Sáng sớm hôm sau, sau khi tỉnh lại, Lan Khánh mặc quan phục gọi Tiểu Thất, vốn muốn tuần thành như thường lệ, nhưng Tiểu Thất ngáp một cái nói: “Cha ngươi muốn ngươi hảo hảo nghỉ ngơi nhiều ngày!”

“…” Lan Khánh liếc Tiểu Thất.

Tiểu Thất còn chưa thanh tỉnh ngơ ngác nhìn Lan Khánh, Lan Khánh muốn tức giận cũng tức không nổi, cuối cùng dẩu môi chạy ra viện tử ngoại đầu, tiếp theo truyền đến thanh âm như tiếng giết heo.

Tiểu Thất lặng đi một chút, sau thì thào: “Huynh đệ đáng thương…”

Lan Khánh nhất định là tìm Triệu Tiểu Trư vừa chơi vừa nguôi gịận. Từ trước tới nay người này đều như vậy.

Bởi vì không phải làm việc, ở trong viện lại nhàm chán, cho heo cùng chim ăn xong, Lan Khánh liền dắt Tiểu Trư cầm Hắc Hắc chạy ra bên ngoài, Tiểu Thất đành phải vừa ngáp dài vừa đi theo phía sau một người một heo còn có một chim, còng lưng dụi mắt, một bộ còn chưa tỉnh ngủ.

Hắc Hắc đậu trên vai Lan Khánh, Lan Khánh một thân hắc y phía trên lại có một con tiểu hắc điểu, nếu không soi kỹ thật sự nhìn không ra còn có chim.

Tiểu Trư thì chạy vào trong viện Nam Hương, tò mò ngửi ngửi chỗ này, ngửi ngửi chỗ kia, nó cắn rụng một gốc Thất Tinh lan Nam Hương trồng dưới mái hiên, nhai nhai, nuốt ực vào vào bụng, sau đó nâng cái mũi “hầu hầu” hai tiếng.

“Tê—” Tiểu Thất hít sâu, kéo Lan Khánh cùng Tiểu Trư lập tức đi ra ngoài.

“Đi nhanh như vậy làm gì?” Lan Khánh khó hiểu hỏi.

“Ngươi để Tiểu Trư ăn Thất Tinh lan kia, không đi chẳng lẽ còn ở lại nơi này chờ Nam tiên sinh phát hiện sao?” Tiểu Thất nói: “Nam tiên sinh là người yêu hoa, tựa như ta yêu Tiểu Hồng muốn chết, để hắn biết heo của ngươi ăn hoa của hắn, hắn còn không tức chết?”

“…” Lan Khánh nhíu mày, ngữ mang uy hiếp: “Ngươi nói cái gì? Nói lại lần nữa xem? Ngươi yêu ai muốn chết?”

“Ách, a, ai…” Tiểu Thất một bên kéo Lan Khánh, một bên ấp úng trả lời: “Ta yêu chết cái kia… cái kia…” Tiểu Thất vốn định nịnh nọt một chút, lập tức nói người hắn yêu muốn chết chính là Thi Tiểu Hắc, nhưng cái tên tới bên miệng lại thế nào cũng thốt không ra, sau đó mặt còn tình bất tự cấm (kìm lòng không được) đỏ lên.

Không nghĩ tới Nịnh Nọt Thất hắn cư nhiên còn có một ngày nói không nên lời nịnh hót thế này!

Lan Khánh hanh hanh hai tiếng, cuối cùng lại nở nụ cười. “Quên đi, Tiểu Hắc đại nhân không so đo với ngươi!”

“Ai… cái kia… Ai ai…” Mặt Tiểu Thất vẫn hồng hồng.

Bởi vì Thi Vấn có lệnh, trước khi điều tra rõ án tình, Lan Khánh không được tự ý ra khỏi nha môn, vì thế bọn hắn chỉ nhiễu tới nhiễu lui hậu nha.

Tuy rằng không thể ra cửa, nhưng Lan Khánh mang theo heo yêu, gà yêu, chim yêu của hắn dạo dạo xung quanh, cũng coi như dạo chơi rất vui vẻ.

Sắc trời trầm xuống, bọn hắn đi đến phòng bếp bưng đồ ăn ra hoa phố trong nội nha ngồi ăn. Sau khi ăn xong, Tiểu Thất bắt đầu ngủ gà ngủ gật, Lan Khánh đứng lên vốn muốn mang Tiểu Thất quay về tiểu viện của mình, ai ngờ ngay lúc này, một tiếng thét chói tai khiến người kinh hãi vang lên trong đêm đen, Tiểu Thất cả kinh mơ mơ màng màng nhảy dựng lên quát:

“Chuyện gì, chuyện gì, là ai ở trong nha môn lớn tiếng ồn ào ? Kêu thảm như vậy, muốn hù chết người sao?”

