Âm thanh này phát ra từ một nơi rất xa ở trong trang viên, nhưng lại có sức xuyên thấu và sức lan truyền mạnh mẽ đến nỗi người đứng ở cổng trang viên đều nghe thấy rõ ràng.
Ngô Bách Tuế vừa nghe thấy liền nhận ra ngay, đó là tiếng của Ngô Thiên.
Giờ đây, ở nhà họ Ngô, Ngô Thiên giống như một vị hoàng đế tối cao, lời nói của hắn như thánh chỉ mà không ai dám làm trái, bao gồm cả Diệp Hồng Trúc.
Ngô Bách Tuế không chậm trễ, lập tức tiến vào trang viên nhà họ Ngô theo đám người Diệp Hồng Trúc.
Chính giữa trang viên là một tòa nhà có tên là điện Vị Ương, tòa nhà này tựa như một cung điện, nguy nga rộng lớn, kiên cố uy nghiêm, là nơi ở của gia chủ các đời nhà họ Ngô. Hiện nay, Ngô Thiên đang sống trong điện Vị Ương.
Ngô Bách Tuế vừa đến cửa điện Vị Ương, có một ông lão tóc hoa râm từ trong điện đi ra.
Vì luyện một loại võ thuật nên ông ta đã tự thiến mình từ rất lâu trước đó, nên ông ta coi như đã trở thành một thái giám.
Ở nhà họ Ngô, địa vị của Vệ Hải rất cao, ông ta là đại quản gia của trang viên nhà họ Ngô, có thể nói, rất nhiều chuyện trong nhà đều do ông ta một tay lo liệu, năng lực và thực lực của ông ta cũng vô cùng mạnh mẽ, ông ta rất có uy quyền trong nhà họ Ngô, kể cả con cháu dòng chính của họ Ngô cũng không dám làm loạn trước mặt ông ta.
Vừa nhìn thấy Vệ Hải đi ra, Diệp Hồng Trúc lập tức cất tiếng chào hỏi: “Lão Vệ.”
Vệ Hải gật đầu với Diệp Hồng Trúc, sau đó ông ta nói với Ngô Bách Tuế: “Gia chủ đợi cậu ở trong phòng đọc sách, hãy đi cùng tôi.”
Ngô Bách Tuế lập tức theo Vệ Hải cùng tiến vào bên trong điện Vị Ương.
Diệp Hồng Trúc toan đi theo, nhưng cô ta vừa bước hai bước đã bị Vệ Hải cản lại: “Cô không thể vào.”
Vệ Hải giải thích: “Gia chủ muốn nói chuyện một mình với Ngô Bách Tuế một lúc.”
Từ nhỏ, Diệp Hồng Trúc đã lớn lên trong một gia tộc giàu có và quyền thế, tính tình kiêu căng ngang ngược, trước giờ cô ta luôn thích gì làm nấy, phách lối ương ngạnh, sau khi về nhà họ Ngô làm dâu, cô ta cũng tự coi mình là nữ chủ nhân ở đây, hết sức cao ngạo, chỉ trước mặt duy nhất gia chủ Ngô Thiên, cô ta mới không dám cư xử tùy tiện, gần như bảo sao nghe vậy, nên lúc này dù trong lòng cô ta bất mãn đến đâu cũng không dám trái lời Ngô Thiên, chỉ có thể kìm nén cơn bực bội.
Ngô Bách Tuế đi sau lưng Vệ Hải vào bên trong điện Vị Ương, đi thẳng tới cửa phòng đọc sách.
Vệ Hải mở cửa ra và nói với Ngô Bách Tuế: “Vào đi.”
Ngô Bách Tuế không do dự bước chân vào phòng.
Vừa vào trong phòng đọc sách, Ngô Bách Tuế liền trông thấy Ngô Thiên.
Ngô Thiên lớn hơn Ngô Bách Tuế hai tuổi, vóc dáng ngoại hình có vài phần giống Ngô Bách Tuế, hai người họ đều trông giống bố Ngô Thanh Đế, đây là vẻ ngoài được di truyền. Nhưng xét về khí chất, ba bố con họ lại là không giống nhau lắm.
So với Ngô Bách Tuế, Ngô Thiên trầm lặng và lạnh lùng hơn rất nhiều.
Lúc này, Ngô Thiên đang ngồi hăng say vẽ tranh ở sau bàn đọc sách, dù Ngô Bách Tuế đã bước vào hắn cũng hoàn toàn không hay, nói cách khác, hắn chẳng buồn đếm xỉa đến sự xuất hiện của Ngô Bách Tuế.
Sau hơn ba năm, một lần nữa Ngô Bách Tuế trở lại căn nhà anh đã lớn lên từ bé, nhưng giờ đây cảnh còn người mất, sắc mặt anh không chút thay đổi, vẫn luôn bình tĩnh điềm đạm, thậm chí khi gặp kẻ thù lớn nhất của mình là Ngô Thiên, anh cũng chẳng bộc lộ cảm xúc gì.
