An Đình Đình bị cho vào bao vải đen, vác trên vai, đưa ra khỏi nhà tổ của nhà họ Mặc.

Cô giãy giụa, mặc dù không nhìn thấy, không nói được, nhưng lại có thể nghe rõ tiếng Sở Huệ Nhu. Cô nghe thấy có người mở cửa xe, trong nháy mắt, cô bị người ta thô bạo vứt vào trong.

Lân ngã này, xương cốt toàn thân thiếu chút nữa gãy hết.

Bọn họ rốt cuộc muốn làm cái gì? Muốn đưa cô đi đâu?

An Đình Đình đột nhiên thấy hoảng sợ! Mấy người này, có thể đường hoàng đưa cô ra khỏi nhà họ Mặc, người của Thủy Sam Uyển chắc cũng sẽ chịu liên lụy. Một mình cô xảy ra chuyện cũng không sao cả, nhưng không thể liên lụy đến mẹ Dung và Tiểu Nha bọn họ được.

Cô cật lực giãy giụa, muốn hấp dẫn sự chú ý của bọn họ.

Quan Bá Thiên một cước đá vào cái bụng của cô.

An Đình Đình đau đến mức gập người lại, sau đó, bèn nghe thấy một tiếng trách móc: “Thành thật một chút.”

Quan Bá Thiên ra hiệu cho một người trong số đó, một người trong đó lập tức hiểu ý, gật đâu đến bên cạnh An Đình Đình, túm lấy cổ cô, sau đó đánh mạnh vào gáy.

Một cơn đau từ cổ ập đến, An Đình Đình rên một tiếng, triệt để mất đi ý thức.

Khu nhà bên hồ trong chỗ sâu của từ đường, người ăn mặc quần áo người làm đi đến phía sau ông cụ Mặc, ghé sát tai của ông nói mấy câu.

Mặc Viên Bằng lông mày nhíu lại, mặt lộ vẻ thâm trầm.

Sau đó, ông cụ khẽ gật đầu, nói: “Hy vọng nó có thể chống đỡ được.”

Một lúc sau, ông cụ lại nói: “Đi liên hệ với cậu chủ nhà họ Quý, tiết lộ tin tức An Đình Đình bị đưa đi cho cậu ta.

“Vâng.”

“Ào—"

Một xô nước lạnh khiến cả người An Đình Đình ướt hết, cũng kéo ý thức của cô tỉnh lại từ trong hôn mê.

Mở mắt ra, bỗng phát hiện vị trí của mình hình như đang ở tầng hầm. Nói là tầng hầm, ngược lại không bằng nói là nhà tù. Âm u đáng sợ, mùi ẩm thấp nồng nặc.

“Tỉnh rồi sao?” Bên tai truyền đến giọng của Quan Bá Thiên: “Tỉnh rồi thì tốt, chúng ta từ từ nói chuyện.”

An Đình Đình nương theo âm thanh quay ra, bèn nhìn thấy ở chính giữa có đặt một chiếc sô pha, Quan Bá Thiên giống như hoàng đế, tư thế như kiểu duy ngã độc tôn ngồi ở đó.

Mà bản thân cô, hai tay hai chân bị trói lại, cả người bị trói vào cái giá hình chữ thập.

Có một loại cảm giác hôm nay chắc chắn sẽ bị chết ở nơi này.

Nhưng, cô từ đầu đến cuối cảm thấy, mạng của mình không nên mất đi vào lúc này, cô tin chắc, người đàn ông đó nhất định sẽ đến cứu cô. Nhất định!

Nghĩ đến đây, An Đình Đình cũng không sợ nữa. Chẳng qua chịu đựng một chút đau đớn da thịt mà thôi, chỉ cần còn có thể gặp lại Diệu Dương, bắt cô gánh chịu đau khổ lớn thế nào đi nữa cô cũng không sợ!

Trên mặt cô lộ vẻ điềm nhiên, có một khoảnh khắc đã khiến Quan Bá Thiên phải giật mình.

Tuy nhiên, trong lòng của ông ta cũng dâng một cỗ tức giận. Ông ta cảm thấy, cô gái này đang coi thường ông ta.

“Lấy ra đây.” Quan Bá Thiên ra lệnh một tiếng.

Bèn nhìn đến mấy tên lâu la từ một bên bê ra cái bàn, trên bàn, sắp xếp các loại dụng cụ tra tấn. Mỗi loại đều khiến người ta rợn người.

An Đình Đình lúc này, cũng cảm thấy một tia sợ hãi, da đầu có chút tê dại.

Quan Bá Thiên nhàn nhạt nói: “Nghe nói, cô không hòa hợp với em gái tôi, có chuyện này hay không?”

“Phải!” An Đình Đình ngẩng đầu lên, thẳng thắn đáp một tiếng.

Quan Bá Thiên nheo mắt lại, lại nói: “Còn nghe nói, cô vừa vào cửa thì tát nó một cái?”

“Không sai!” An Đình Đình lộ ra nụ cười mỉa mai.

Cơ thịt trên mặt của Quan Bá Thiên, dần dần cuộn lại, phân phó: “10 cái.”

Vừa dứt lời, còn chưa đợi An Đình Đình phản ứng lại, một người trong đó tay cầm roi, đi đến trước mặt An Đình Đình, đứng đó. Phớt lờ ánh mắt hoảng sợ của cô, giơ chiếc roi trong tay lên, bên trái bên phải, hung hăng quất cô mười cái.

An Đình Đình mới đầu không nhịn được, kêu thảm thiết.

Nhưng, khi cô nhìn thấy biểu cảm biến thái hưng phấn và thưởng thức trên mặt của Quan Bá Thiên, cô lập tức ý thức đến, tính cách của người này có khuynh hướng bạo lực.

Cô càng kêu gào đau đớn, ông ta sẽ cảm thấy càng thêm khoái chí.

Vì thế, cô cắn chặt môi, không cho phép mình kêu lên, cứng rắn chịu đựng 10 roi.

Mô hôi chảy dài trên trán của cô xuống, theo sống mũi, giống như nước rơi xuống.

Quan Bá Thiên nhướn mày thách thức, nói: “Cô An, cảm thấy thế nào? Cảm giác này, có phải rất sảng khoái không?”

An Đình Đình ngẩng đầu, tức giận liếc nhìn ông ta, từ chối nói một câu với ông ta.

Nụ cười của Quan Bá Thiên trở nên u ám, nói: “Chỉ cần cô cầu xin tôi, xin lỗi, tôi tha cho cô một con đường sống, không tính toán chuyện cô mạo phạm em gái tôi nữa, như thế nào?”

“Phì!” An Đình Đình nhổ một bãi nước bọt, cười chế giễu: “Hai anh em các người, chính là một lũ rắn rết, đều không phải thứ gì tốt đẹp.”

Quan Bá Thiên tức giận, lớn tiếng nói: “Đánh cho tôi, đánh chết cho tôi, đánh chết cái đồ cứng đầu này! Tôi ngược lại muốn xem thử, là xương của cô cứng, hay cực hình của tôi lợi hại hơn.”

Một lượt hành hạ mới lại bắt đầu, chỉ có điêu lân này Quan Bá Thiên không có nói mấy cái. An Đình Đình cả người bị roi quất đến rách da, đau đớn không

thôi, mồ hôi, máu trên người giống như từ trong nước lôi ra vậy.

Cuối cùng, cơ thể yếu ớt của cô không chịu được đối đãi tàn nhẫn như vậy, rơi vào hôn mê.

Lại một xô nước lạnh, từ trên đầu dội xuống.

An Đình Đình mệt mỏi mở mắt ra, đập vào mắt là gương mặt biến sắc gớm ghiếc đó của Quan Bá Thiên.

“Như thế nào? Còn không cầu xin tôi sao? Vậy thì tiếp tục đánh.”

Đang nói, có người đi tới, ghé sát tai của ông ta nói vài câu.

Sắc mặt của Quan Bá Thiên đanh lại, lẩm bẩm nói: “Cậu ta đến làm gì?” Ông ta nói xong, liếc mắt nhìn An Đình Đình, trong lòng bèn có chút tính toán.

“Các ngươi rửa sạch máu trên người cô ta đi, dẫn ra ngoài."

“Vâng.”

An Đình Đình biết, nhất định là Mặc Diệu Dương đến rồi. Nếu không, Quan Bá Thiên sẽ không dừng việc tra tấn cô lại. Cái gì? Giúp cô rửa cơ thể? Không được phép!

Nhưng, mặc kệ cô kháng cự thế nào, mấy người đó cũng không nghe cô.

Có điều, còn may, bọn họ không có cởi quần áo của cô. Mà là trực tiếp dùng vòi hoa sen phun thẳng vào cô...

Quan Bá Thiên đi ra, nhìn thấy người đến, hai tay chắp lại, khách khí nói: “Thì ra là cậu chủ của nhà họ Quý.”

Nụ cười trên mặt của Quý Đình Kiêu cũng là giả: “Ông Quan khách khí rồi.”

“Không biết cậu Quý đến chỗ của tôi là vì chuyện gì?”

“Tìm bạn của tôi, nghe nói người đang ở chỗ ông.” Ý cười của Quý Đình Kiêu không chạm tới đáy mắt.

“Ổ? Bạn của cậu Quý ở chỗ tôi sao?” Quan Bá Thiên khá có hứng thú, nói: “Không biết người bạn đó của cậu Quý tên họ là gì?”

“Mợ cả của nhà họ Mặc, An Đình Đình!”

“Mợ cả của nhà họ Mặc, ở chỗ tôi? Ha ha, cậu Quý, cậu không phải đang nói đùa đấy chứ. Mợ cả của nhà họ Mặc nên ở nhà họ Mặc mới đúng, sao có thể đến nhà họ Quan tôi được chứ.”

Nụ cười của Quan Bá Thiên trở nên u ám.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play