Chăm chú nhìn lại, Lan Khánh mị mị mắt. Có một nam tử ăn mặc kiểu phó tòng ngã ngồi dưới đất, chỉ vào hắn không ngừng kêu thảm thiết, thấy tình hình này, Tiểu Thất chẳng hiểu tại sao.

Tiểu Thất đi tới trước phó tòng kia, hô lớn: “Đừng kêu nữa! Chuyện gì xảy ra ?”

Phó tòng kia vội vàng ôm lấy đùi Tiểu Thất gào: “Ta muốn gặp đại nhân, ta muốn gặp đại nhân!”

“Muốn gặp Thi đại nhân liền gặp, kêu thành như vậy, đại gia còn tưởng xảy ra thảm án gì!” Tiểu Thất nói.

“Là thảm án, là thảm án!” Bộ mặt phó tòng hoảng sợ nhìn Lan Khánh ở cách đó không xa, hắc y trong gió tung bay, gào lên như kẻ điên: “Là hắn, là hắn! Hung thủ giết mười tám mạng người ở dịch trạm! Người kia chính là hung thủ giết mười tám người dịch trạm!”

“A?” Lan Khánh nghiêng đầu nhìn phó tòng kia.

“Gì?” Tiểu Thất há miệng, chớp chớp mắt.

“Hung thủ giết người—” Phó tòng Tân Lực gào lên.

Tiểu Thất kinh ngạc, hắn định vươn tay che miệng Tân Lực, nhưng Lan Khánh chỉ khoanh tay thản nhiên nói: “Hắn muốn gặp cha, vậy dẫn hắn đi gặp cha đi!”

Mọi người tụ tập lại thư phòng hậu đường, Thi Vấn vốn ở bên trong thương nghị án tử của Lan Khánh cùng Nam Hương và Kim Trung Báo Quốc, khi Tiểu Thất mang theo Tân Lực ôm chân hắn không buông vào, cả người cả mặt Thi Vấn đều đen sì.

Tân Lực chỉ vào Lan Khánh, lắp bắp nói: “Hung, hung thủ, hung thủ!”

Thi Vấn cau mày: “Tân Lực, ngươi mau nói rõ ràng sự tình! Ngày ấy chẳng phải ngươi nói ngươi chỉ thấy thân hình hung thủ, không thấy diện mạo của hắn? Vì sao hôm nay lại chỉ Tiểu Hắc nói hắn là hung thủ?”

“Hồi, hồi đại nhân…” Tân Lực run rẩy nói.

“Đêm hôm đó mặc dù trời tối, nhưng ánh trăng rất sáng, lại có từng trận gió lớn… Vừa rồi tiểu nhân ở xa xa nhìn thấy công tử, hoàn toàn giống hình ảnh tiểu nhân nhìn thấy qua kẽ lá ngày ấy… Khi đó gió gợi lên tà áo trên quan phục hắc sắc của hung thủ, tà áo lay động, hơn nữa dáng lay động, thân hình hung thủ, đều hoàn toàn trung khớp với dáng điệu công tử tiểu nhân vừa mới chứng kiến, không sai chút nào—”

Thi Vấn ngẩng đầu, ánh mắt sáng ngời nhìn Lan Khánh.

Thi Vấn một chưởng đập bàn trà, cả giận quát: “Bội kiếm, bình an phù, hiện nay lại có người thấy ngươi hành hung! Tiểu Hắc, ngươi nói, người có phải ngươi giết hay không?”

Lan Khánh nghênh hướng mục quang Thi Vấn, trong mắt vẫn phẳng lặng như trước. “Đã nói không phải ta nghĩa là không phải ta, ngươi còn muốn ta nói mấy lần nữa ? Tiểu Hắc đại nhân dám làm dám chịu, nếu giết người nhất định sẽ thừa nhận!”

Tuy Lan Khánh nói như vậy, song Tiểu Thất biết người này có thói quen làm mà không nhận.

Nhưng sự tình liên lụy tới mười tám nhân mạng, mặc dù tính tình Lan Khánh có thế, tại thời điểm này, hắn vẫn không tin Lan Khánh sẽ gây ra sự việc như vậy.

“Sự đến nước này còn không thừa nhận, cha dạy ngươi như thế này sao?” Thi Vấn chăm chăm nhìn Lan Khánh nói: “Thiên hạ đại đạo, lấy công lý để theo đuổi, lấy chính nghĩa làm đầu, bất cứ chuyện gì đều không được làm trái hai điều này, nếu bất tuân, sẽ phải gánh vác tội lỗi, chịu trừng phạt, trên từ thiên tử dưới đến bách tính, đối xử bình đẳng, tuyệt không làm việc thiên tư trái pháp! Tiểu Hắc, cha hỏi ngươi một lần, mười tám nhân mạng này, ngươi có nhận hay không?”

“Không nhận!” Tiểu Hắc đại nhân đáp rất rõ ràng.

“Nghiệt tử—!” Thi Vấn lại đập bàn, phẫn nộ quát: “Kim Trung Báo Quốc, áp giải Thi Tiểu Hắc giam trong lao phòng, trước khi tra được manh mối vụ án không được phóng xuất hắn!”

Cho tới bây giờ Thi Vấn làm việc đều xử ký công bằng, lúc này nhân chứng vật chứng đẩy đủ, theo pháp phải giải Lan Khánh vào đại lao, đây là luật lệ đương triều.

Tiểu Thất vội vàng nói: “Đại nhân, bóng dáng, bóng dáng, chỉ là bóng dáng a! Tân Lực nhìn được chỉ là bóng dáng thôi! Ngài ngàn vạn lần đừng vì nhất thời xúc động mà tạm giam sư huynh!”

Lao phòng Quy Nghĩa huyện Tiểu Thất đã ở qua, đó không phải hảo địa phương sạch sẽ thanh u gỉ hết.

Nam Hương thấp giọng nói: “… Đại nhân, việc này cần bàn bạc kỹ hơn, ngài đừng tức giận.”

Thi Vấn hít sâu một hơi, cưỡng chế giận dữ nói: “Tân Lực là nhân chứng!”

Kim Trung Báo Quốc lúc này cũng gấp gáp tiến tới trước nói:

“Thỉnh đại nhân nghĩ lại, Tiểu Đầu Nhi bản tính thuần lương, nhất định không gây ra sự tình như vậy!”

“Nhất định có hiểu lầm!”

“Nói không chừng là Tân Lực hoa mắt nhìn lầm!”

“Chỉ là bóng dáng, bóng dáng mà thôi a!”

Hôm nay mọi người nói đến miệng mỏi, cầu tới tay mềm, Tiểu Thất còn nói: Nếu không trước mang Tân Lực tới dịch trạm một chuyến, cẩn thận kiểm tra lại suy đoán trên, sau đó trở về báo cáo, tái thỉnh Thi Vấn quyết định.

Lúc này Thi Vấn mới đáp ứng không giam giữ Lan Khánh, mà đưa Lan Khánh về tiểu viện chờ thẩm vấn.

Tiểu Thất một cái đầu hai cái đại, Thi Vấn muốn xét xử Lan Khánh, nhưng tuyệt đối không thể để Thi Vấn cứ  như vậy xử Lan Khánh, vì thế hắn đưa Lan Khánh về tiểu viện, trước sử xuất các kỹ năng dỗ Lan Khánh cao hứng đi ngủ, sau đó vào viện tử gọi vài thị vệ tùy thân, muốn bọn hắn trông chừng Lan Khánh, có chuyện gì lập tức bẩm báo, lúc này mới mang theo Tân Lực đi tới dịch trạm.

Kim Trung Báo Quốc đã có việc phải làm, Tiểu Thất không thể phiền toái bọn họ.

Khi Tiểu Thất muốn ra khỏi nha môn trùng hợp đụng phải Cổ Tam Dũng quay về nha môn, hắn nhìn Cổ Tam Dũng vẻ mặt hàm hậu, nghĩ vừa vặn lúc này trong tay không ai có thể dùng, liền kêu Cổ Tam Dũng, ba người ra khỏi nha môn.

Tới dịch trạm, tuy thi thể dã được đưa tới nghĩa trang, nhưng máu mười tám người chảy ra cũng không phải chuyện đùa. Trải qua khoảng thời gian phơi dưới ánh mặt trời chói chang, ở mỗi chỗ đều có thể ngửi thấy mùi máu tươi nồng đậm. Cổ Tam Dũng tiến vào đông sương, nhìn đến bãi máu trên mặt đất, ngửi thấy huyết vị hôi thối, hắn ngay lập tức xông ra ngoài, đứng ở tiền đình nôn mửa.

Tiểu Thất nói: “Người trẻ tuổi, uổng cho bộ dạng ngươi tráng kiện như vậy, làm sao mới thế này đã ói. Bộ khoái Quy Nghĩa huyện cũng không phải dễ làm, ngươi a, còn phải luyện nhiều nhiều!”

Cổ Tam Dũng ngượng ngùng cười cười, nói: “Từ nhỏ chỉ cần thấy máu ta sẽ ói, thực sự xin lỗi.”

Tiểu Thất vỗ vai hắn nói: “Ói xong chưa? Đi được không? Nếu không, ngươi trở về nha môn, đổi người khác đến đây.”

“Đi, ta đi được!” Cổ Tam Dũng yếu ớt nói.

Tiểu Thất thở dài, bởi vì không muốn trì hoãn cho nên hắn kéo theo Cổ Tam Dũng sắc mặt tái nhợt tiếp tục đi vào.

Hắn cùng Tân Lực đi lại một lần lộ tuyến tối mười lăm, sau đó kêu Cổ Tam Dũng đứng ở vị trí hắc y nhân đứng ngày đó.

Tiếp theo Tiểu Thất tái chiếu theo lộ tuyến Tân Lực đi đi một vòng, rồi ngồi xổm trong khóm hoa, nhìn qua kẽ hở cành lá.

Đêm này cũng có gió như tối mười lăm, Cổ Tam Dũng mặc tạo sắc quan phục của nha môn, thân hình vạm vỡ cường tráng.

Tỉ mỉ lặp lại nhiều lần, đến tận lúc không chút sai sót, Tiểu Thất ngồi xổm tại chỗ gãi gãi cằm, suy nghĩ rồi hỏi Tân Lực ngồi xổm bên cạnh hắn: “Ngươi nói tà áo của Tiểu Đầu Nhi bị gió thổi tung đúng không? Dáng vẻ giống như Tam Dũng?”

Tân Lực sợ hãi kể: “Không phải như vậy, ngày đó, tà áo người kia nhẹ bay bay, gió thổi qua lập tức lật trở rất kịch liệt, y liêu (vật liệu may mặc) hôm nay dày hơn, bay lên cũng rất nặng nề.”

“Chết rồi…” Tiểu Thất nhắm mắt, vỗ trán một chút.

Lần này Lan Khánh có nhảy xuống Hoàng Hà cũng gột không sạch.

Quan phục Lan Khánh mặc trên người chính là quan phục vừa mỏng vừa nhẹ Nam Hương tìm may riêng cho hắn, mùa đông cũng thực ấm, cho tới bây giờ hoàn toàn bất đồng với quan phục triều đình phát xuống vừa cứng vừa dày, mùa đông mặc không đủ ấm.

Khó trách Tân Lực nhận định là Lan Khánh.

Nhưng, nếu việc này không phải Lan Khánh làm, vậy đối phương rốt cuộc là ai, lại có thể hung ác hạ hung thủ diệt mười tám nhân khẩu, còn bày ra chuyện này, chỉ vì giá họa cho Lan Khánh.

“Nãi nãi cá hùng…” Tiểu Thất cảm thấy đầu rất đau.

Tiểu Thất cùng Tân Lực, Cổ Tam Dũng vẫn ở trong dịch trạm cho đến hừng đông, nhưng thấy xem thế nào tra thế nào cũng không chút manh mối, vì thế Tiểu Thất kêu Cổ Tam Dũng đưa Tân Lực về nha môn trước, sau đó liên lạc với Kim Trung Báo Quốc ở ngoại đầu tra án, năm người tách ra điều tra mấy gian phùng điếm trong thành.

Tiểu Thất một mình đi đến chỗ lão tài phùng chuyên môn may y sam cho Lan Khánh cùng Thi Vấn, hỏi lão gần đây có người đến đặt may hắc y, lão tài phùng thật cẩn thận suy nghĩ, trả lời không có, Tiểu Thất mất hết hứng khởi, ra khỏi phùng điếm.

Trời đã sáng từ lâu, thời khắc mặt trời lên cao ba sào, bụng cũng bắt đầu kêu, lúc này Tiểu Thất mới nhớ ra mình bận bịu hồi lâu, nên ăn chút gì đó lót bụng.

Hắn tìm tới quán bánh nướng tính toán ngồi xuống, bên tai thình lình truyền đến tiếng y sam phiêu động nho nhỏ. một gã hôi y thị vệ của hắn xuất hiện trước mặt hắn, xoay người chắp tay.

Tiểu Thất hỏi: “Có chuyện gì?”

Thị vệ hồi đáp ngắn gọn: “Tiểu Hắc công tử bị Thi đại nhân giam trong đại lao.”

“Cái gì?” Tiểu Thất cả kinh, ngay cả bánh nướng lão bản bưng lên cũng không ăn, thả mấy văn tiền trên bàn, hắn lập tức vận khinh công vội vàng chạy về nha môn.

Trở lại Quy Nghĩa huyện nha môn, cảnh tượng kia làm cho Tiểu Thất lại thêm kinh ngạc.

Phía trước nha môn người đông nghìn nghịt, có đại thúc có đại thẩm, có lão nhân thêm tiểu hài tử vô giúp vui, hết thảy chen chúc trên đường trước nha môn chật như nêm cối, có người trong đó không ngừng đánh trống reo hò:

“Tiểu Hắc đại nhân không giết người, Thi đại nhân nhất định hiểu lầm!”

“Quan sai đại ca a, chúng ta muốn gặp Thi đại nhân—”

“Đúng vậy, Tiểu Hắc đại nhân oan uổng, chúng ta phải vì Tiểu Hắc đại nhân giải oan, Tiểu Hắc đại nhân không có khả năng giết người!”

Tức thì có người cầm lấy cổ bổng ở đằng trước nha môn muốn đánh trống kêu oan.

Tiểu Thất cố gắng gạt đám người chui tới trước nhất, đối thủ vệ nha dịch đầu đầy mồ hôi thần tình bất đắc dĩ hỏi: “Xảy ra chuyện gì, sao dân chúng lại tụ tập nhiều như vậy?”

“Thất ca!” Một người nhận ra Tiểu Thất.

“Thất ca!” Một người khác thấy Tiểu Thất lập tức nói: “Không biết vì sao, sáng sớm những người này đã chạy tới, nói Tiểu Đầu Nhi sẽ không giết người, còn nói dịch trạm huyết án không phải Tiểu Đầu Nhi làm!”

Tiểu Thất trong lòng sửng sốt. Tin tức lộ ra ngoài? Sao có thế? Đêm qua người ở trong thư phòng Thi Vấn rõ ràng chỉ có vài người quen thuộc, là ai loan tin Lan Khánh liên quan đến án tử?

Tiểu Thất hỏi lại: “Vậy Thi đại nhân nói thế nào?”

Thủ vệ nha dịch đáp: “Ta nghe Oa Tử ca cùng Cái Tử ca nói, Thi đại nhân muốn xử lý công bằng, cho nên giam Tiểu Đầu Nhi trong đại lao!”

Tiểu Thất sách một tiếng, cau mày. “Nãi nãi cá hùng…” Tin tức để lộ, Thi Vấn đương nhiên không thể tái làm việc thiên tư, nếu không để người ta biết con mình dính líu án tử hắn lại không nhốt nhi tử trong lao chờ thẩm, vậy khẳng định càng nháo thêm đại sự.

Nhưng cảnh tượng trước mắt cũng không phải biện pháp, nhóm bách tính chen chúc vỡ đầu đều muốn đi vào nha môn giải oan cho Tiểu Hắc đại nhân của bọn họ, cổ bổng bên cạnh bị đánh đến “Thùng thùng” rung động, hơn nữa tiếng người ồn ã, ầm ĩ muốn chết.

Tiểu Thất ý bảo thủ vệ nha dịch khuyên ngăn lão bà bà tám mươi tuổi gióng trống kêu oan, sau đó xoay người đối diện quần chúng, khụ một tiếng, mở hai tay nói:

“Mọi người an tâm chớ nóng nảy! Tại hạ Trần Tiểu Kê, không đúng, tại hạ Trần Thất, trực thuộc dưới trướng Tiểu Hắc đại nhân. Sự việc Tiểu Hắc đại nhân, hiện nay nha môn đã phái Kim Trung Báo Quốc bốn vị bộ khoái đứng đầu khẩn trương tra xét rõ ràng!”

“Thi đại nhân giữ vững tinh thần vật uổng vật túng (không phán oan không phóng túng), trước mắt giam Thi Tiểu Hắc đại nhân trong lao, nhưng hắn cũng biết Tiểu Hắc đại nhân trong sạch, cho nên khẳng định nội trong thời  gian ngắn nhất, đại nhân sẽ cố gắng trinh phá dịch trạm huyết án này. Đến lúc đó chẳng những hoàn lại trong sạch cho Tiểu Hắc đại nhân, đưa hung thủ ra ngoài công lý, mà còn trả lại cho mười tám người chết oan công đạo!”

“Cho nên, thỉnh mọi người chớ nên lo lắng, tạm thời trở về nhà trước! Tất cả huynh đệ chúng ta đều cảm tạ sự quan tâm của mọi người dành cho Tiểu Hắc đại nhân, đến lúc đó chỉ cần có bất cứ tin tức gì, chúng ta sẽ lập tức dán bố cáo thông báo cho mọi người! Tạ tạ các vị, thỉnh trở về!”

“Còn có, lão bà bà gióng trống, thỉnh trả lại cổ bổng cho quan sai, đừng tranh với hắn, tiểu soa dịch chúng ta lĩnh bổng lộc quốc gia, dù sao cũng không thể chi phối quyết định của thượng đầu đại nhân, việc duy nhất có thể làm chỉ là có gắng sớm tìm ra hung thủ, vì Tiểu Hắc đại nhân rửa sạch oan khuất!”

Bởi vì Tiểu Thất ăn nói mê người, phong độ cử chỉ nhanh nhẹn, khuôn mặt tuấn tú đầy mị thái lại chính khí nghiêm nghị, hắn vừa mở miệng, thanh âm dân chúng phía dưới từ từ nhỏ lại, cuối cùng toàn bộ đều yên lặng, cẩn thận nghe hắn nói.

Thậm chí có mấy cô nương cùng đại thẩm mải nhìn hắn thuyết thoại, kết quả mặt dần dần đỏ lên. Trong đó còn tính thêm được mấy đại thúc.

Tiểu Thất không nhận thấy điều này, một lòng chỉ đặt trên thân Lan Khánh.

Lan Khánh là một người ngang ngược như vậy, bị giam trong lao chắc chắn phải chịu ủy khuất, phải làm thế nào mới tốt đây?

Tiểu Thất vô cùng lo lắng, đợi quần chúng an tĩnh, từ từ tản ra, hắn vội vàng chạy vào nha môn.

Muốn vào lao phòng sườn tây phải nhờ điển lại lấy chìa khóa mở đại môn, cho nên Tiểu Thất tiếp kiệm thời gian, trực tiếp dùng khinh công vượt tường, xông thẳng vào lao phòng.

Tiến vào bên trong, phát giác cửa cư nhiên không người thủ vệ, hắn cả kinh la lớn: “Sư huynh—ngươi ở đâu—”

Chiếu theo tính cách Lan Khánh, nếu thực bắn hắt giam giữ, nói không chừng hắn sẽ lại chịu kích thích, gây ra sự tình khủng bố gì cũng nên.

Tiểu Thất xuyên qua lao phòng nhỏ hẹp tối tăm, vừa chạy vừa hô: “Sư huynh— Ngươi có sao không—”

“Sư huynh—”

“Ách…”

Vốn dĩ gấp đến mức trên trán đều là mồ hôi, mãi đến lúc chạy tới tận cùng nhập khẩu lao phòng, Tiểu Thất trông thấy Lan Khánh một thân đen tuyền đang cùng lao đầu cũng đen một thân hai người cùng nhau uống rượu ăn đậu phộng.

Nguyên bản muốn mở miệng lại bị sặc nước miếng, Tiểu Thất ho khan vài tiếng, Lan Khánh cùng lao đầu kia mới ngoái đầu, nhìn về phía hắn.

“Hô to gọi nhỏ làm gì, từ xa đã nghe thấy ngươi kêu như vịt thấy quỷ! Ầm ĩ muốn chết!” Sắc mặt Lan Khánh đạm mạc, không có biểu tình gì nhiều.

Tay lao đầu vội vàng bóc đậu phộng, bóc xong lập tức thả vào trong đĩa trước mặt Lan Khánh, sau đó Lan Khánh một ngụm rượu một củ lạc, ăn uống rất chi thích ý.

Tiểu Thất liên thanh ho vài cái, điều hòa lại hơi thở mới nói: “Ta nghe bọn họ nói cha ngươi giam ngươi, ta gấp đến độ lập tức chạy tới lao phòng tìm ngươi!”

“Ân,” Lan Khánh liếc Tiểu Thất, trên mặt cũng không nhìn ra cao hứng hay hờn giận, không mặn không nhạt như cũ nói: “Coi như ngươi có tâm.”

“Nhưng mà…” Tiểu Thất nhìn tình hình trong lao, thật cẩn thận nói: “…Tại sao không ngươi ở trong lao lại ở ngoài này cùng lao đầu uống rượu a…”

Vẻ mặt Lan Khánh biến hóa cổ quái, Tiểu Thất đoán không ra tình hình người này hiện tại là thế nào.

Bởi vì dược Tiểu Xuân sở chế cho Lan Khánh rất lợi hại, nói không chừng có thể khiến người này đột nhiên tỉnh táo, Tiểu Thất lo lắng nếu mình lỡ nói sai kích thích đến người này, vậy việc kế tiếp muốn phát sinh không phải dịch trạm huyết án, mà là nha môn thảm án.