Nhưng khi trông thấy những bức họa treo kín tường phòng đọc sách, vẻ mặt Ngô Bách Tuế đột ngột thay đổi, trong ánh mắt anh có kinh ngạc, có nghi ngờ, có khó tin, còn có bất mãn và chán ghét.
Bởi vì toàn bộ phòng đọc sách treo đầy bức tranh “Người đẹp áo lam”.
Bức tranh “Người đẹp áo lam” là tác phẩm mà Ngô Bách Tuế đặc biệt vẽ cho Hạ Mạt Hàn, đó là một tác phẩm độc nhất vô nhị, một tuyệt tác có một không hai mà chỉ một mình Ngô Bách Tuế nắm giữ chứ không phải để bán.
Nhưng bây giờ, trong phòng đọc sách của Ngô Thiên lại treo nhiều bức “Người đẹp áo lam” như vậy.
Mặc dù không có bức nào ở đây là thật, nhưng Ngô Bách Tuế cũng phải thừa nhận, những bức vẽ này rất giống với bức tranh “Người đẹp áo lam” thực sự của anh.
Thứ mà Ngô Thiên đang cắm đầu vào vẽ sau khi Ngô Bách Tuế bước vào, chính là “Người đẹp áo lam”.
Hắn không để mắt đến Ngô Bách Tuế, chỉ chăm chú vẽ tranh, sau khi vẽ xong, hắn mới cầm bức vẽ lên, cẩn thận quan sát một lúc rồi khoan thai nói: “Được lắm, bức này là giống nhất.”
Ngô Thiên đặt bức tranh “Người đẹp áo lam” mới ra lò trong tay xuống, cuối cùng cũng đưa mắt nhìn Ngô Bách Tuế, nói một cách thờ ơ: “Không có gì, tôi muốn chứng minh, những thứ cậu làm được, tôi cũng làm được.”
Một câu nói này của Ngô Thiên chứa đựng không ít thông tin, hiển nhiên hắn đã sớm biết là Ngô Bách Tuế chưa chết, thậm chí hắn còn biết những việc mà Ngô Bách Tuế đã làm.
Ngô Bách Tuế không kinh ngạc trước điều này, anh chỉ không ngờ rằng sự ám ảnh của Ngô Thiên đối với bản thân mình vẫn sâu nặng đến vậy, anh chỉ vẽ một bức tranh thôi mà Ngô Thiên cũng đòi phân tài cao thấp. Anh yên lặng nhìn Ngô Thiên, không nói nửa lời.
Ngô Bách Tuế không nói gì, còn Ngô Thiên lại giống như một cái máy, tiếp tục tuôn một tràng dài: “Ngô Bách Tuế, cậu biết không? Từ nhỏ đến lớn, tôi cũng rất cố gắng, tôi cũng có thiên phú, tôi cũng học hỏi rất nhanh, nhưng vì sao sự chú ý của tất cả mọi người lại đều dành cho cậu, tại sao cậu là đứa con cưng của nhà họ Ngô, còn tôi lại ảm đạm không được tỏa sáng, tại sao sự yêu thương cậu có được nhiều đến vô kể, còn tôi lại bị gạt ra bên ngoài, tại sao cậu vừa trưởng thành đã được phong làm người thừa kế gia chủ, còn tôi thì không ai thèm để ý tới.”
Ngô Bách Tuế nghiêm túc đáp: “Bố từng nói với tôi, lòng háo thắng của anh quá lớn, không thích hợp để đứng đầu gia tộc.”
Ngô Thiên không phục: “Vậy sao? Thế không phải bây giờ nhà họ Ngô ở trong tay tôi đang rất tốt sao? Nói tới nói lui, chính là do bố thiên vị, chỉ vì tôi là con riêng, còn cậu là con trai Liễu Khuynh Thành, cho nên ông ấy luôn dành thứ tốt nhất cho cậu, kể từ khi cậu ra đời, ông ấy đã nuôi dưỡng dạy dỗ cậu như một người thừa kế nhà họ Ngô, rõ ràng tôi là anh cả, tại sao không thèm cân nhắc đến tôi cho vị trí thừa kế nhà họ Ngô dù chỉ một chút?”
Ngô Bách Tuế thản nhiên nói: “Tôi chẳng có hứng thú gì với quyền lực, nếu anh muốn làm gia chủ nhà họ Ngô, anh có thể nói với tôi, tôi sẽ nhường cho anh.”
Ngô Thiên cười nhẹ một tiếng, trả lời: “Nhường? Tôi mà cần cậu nhường à? Tôi có thực lực, có thể tự mình leo lên vị trí này, tại sao phải trông cậy vào sự bố thí của cậu?”
Ngô Bách Tuế nhìn Ngô Thiên, trầm giọng nói: “Thật ra tôi đã sớm biết anh có âm mưu kết bè kết phái, nhưng tôi một mực ra vẻ không biết, cho dù bố phát hiện ra những hành động vượt quá quyền hạn của anh, tôi cũng nói giúp anh trước mặt ông ấy, bởi vì tôi coi trọng tình cảm anh em, tôi cũng biết anh đã chịu nhiều thiệt thòi trong gia tộc, nên vẫn luôn bao dung với anh.”
Nói đến đây, cảm xúc của Ngô Bách Tuế hơi thay đổi, ánh mắt anh vằn đỏ, giọng nói cũng trở nên lạnh lùng: “Nhưng tôi không ngờ rằng anh sẽ tạo phản, thậm chí còn ra tay với mẹ tôi, anh khiến tôi quá thất vọng.”
Ngô Bách Tuế đã kìm nén mối hận này trong lòng rất lâu rồi, nhưng lúc này khi nói chuyện với Ngô Thiên, sự thù hận cùng những cảm xúc giấu kín trong lòng Ngô Bách Tuế đã bị kích thích, anh đối xử chân thành bao dung với Ngô Thiên, Ngô Thiên lại lấy oán báo ân, đầu độc anh, sát hại mẹ anh, điều này khiến Ngô Bách Tuế không thể chấp nhận nổi.
“Hừ, cậu cho rằng Liễu Khuynh Thành là người tốt sao? Bà ta khiến người ngoài nghĩ rằng mình đối đãi với tôi như con ruột, nhưng thực tế, chính bà ta luôn luôn gạt bỏ và chèn ép tôi, bà ta là một kẻ dối trá, chết không có gì đáng tiếc.” Ngô Thiên hoàn toàn phớt lờ công ơn nuôi dưỡng của Liễu Khuynh Thành, lạnh lùng vô cảm mắng mỏ người mẹ đã bị hắn lại chết.
Nghe Ngô Thiên nói như vậy, đôi mắt Ngô Bách Tuế ngày càng đỏ rực lên, anh siết nắm đấm phẫn nộ quát vào mặt Ngô Thiên: “Không được bôi nhọ mẹ tôi.”
Một khi Ngô Bách Tuế đã nổi giận, cả căn phòng lớn đều chìm trong một bầu không khí kinh hoàng
Nhưng Ngô Thiên chẳng mảy may sợ hãi, giọng điệu hắn còn mang vẻ nghiền ngẫm, nói: “Cậu còn muốn ra tay với tôi sao?”
Ngô Bách Tuế hận Ngô Thiên đến thấu xương, nhưng anh cũng biết rõ bây giờ chưa phải là lúc báo thù, trước mắt, chuyện cấp bách quan trọng nhất chính là đoạt được Hoàn Hồn Đan, vì vậy, anh thu lại hỏa khí của mình.
Thấy Ngô Bách Tuế mềm lòng, Ngô Thiên còn tỏ vẻ thất vọng, hắn khinh thường giễu cợt nói: “Ngô Bách Tuế, thật ra tôi đã biết cậu chưa chết từ lâu rồi, tôi vẫn luôn đợi cậu về báo thù, nếu cậu có khả năng, hoàn toàn có thể dựa vào thực lực của chính mình tước lấy chức gia chủ nhà họ Ngô, nhưng điều đáng thất vọng chính là đã lâu như vậy mà cậu vẫn không hề có ý định trở lại.”
Lời này của Ngô Thiên rất tự tin, dường như hắn chẳng coi Ngô Bách Tuế ra gì.
“Tôi không muốn nói những chuyện này với anh, hôm nay tôi tới đây vì muốn trao đổi Hoàn Hồn Đan với anh.” Ngô Bách Tuế không muốn nói chuyện trước kia với Ngô Thiên, anh cũng không định cãi cọ cùng Ngô Thiên, nên anh vào thẳng chủ đề, nói rõ mục đích của mình.
Ngô Thiên cạn lời: “Ngô Bách Tuế, cậu ngu thật đấy à? Cậu biết rõ Hoàn Hồn Đan quý giá đến mức nào, dựa vào đâu mà cậu cho là tôi sẽ đưa Hoàn Hồn Đan cho cậu?”
Ngô Bách Tuế nghiêm túc nói: “Không phải anh có một tâm nguyện xưa nay chưa có cách nào hoàn thành sao?”
Ngô Thiên giống như Ngô Bách Tuế, không có gì đã muốn mà không đạt được, hơn nữa Ngô Thiên còn trở thành gia chủ nhà họ Ngô, hắn lại càng một tay che trời, Ngô Bách Tuế không thể tùy tiện uy hiếp được hắn, cũng chắc chắn không đem lại cám dỗ gì cho Ngô Thiên, nhưng những lời này của Ngô Bách Tuế đã đủ để đâm sâu tận đáy lòng của Ngô Thiên.
Sắc mặt Ngô Thiên hơi đổi, hắn lạnh giọng, nghiêm tục nói với Ngô Bách Tuế: “Cậu nói cái này làm gì?”
Ngô Bách Tuế mở miệng, trịnh trọng gằn từng chữ: “Chỉ cần anh đưa Hoàn Hồn Đan cho tôi, tôi có thể giúp anh hoàn thành nó.”
———————–
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT