Giọng điệu của Ngô Bách Tuế rất bình tĩnh, rất chắc chắn. Anh đã biết chắc nguyện vọng này của Ngô Thiên.
Ngô Thiên cũng không trả lời Ngô Bách Tuế ngay, mà chỉ nhìn anh chằm chằm với vẻ mặt u ám khó hiểu, nhìn một hồi, hắn mới lạnh lùng nói với Ngô Bách Tuế: “Cậu chắc chắn cậu biết tôi muốn gì chứ?”
Ngô Bách Tuế đáp lời không buồn nghĩ ngợi: “Thứ anh đã luôn khao khát muốn có được từ rất lâu trước kia chính là Huyết Long Đao. Chuyện này cả anh và tôi đều biết rõ.”
Huyết Long Đao là một món thần khí, cũng là báu vật gia truyền của nhà họ Ngô, từng là vũ khí được lão tổ nhà họ Ngô là Ngô Càn Khôn mang theo bên mình để sử dụng, nghe đồn, người có được thanh đao này sẽ được cả thiên hạ tôn kính.
Năm ấy Ngô Càn Khôn đã dùng thanh Huyết Long Đao này để sát phạt thiên hạ, đặt nền tảng vững mạnh cho ngôi vị đệ nhất gia tộc của nhà họ Ngô.
Những truyền thuyết liên quan đến Huyết Long Đao trên chốn giang hồ nhiều không đếm xuể.
Huyết Long Đao được nhà họ Ngô truyền lại qua từng đời, nhưng chỉ mình gia chủ nhà họ Ngô mới có tư cách sở hữu Huyết Long Đao.
Món vũ khí Ngô Thiên thích nhất chính là đao, môn võ hắn am hiểu nhất là đao pháp, hơn nữa, Huyết Long Đao còn là bảo vật gia truyền nhà họ Ngô, là minh chứng cho thân phận và năng lực của người sở hữu, vậy nên Ngô Thiên luôn khao khát Huyết Long Đao, hắn rất muốn có được thanh bảo đao này.
Trước đó hắn không có tư cách sử dụng Huyết Long Đao, trở thành gia chủ rồi, Ngô Thiên đã có tư cách sở hữu nó, nhưng hắn không biết Huyết Long Đao được giấu ở đâu. Ngô Thiên đã cho người tìm kiếm khắp trang viên nhà họ Ngô nhưng không phát hiện ra tung tích của Huyết Long Đao, hắn cũng đã hỏi Ngô Thanh Đế, nhưng Ngô Thanh Đế không hề tiết lộ cho hắn manh mối gì.
Thanh Huyết Long Đao này đã trở thành niềm tiếc nuối duy nhất hiện giờ của Ngô Thiên.
Giờ nghe ý của Ngô Bách Tuế có vẻ như anh đã nắm chắc Huyết Long Đao trong tay, điều này khiến Ngô Thiên thoáng biến sắc, hắn nhìn Ngô Bách Tuế chằm chằm, trầm giọng hỏi: “Cậu biết Huyết Long Đao ở đâu?”
Ngô Bách Tuế bình tĩnh nói: “Đương nhiên, vào sinh nhật thứ mười tám của tôi, bố đã tặng nó làm quà sinh nhật cho tôi.”
Nghe được lời này, Ngô Thiên biến sắc, gương mặt hắn thoáng vặn vẹo, ngọn lửa ghen tỵ chợt bùng lên trong mắt hắn. Từ ngày còn nhỏ hắn đã cảm thấy bất bình, hắn rất không cam lòng với thân phận con riêng của mình, với tình cảm thiên vị của bố. Nhưng sự thật là vậy, giờ hắn đã có thể leo lên vị trí gia chủ, chứng minh được năng lực của mình, nhưng có một số thứ hắn vẫn không thể có được, ví dụ như tình yêu của bố, ví dụ như Huyết Long Đao.
Ngô Thiên nén lửa giận, trở lại với vẻ trầm lặng, hắn nghiêm túc hỏi Ngô Bách Tuế: “Cậu bằng lòng dùng Huyết Long Đao để đổi lấy Hoàn Hồn Đan sao?”