Lan Khánh thản nhiên nói: “Có ở bên trong một chút, ngại nhàm chán, liền đi ra tìm người tán chuyện uống rượu.” Tiếp theo hắn bĩu môi, căm ghét nói: “Thiêu Đao Tử, vừa sặc lại khó uống! Ăn đậu phộng còn ngon một tí.”

Lao đầu vội vàng nói: “Bởi vì không biết Tiểu Đầu Nhi sẽ đến hôm nay, cho nên chỉ có thô tửu bình thường thuộc hạ hay uống. Tiểu Đầu Nhi muốn uống loại nào, lát nữa thuộc hạ lập tức sai người đi mua.”

“Ân,” Lan Khánh phiêu mắt liếc lão đầu. “Ngươi cũng có tâm.”

“Nên làm, nên làm!” Lao đầu nói.

Người trong nha môn Thi Vấn dụng đều rất tốt, không có ỷ thế hiếp người, hôm nay Lan Khánh gặp rủi nhập lao, lao đầu cũng vẫn lấy lễ đối đãi.

Chẳng qua Tiểu Thất cảm thấy lễ ngộ tựa hồ hơi quá… chưa từng nghe qua phạm nhân bị giam trong lao, còn có thế tự mình ra khỏi hàng rào uống rượu.

“…”

Tiểu Thất cái gì cũng không để vào mắt, chỉ duy để Lan Khánh trong lòng; từ trước đến nay ai cũng không thèm lo lắng, cũng chỉ phiền não vì một mình Lan Khánh.

Hiện nay nha môn xảy ra việc, cho nên suy nghĩ vì Thi Vấn cũng vì Lan Khánh, hắn cảm thấy Thi Vấn suy xét đích xác chính xác, đúng là nên xử lý theo pháp trước.

Nếu hết thảy đều có thể thuận thuận lợi lợi tiến hành, mau chóng phá án này, bắt được hắc thủ sau màn, vậy Lan Khánh có thể tiếp tục làm ngỗ tác Thi đại nhân của hắn tại Quy Nghĩa huyện, Tiểu Thất cũng không cần lo lắng Lan Khánh sẽ nháo ra chuyện gì.

Dù sao thân phận trước đây của người này là ma giáo giáo chủ huyết nhiễm võ lâm, nếu việc này bị phát hiện, sự tình ngày trước tìm tới cửa, vậy bọn hắn sẽ không bao giờ còn được an bình nữa.

Vì thế Tiểu Thất lên tiếng: “Sư huynh a…”

“Sao?” Lan Khánh uống một hơi sạch liệt tửu trong chén, lao đầu lại vội vàng đổ đầy tửu dịch vào chén không của hắn.

“…” Tiểu Thất nuốt nuốt nước miếng: “Lao phòng của ngươi ở chỗ nào, ta đi vào trước được không! Dù sao cũng là cha ngươi bảo ngươi vào…”

Tiểu Thất không đề cập tới Thi Vấn còn hoàn hảo, vừa nhắc tới Thi Vấn, sắc mặt Lan Khánh tức khắc lạnh đi ba thành.

“Hắn muốn ta vào, ta cũng vào rồi, còn muốn thế nào nữa?” Thanh âm Lan Khánh ẩn ẩn nghe ra sự tức giận. “Hay là phải còng tay xiềng chân hắn mới vừa lòng?”

Xem ra Lan Khánh thật sự rất bất mãn với cha hắn.

Tiểu Thất vội vàng nói:

“Không không không, không phải ý tứ này. Cha ngươi bảo ngươi vào, kỳ thực cũng vì muốn tốt cho sư huynh ngươi. Cha ngươi luôn thương ngươi như vậy, ngươi không phải không biết. Nhưng dù sao Thi đại nhân cũng là kẻ làm quan, loại chuyện làm việc thiên tư rối loạn kỷ cương không phải là nhỏ, huống chi người chết còn là nhị phẩm đại quan.”

“Ta đoán qua mấy ngày tin tức truyền ra ngoài, đầu thượng ti của Thi đại nhân khẳng định sẽ tiến đến ‘quan tâm’. Nếu lúc đó để đối phương thấy cha ngươi mặc cho kẻ khả nghi quan trọng là ngươi chạy lung tung bên ngoài, vậy hắn phải làm sao, ngươi phải làm sao đây? Đến lúc đó không chỉ ngươi, ngay cả cha người cũng bị bị giam trong lao, cứ như vậy hắn làm sao nghĩ được cách trả lại trong sạch cho ngươi!?”

Tiểu Thất nói cả đống điều một hơi, đổi lại là ánh mắt hồ nghi của Lan Khánh.

