe thấy thế, sắc mặt của ba Sở và mẹ Sở đều trở nên hốt hoảng, mẹ Sở kích động đứng bật dậy từ ghế sô pha, ba Sở phất tay, liên tục cầu xin: “Không làm thế được đâu, không làm thế được đâu. Diệu Dương, cậu và Huệ Nhu lớn lên cùng nhau, cậu nỡ lòng để thanh xuân của nó bị chôn vùi trong nhà giam ư? Nó có tội là thật, nhưng cậu có thể niệm tình xưa mà mở một bên lưới hay không?”

Mặc Diệu Dương đứng im thin thít, gương mặt anh lạnh lẽo căm căm.

Ba Sở nhìn về hướng khác, ông ta lại câu xin An Đình Đình: “Mợ hai, tôi biết cô là người lương thiện nhất, cô có thể nói giúp tôi vài câu với cậu hai hay không, khuyên anh ấy thử, chắc chắn tôi sẽ bắt con súc sinh đó quỳ xuống dập đầu với cô.”

Kêu Sở Huệ Nhu quỳ xuống dập đầu với cô à? An Đình Đình còn sợ là làm thế sẽ giảm thọ của mình nữa kìa.

Cô cười cười rồi lắc đầu: “Bác Sở, bác có nói với tôi cũng vô dụng thôi, tất thảy phải xem ý của Diệu Dương.”

Gương mặt của ba Sở lộ ra vẻ mất mát. Nhưng mà ông ta vẫn không bỏ cuộc. Xem ra ông ta đã đoán được từ sớm, những sai lầm mà Sở Huệ Nhu gây nên, chuyện nào cũng đủ để lật tung cả nhà họ Sở.

Nếu như Quan Chi Thu không bị rớt đài thì có thể tình hình sẽ khá khẩm hơn một chút. Bà ta đã ngã xuống đài, nhà họ Sở không còn chỗ dựa nữa nên ông ta mới phải diễn ở khổ nhục kế này, hy vọng có thể khiến cho Diệu Dương mềm lòng đôi chút.

Nhưng mà ông ta gần như đã quên mất một điều, Mặc Diệu Dương phải gánh huyết hải thâm thù

Vào lúc này, người đã ngất đi ấy đột nhiên đã lấy lại được ý thức.

Sở Huệ Nhu chậm rãi tỉnh dậy, lúc cô ta mở bừng mắt ra, bèn bò vè phía Mặc Diệu Dương.

“Diệu Dương, em yêu anh...anh không thể đối xử với em như vậy được...Diệu Dương...” Cô ta ôm chân Mặc Diệu Dương van nài xin tha, gương mặt đâm đìa nước mắt nước mũi,

“Em yêu anh như thế, lương tâm của anh không đau một chút nào sao...em yêu anh như tế,...một lòng một dạ muốn được ở

bên cạnh anh...”

Cũng không biết có phai vì câu nói này đã chọc giận Mặc Diệu Dương hay không, chỉ nhìn thấy anh nhấc chân lên, đá người phụ nữ đang bám dính vào ấy đi.

“Cô cũng xứng nói ra hai chữ lương tâm à!”

Dường như cô ta đã bừng tỉnh mà dường như đã tỉnh ngộ, đôi mắt cô ta trừng to, rồi đột nhiên cô lại xông về phía An Đình Đình như thể đã lên cơn điên.

“Con ả đê tiện, tất thảy đều tại cô, nếu như không có cô thì tôi sẽ kết hôn với Diệu Dương từ lâu rồi.”

An Đình Đình sợ hết hồn khi thấy cô ta đột ngột lao về phía mình, cô vội vàng nấp ra sau lưng anh.

Mặc Diệu Dương cũng không nghĩ nhiều, anh nhấc chân đá văng cô ta đi.

Sở Huệ Nhu đập đầu vào vách tường, cô ta vẫn cảm thấy không cam tâm, chỉ khư khư muốn giết An Đình Đình, chỉ khi người phụ nữ này chết đi thì cô ta mới có cơ hội lấy lại được tình yêu của Mặc Diệu Dương

Cô ta nhấc chân lấy mảnh vở ở góc tường lên, muốn xông về phía An Đình Đình một lần nữa.

“Con ả đê tiện, tao giết mày!””

Vào lúc này, Mạnh Tuyết San nhấc cao chân, cô xoay người, hoàn toàn khống chế được Sở Huệ Nhu.

“Súc sinh, đến bây giờ mà mày vẫn còn chưa biết hối cải à. Hôm nay tao không đánh chết mày thì không được!” Ba Sở nhìn

thấy thế, ông ta càng cảm thấy tức giận hơn nữa, bèn vung roi, vụt tới tấp vào người Sở Huệ Nhu.

Sở Huệ Nhu lại kêu la thảm thiết, cô ta điên cuông lăn lộn trên mặt đất.

“Bác Sở, bác đừng đánh nữa, nếu như thật sự đánh chết cô ta thì chẳng phải nhà họ Sở đã uổng công vô ích ư” Mặc Diệu

Dương lạnh lùng nhìn Sở Huệ Nhu đang quằn quại đau đớn, giọng nói của anh lạnh lùng như thể đang bàn luận thời tiết hôm nay thế nào vậy.

Ba Sở ngừng tay, ông ta tức giận đùng đùng: “Đánh chết thì đánh chết thôi, nó đã làm ra bao nhiêu chuyện xấu rồi, hôm nay có đánh chết nó thì cũng chẳng ai nói gì tôi.”

Sau khi nói dứt lời, ông ta lại vung roi lên, đánh mạnh thêm vài cái.

Mẹ Sở không nhịn nổi nữa, rốt cuộc thì bà cũng là một người mẹ, cho dù Sở Huệ Nhu có xấu xa đến mức nào thì cô ta cũng là con gái của bà, miếng thịt từ trong người bà chui ra. Bà khóc lóc chạy đến cản bàn tay đang vung roi của chồng mình lại: “Đừng đánh nữa, xin anh đó, anh cũng biết con gái mình sức khỏe yếu ớt, con nó có thể chịu đựng nổi kia chứ.”

“Em...tránh ra! Phụ nữ cứ hay mềm lòng!” Ba Sở đẩy mạnh bà ấy ra.

Nếu như người hầu đứng bên cạnh không nhanh tay lẹ mắt đỡ bà ấy lại, chắc hẳn mẹ Sở đã ngã xuống mặt đất, bà ta nhìn Mặc Diệu Dương rồi nói: “Diệu Dương, có thế nào đi chăng nữa thì Huệ Nhu cũng là thanh mai trúc mã của cậu, lớn lên bên cạnh cậu, cậu thật sự nhẫn tâm nhìn thấy nó bị đánh chết à!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play