Đối với Ngô Thiên, ý nghĩa của Huyết Long Đao không hề tầm thường chút nào, đương nhiên Hoàn Hồn Đan không thể bì được với nó, tuy Hoàn Hồn Đan quý giá thật nhưng địa vị của nó trong lòng Ngô Thiên hoàn toàn không thể so sánh được với Huyết Long Đao.
Ngô Bách Tuế không hề do dự mà thẳng thừng đáp: “Đúng vậy.”
Ngô Thiên không dễ dàng tin tưởng người khác, đặc biệt là Ngô Bách Tuế, hắn dò hỏi: “Huyết Long Đao thật sự nằm trong tay cậu sao?”
Ngô Thiên trầm ngâm trong chốc lát rồi nói: “Huyết Long Đao quý giá hơn Hoàn Hồn Đan nhiều, sao cậu lại muốn trao đổi với tôi?”
Ngô Bách Tuế không hề giấu giếm, anh nghiêm mặt nói: “Vì tôi cần dùng Hoàn Hồn Đan để cứu người.”
Nghe vậy, ánh mắt Ngô Thiên chợt liếc về phía bức tranh “Người đẹp áo lam” treo trên tường, hắn nhìn Hạ Mạt Hàn trên tranh, hỏi Ngô Bách Tuế: “Cậu muốn cứu cô ta sao?”
Ngô Bách Tuế lạnh lùng này: “Chuyện này không liên quan gì đến anh.”
Ngô Bách Tuế không thừa nhận, nhưng cũng không phủ nhận.
Ngô Thiên coi như Ngô Bách Tuế đang ngầm thừa nhận, hắn lộ vẻ suy ngẫm, cạn lời với Ngô Bách Tuế: “Đây chỉ là một người phụ nữ tới từ một gia tộc nhỏ mà thôi, tính mạng cô ta đáng giá mấy đồng chứ, vì cô ta mà cậu cam tâm đưa Huyết Long Đao cho tôi sao?”
Ngô Bách Tuế trịnh trọng nói: “Có những thứ không thể cân đo đong đếm bằng giá trị.”
Với Ngô Bách Tuế thì tính mạng của Hạ Mạt Hàn quan trọng hơn tất thảy, anh có thể dùng mọi thứ trên thế gian này để đổi lấy sinh mạng cho Hạ Mạt Hàn.
Ngô Thiên bĩu môi, nói: “Xem ra đúng là người phụ nữ này rất đặc biệt, cô ta có thể khiến cậu mê mệt tới nỗi này.”
Ngô Bách Tuế không muốn nhiều lời với Ngô Thiên, anh trầm giọng: “Rốt cuộc anh có muốn trao đổi không?”
Ngô Thiên mỉm cười, nói: “Đương nhiên là tôi đồng ý.”
Ngô Bách Tuế nghiêm nghị: “Vậy anh đưa Hoàn Hồn Đan cho tôi trước đi.”
Ngô Thiên quả quyết từ chối: “Nếu muốn có được Hoàn Hồn Đan thì ít nhất phải cho tôi thấy Huyết Long Đao trước đã, nếu không làm sao tôi có thể chắc chắn Huyết Long Đao đang nằm trong tay cậu?”
Ngô Thiên sẽ không làm chuyện thua thiệt cho mình, hắn hoàn toàn không tin tưởng Ngô Bách Tuế.
Ngô Bách Tuế nghiêm mặt, anh nói: “Huyết Long Đao nằm ngay trong trang viên, anh đưa tôi Hoàn Hồn Đan thì tôi sẽ đưa Huyết Long Đao cho anh ngay.”
Ngô Thiên nhíu mày, nói: “Không được, tôi đã tìm khắp cả trang viên rồi nhưng vẫn không thấy dấu vết của Huyết Long Đao.”
Ngô Bách Tuế nói với vẻ bí ẩn: “Món đồ tôi giấu thì sao anh có thể tìm được, tôi không muốn lãng phí thời gian với anh, nếu anh thật sự muốn trao đổi thì mau đưa Hoàn Hồn Đan cho tôi.”
Ngô Thiên thoáng do dự trong chốc lát rồi nói: “Được rồi, tôi mong cậu đừng lừa tôi, nếu không tôi sẽ khiến cậu chết không toàn thây.”