“Ngươi nói cha sẽ nghĩ cách trả lại trong sạch cho ta?” Lan Khánh nói: “Hắn tin tưởng ta vô tội sao?”

Tiểu Thất vội vàng gật đầu. “Nhất định là thế! Tối qua ta thấy ánh mắt Thi đại nhân nhìn ngươi, là đau lòng, lại bất đắc dĩ, không biết phải thế nào cho phải, hoàn toàn vô kế khả thi. Ngươi phải biết, hiện nay nhân chứng vật chứng đều chỉ ngươi, trong lòng hắn không muốn mọi đằng cũng vẫn phải nhốt ngươi trong lao trước, bằng không để đầu thượng ti trực tiếp đến điều tra, ngươi sẽ bị giao cho người nọ thẩm vấn. Ngươi chính là bảo bối tiểu tâm can của Thi đại nhân a, đến lúc đó ngươi bị người ta dùng hình thẩm vấn gì đó, Thi đại nhân sao có thể chịu được?”

Tiểu Thất thuần túy bịa chuyện.

“Thật sao? Ta là bảo bối tiểu tâm can của cha ta, hắn thương ta sao?” Lan Khánh hỏi lại.

Tiểu Thất mạnh gật đầu. “Hắn không thương ngươi thì thương ai, ngươi chính là nhi tử độc nhất của hắn a.”

Nghe Tiểu Thất giải thích như vậy, khóe miệng Lan Khánh cong cong, lộ ra ý cười. “Ta đã biết cha hiểu ta không phải hung thủ, hắn là tình phi đắc dĩ mới giam ta trong lao, đúng không, Tiểu Kê?”

“Đúng đúng đúng, sư huynh ngài nói quá đúng!” Tiểu Thất lợi dụng tình thế đang tốt thuận nói: “Vậy vì không làm khó Thi đại nhân, thỉnh sư huynh ngài nghỉ ngơi trong gian phòng sau hàng rào. Diễn trọn vẹn như thế, ngày sau đại nhân sẽ không bị người nắm được nhược điểm, khiến người có chuyện đàm tiếu.”

Lan Khánh đáp: “Ta sẽ không làm khó cha!” Vì thế hào khí vạn trượng bắt tay sau lưng, chậm rãi lắc mình đi sâu vào lao phòng.

Nhưng đợi Lan Khánh đi vào lao phòng của hắn, Tiểu Thất vừa thấy lập tức líu lưỡi. Nãi nãi cá hùng, nơi này còn có thể kêu lao phòng sao? Đây quả thực đã biến thành sương phòng khách điếm.

Nơi Lan Khánh ở là hai cái phòng đơn nằm tận cùng lao phòng, sỡ dĩ nói hai cái phòng đơn, là bởi vì hàng rào giữa hai gian lao phòng đã bị hủy lúc Lan Khánh mới tiến vào.

Mà trong lao phòng nguyên thuộc về hắn, có bày một cái giường gỗ, trên giường trải đệm chăn sạch sẽ, còn có cả gối cùng chăn tơ tằm mùa đông đắp rất ấm của hắn.

Tiếp theo giữa lao phòng còn có một cái bàn hai cái ghế, trên bàn ấm trà chén trà đều đầy đủ, miệng ấm còn bốc lên từng trận nhiệt khí, xem ra trà bên trong vẫn nóng.

Bởi vì vụn gỗ còn lưu lại dưới đất, lao đầu nhìn thấy lập tức nói: “Nơi này có chút lộn xộn, thật sự xin lỗi Tiểu Đầu Nhi. Đợi lát nữa thuộc hạ sai người đến dọn dẹp, nhất định khiến Tiểu Đầu Nhi ở thư thư phục phục.

“Ân,” Lan Khánh nhẹ nhàng hừ một tiếng, nói: “Thuận đường mang đến một hồ Hoàng Tửu, thêm một mâm thịt heo. Đậu phộng vừa nãy ăn rất ngon, cũng trình lên một ít đi. Muộn chút ta còn phải tắm rửa, đến lúc đó kêu ngươi, ngươi nhớ mang nước ấm vào.”

“Vâng Vâng, Tiểu Đầu Nhi!” Lao đầu xoay người vái chào sau đó nhanh chóng đi xuống, ngay cả lao phòng hẳn là nên khóa cũng không buồn khóa.

“…” Tiểu Thất ngó lao đầu kia, lại nhìn nhìn đại sư huynh nhà hắn.

Lan Khánh tới đây căn bản là làm hoàng đế chứ chẳng phải làm phạm nhân!

Nào có phạm nhân có thể ung dung thích ý như vậy?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play