Nói rồi, Ngô Thiên bèn cất tiếng: “Lão Vệ, đem Hoàn Hồn Đan ra đây cho tôi.”
Vệ Hải là đại quản gia của nhà họ Ngô, đồng thời ông ta cũng được coi là quản gia riêng của gia chủ nhà họ Ngô, chuyện ăn uống sinh hoạt của gia chủ đều do một tay ông ta lo liệu, vậy nên đến cả vị trí cất giấu Hoàn Hồn Đan ông ta cũng biết rõ.
Vệ Hải nhận lệnh, bèn lập tức tìm Hoàn Hồn Đan mang tới.
Hoàn Hồn Đan chính là một viên đan dược màu đen, trông bề ngoài không có gì đặc biệt, nhưng thực chất nó đã trải qua nhiều bước tinh luyện rất tinh tế, rườm rà, bên trong có chứa tới hơm trăm loại thảo dược, hoàn toàn có thể chữa trị bách bệnh.
Kích thước của Hoàn Hồn Đan không lớn, nó là một vật thể hình cầu rất nhỏ bé, nhưng chiếc hộp gỗ cất giữ Hoàn Hồn Đan lại vô cùng đẹp đẽ tinh xảo, chất lượng thuộc hàng thượng đẳng.
Ngô Thiên nhận lấy chiếc hộp gỗ, hắn chẳng buồn nhìn đã đưa ngay cho Ngô Bách Tuế.
Ngô Bách Tuế mở hộp, cầm Hoàn Hồn Đan đưa lên mũi ngửi thử, anh lập tức chắc chắn đây đúng là Hoàn Hồn Đan.
“Được rồi, giao Huyết Long Đao cho tôi đi.” Ngô Thiên sốt sắng nói ngay.
Ngô Bách Tuế cất Hoàn Hồn Đan đi rồi đưa mắt nhìn Ngô Thiên, nghiêm túc dặn dò hắn: “Huyết Long Đao từng giết vô số người, sát khí của nó rất nặng nề, vậy nên lão tổ nhà họ Ngô đã cảnh cáo con cháu rằng nếu nhà họ Ngô không lâm phải tình cảnh nguy cấp thì không được sử dụng Huyết Long Đao. Nếu anh cầm được Huyết Long Đao thì tôi mong anh đừng vi phạm lời răn dạy của lão tổ.”
Ngô Thiên nói với vẻ mất kiên nhẫn: “Sao cậu lằng nhằng vậy, mau đưa Huyết Long Đao đây!”
Ngô Bách Tuế lạnh nhạt nói: “Đi theo tôi.”
Nói rồi, Ngô Bách Tuế cùng Ngô Thiên bước khỏi điện Vị Ương.
Hai người bước tới vị trí trung tâm của trang viên nhà họ Ngô. Ở đây có một căn phòng sắt cực kỳ kiên cố.
Căn phòng sắt này được Ngô Bách Tuế tạo ra cho chính mình. Ngô Bách Tuế từng vô cùng thận trọng, anh giam mình trong căn phòng sắt này suốt bốn năm, nhưng cuối cùng lại vẫn không thoát khỏi số phận bị kẻ khác mưu toan hãm hại. Mà giờ hơn ba năm đã trôi qua, Ngô Bách Tuế trở lại nơi đây mà lòng không khỏi xao động.
Ngô Bách Tuế đứng ngoài cửa, ánh mắt anh trầm lặng, ẩn chứa vô số cảm xúc.
“Huyết Long Đao ở trong này sao?” Ngô Thiên hỏi Ngô Bách Tuế.
Ngô Bách Tuế lạnh nhạt đáp lời: “Đúng vậy.”
Ngô Thiên cất lời với vẻ không vui: “Cậu đùa tôi sao, tôi đã tìm ở đây rồi nhưng không thấy gì.”
Ngô Bách Tuế không đáp lại Ngô Thiên mà thẳng thừng đẩy cửa bước vào.
Căn phòng sắt rất rộng lớn, bên trong chứa đủ các đồ dùng cần thiết, nhưng trước kia khi Ngô Bách Tuế ở đây, thứ nhiều nhất trong căn phòng này là bẫy, nhưng hiện giờ các loại bẫy đã bị người ta phá hủy hết rồi, hiển nhiên đúng như lời Ngô Thiên đã nói, chắc chắn hắn đã lục soát sạch sẽ phòng sắt rồi.
Ngô Bách Tuế sải bước tiến vào phòng ngủ.
Căn phòng ngủ đã trở nên ngổn ngang bừa bộn, thay đổi hoàn toàn.
Ngô Bách Tuế có rất nhiều ký ức với nơi này, nhưng hôm nay nó đã chẳng còn lại bao nhiêu dấu tích của quá khứ. Ngô Bách Tuế cũng không ủ rũ thương tiếc, anh chầm chậm bước lại bên giường ngủ với vẻ mặt vô cảm. Sau đó, anh nhìn về phía mặt sàn cuối giường.
Mặt sàn này cũng được tạo nên bởi sắt thép, trông bề ngoài nó bằng phẳng, nhẵn bóng, không có vẻ bất thường gì, nhưng Ngô Bách Tuế có thể thấy được trên mặt sàn có một chuỗi mật mã đặc biệt, đây là chuỗi mật mã mà người bình thường không thể hiểu.
Ngô Bách Tuế đạp vài lần xuống đất theo quy luật.
Rầm!
Mặt sàn dưới giường lập tức chầm chầm tách ra.
Thấy vậy, Ngô Thiên bèn xông tới không chút do dự, hắn vung chân đá bay chiếc giường. Sau đó, hắn nhìn thấy mặt sàn dưới gầm giường nứt ra, bên trong có một đường hầm, dưới đường hầm là một chuôi đao lẳng lặng nằm bên trong.
Thanh đao này thuần một màu đỏ, đỏ tựa như có máu tươi đang chảy.
Hơn nữa thân đao còn khắc hình một con rồng sống động như thật, trông vô cùng ngang ngược, mang theo sát khí.
Thanh đao này vô cùng tinh xảo, được chế tác rất xuất sắc, khí thế ẩn giấu trong đao lại càng phi phàm hơn. Dù đứng cách một khoảng vẫn có thể cảm nhận được uy lực tột đỉnh của thanh đao.
Đây chính là Huyết Long Đao trong truyền thuyết.
Vừa thấy Huyết Long Đao, hai mắt Ngô Thiên đã đỏ rực, ánh mắt hắn trở nên vô cùng nóng bỏng, tựa như hồn vía hắn đều đã bị thanh đao này hút lấy, đủ các cảm xúc quay cuồng trong mắt hắn, hắn hoàn toàn không che giấu nỗi khát vọng của mình với Huyết Long Đao.
“Lên.” Ngô Thiên chầm chậm thốt.
Một luồng chân khí tức khắc dâng lên.
Huyết Long Đao trong đường hầm như mọc thêm cánh mà tức khắc bay lên, rơi vào tay Ngô Thiên.
Ngô Thiên nắm được Huyết Long Đao trong tay mà càng thêm xúc động hưng phấn, hắn khẽ khàng vuốt ve thân đao, thì thầm nói: “Đao tốt, đây đúng là một thanh đao tốt tuyệt thế!”
Cuối cùng tâm nguyện của Ngô Thiên cũng đã hoàn thành, tâm trạng của hắn đã rõ mồn một, hắn bắt đầu yêu thích Huyết Long Đao không rời tay.
Ngô Bách Tuế không còn tâm trạng mà tiếp tục ở lại đây, bây giờ chuyện cấp bách nhất với anh chính là mau chóng trở lại cứu Hạ Mạt Hàn.
Vậy nên sau khi Ngô Thiên cầm được đao rồi, Ngô Bách Tuế bèn xoay người lẳng lặng rời đi.
Nhưng anh vừa mới rời khỏi phòng ngủ, giọng nói trầm lặng u ám của Ngô Thiên đã lặng lẽ vang lên sau lưng anh: “Ngô Bách Tuế, cậu tưởng nhà họ Ngô là nơi cậu muốn tới thì tới, muốn đi thì đi sao?”
———————–
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT