Tiểu Thất nằm trên nóc khách điếm, ngửa đầu nhìn bầu trời đêm, trên cao sao trời chi chít, hào quang bé nhỏ đẹp đến lu mờ ánh trăng bạc.
Bên cạnh hắn là vò Hoàng Tửu lâu năm đã hết phân nửa, ánh mắt sáng ngời, song hai gò má trên khuôn mặt ẩn sau lớp nhân bì mỏng như cánh ve kia đã ửng hồng, lộ ra hắn đã sớm chuếnh choáng say.
Tiểu Thất cũng không hiểu được vì sao hôm nay lại uống nhiều đến vậy.
Có lẽ vì mấy trận truy tìm trân quý dược liệu khiến hắn quá mệt mỏi, có lẽ vì bên cạnh chỉ có rượu bầu bạn, hay bởi bóng đêm quá sâu, quá cao, khiến hắn từng ngụm từng ngụm cứ thế nuốt xuống, uống đến trước mắt sao trời cùng ánh trăng hòa quyện thành vô vàn bông hoa nhỏ bé lấp lóe ngân quang.
Cố gắng xua đi men rượu, một chút ý thức minh bạch còn sót lại chậm rãi nghĩ nên làm gì kế tiếp.
Trước đó vài ngày, nhị sư huynh gửi đến một bức thư, gọi hắn quay về Thần Tiên Cốc, tiện đem theo dược liệu thu thập được trở về; tứ sư tỷ yêu cầu hắn lập tức trở về Phù Hoa Cung hoàn thành mấy việc vặt, mặt khác còn có một tòa thanh lâu chờ hắn xử lý; hơn nữa giáo chúng Ô Y Giáo dù đã cải tà quy chính vẫn hy vọng hắn có thể tìm thấy tiền giáo chủ Lan Khánh hiện không rõ sống chết ra sao, đặng còn phục hưng Ô Y Giáo.
Hắn a, tiền danh đã có chữ “nguyệt”, là một tiểu khất cái an phận thủ thường, về sau bị đưa vào hoàng cung. Bởi lẽ ở trong cung cùng đại sư huynh cũng tính là chung nguồn gốc, vì thế năm ấy hắn và đại sư huynh, vốn bị tiên hoàng giam cầm, được sư phụ một lượt cứu ra, mang về Thần Tiên Cốc.
Vì mong muốn hắn quên đi chuyện không vui trước kia, sư phụ đặt cho hắn cái tên Bách Lý Thất, hắn cũng từ sư phụ học được công phu lừa dối, Dịch Dung Thuật, nhờ thế mà mấy năm nay hắn vẫn ung dung bôn tẩu giang hồ.
Chính bởi ở cùng đại sư huynh từ trong cung ra tới ngoài cốc tương đối khó xử, hắn đã sớm rời khỏi cốc.
Ai ngờ bởi vì không chịu trợn to mắt, bất cẩn hại chết Lâm Ương, phó thủ của ác nhân-tứ sư tỷ, liền bị tứ sư tỷ bức thượng Lương Sơn*, bắt dịch dung thành Lâm Ương, mạo danh hắn ở Phù Hoa Cung làm phó cung chủ.
Nói cho cùng mang danh là phó cung chủ, kỳ thực hắn toàn bị sai đi đánh loạn khắp nơi. Lên núi xuống biển, không biết bao lần bầm dập, chỉ cần sư tỷ nói một câu, hắn cái gì cũng phải làm.
Không bao lâu sau, hắn gặp lại nghĩa phụ Tô Giải Dung, nguyên là hộ pháp dưới trướng ma giáo giáo chủ, ai nghe đến cũng đều sợ mất mật. Trước khi chết, nghĩa phụ yêu cầu hắn kế thừa di chí, chỉ cần ma giáo gặp nạn phải dốc toàn lực hộ giáo. Nghĩa phụ nhờ cậy, hắn đương nhiên không nói đến câu thứ hai, liền gật đầu đồng ý. Hắn dịch dung thành nghĩa phụ, trà trộn vào Ô Y Giáo.
Vốn tưởng sự tình sẽ không quá khó khăn, chỉ một cái ma giáo cỏn con, hắn đây tứ sư tỷ còn không sợ, chẳng lẽ lại sợ người trong ma giáo sao?
Ai ngờ ma giáo giáo chủ, yêu nghiệt lớn nhất, lại chính là đại sư huynh của hắn – Lan Khánh.
Hắn vì trốn người này mới sa chân nơi giang hồ, không lường được lại có ngày tương phùng như vậy.
Lão nhân gia gọi cái này là hữu duyên, riêng với Bách Lý Thất hắn, đây rõ ràng là nghiệt duyên mà!
Sợ bị Lan Khánh phát hiện mình kỳ thật là Bách Lý Thất giả trang nghĩa phụ, hắn ở ma giáo tìm cơ hội, vài năm sau liền từ Hữu hộ pháp vị, rời khỏi Ô Y Giáo đến nơi khác tiêu dao.
Chẳng qua, lời đã hứa nhất nhất không thể thay đổi.
Sau bát sư đệ đại phá ma giáo, hỏa thiêu ma giáo tổng đàn -Yến Đãng Sơn. Đại sư huynh biến mất giữa biển lửa.
Cũng vì ma giáo chúng cùng sư phụ và các sư huynh đệ tha thiết mong mỏi, hắn đành phải lãnh lấy trách nhiệm tìm tung tích đại sư huynh.
Cho dù không muốn gặp lại, vẫn phải cố gắng tìm kiếm người này.
Kỳ thật, Tiểu Thất tâm niệm rằng làm người phải biết an phận thủ thường, tuy sống một đời lang bạt giang hồ, nhưng xuất môn nếu không đa sự sẽ không có phiền hà, ánh mắt nếu bất loạn phiêu sẽ không phiêu loạn. Thế nhưng, phiền toái đều đã tới cửa tìm hắn.
“… Thôi ngủ, ngủ!” Tiểu Thất trên nóc nhà trở mình, mông hướng lên trên, mặt quay xuống dưới.
Cảm giác men say xâm chiếm, hắn cũng không muốn suy nghĩ nữa.
Dù sao mỗi ngày thái dương đều lên, phiền não ngày mai để ngày mai tính. Hắn mấy ngày nay không có lúc chợp mắt, giờ tối trọng yếu là ngủ cho no, cái gì cũng không bận tâm.
Đêm hè gió mát trăng thanh, thật thích hợp để nghỉ ngơi.
Cứ như vậy, hô hấp chầm chậm đều đặn, khóe miệng Tiểu Thất tự nhiên gợi lên ý cười, ý thức cũng dần mông lung, phiêu dạt. Đột nhiên từ khách điếm truyền đến tiếng tiểu nhị kêu to:
“A a a a….có người chết… sát nhân… có người chết…”
Âm thanh vô cùng thảm thiết một cước bước vào trong mộng Tiểu Thất, hù hắn sợ tới mức thiếu chút nữa rơi khỏi nóc nhà.
“Nãi nãi cá hùng*, nửa đêm không ngủ lại ầm ĩ cái gì… có để cho người khác ngủ hay không a?” Tiểu Thất xoa xoa vùng ngực, hung tợn gào hét.
Hắn nhảy xuống, vừa vặn nhìn thấy một hắc y trên ngực còn ôm đồ vật gì đó từ trong viện phóng ra, liền sau đó tiểu nhị lại tiếp tục hô hào: “Phi tặc Tiểu Lan Hoa… Phi tặc Tiểu Lan Hoa giết người rồi!”
Tiểu Thất ngây người một chút, phi tặc Tiểu Lan Hoa gì gì đó, trên giang hồ từ khi nào có người như vậy?
Trong tên còn có chữ “lan”, phải chăng là đại sư huynh?
Nhưng lại nghĩ, giang hồ rộng lớn không phải nơi nào hắn cũng đặt chân đến, nơi này lại là một thôn quê hẻo lánh, có người hắn chưa từng nghe qua cũng không phải kỳ quái.
Tái nhìn lại, bóng đen đã tháo chạy ra sau khách điếm, lại xuất hiện một dao động khác, một vài thân ảnh lén lút nơi góc tường lập tức đi theo, mục tiêu chính là Tiểu Lan Hoa kia.
“…” Tiểu Thất quay người lại, cái đầu không minh mẫn lắm nghĩ nghĩ. Chính là, thế gian này nhiều việc không phải cứ nhúng tay vào liền có thể giải quyết, xem ra vẫn là nên quên đi, khỏi rước họa vào thân.
Nắm trên mái ngói trở mình mấy bận, rốt cuộc hắn vẫn không nhìn được, quay đầu nhìn hướng người đã chết.
Trong sương phòng không có dấu vết ẩu đả, trên giường là một người trung niên miệng phun máu tươi đỏ ối, một đao cắm sâu vào ngực, hai mắt nhắm nghiền, trên mặt không hề biểu hiện trạng thái kinh ngạc quá mức.
Tiểu Thất chăm chú quan sát vết đâm, suy đoán người này là bị một đao lấy mạng trong tức khắc, không để ý trên nóc nhà có động tĩnh.
Ngoài cửa ồn ào tiếng người truyền đến, chắc là tiểu nhị vừa nãy đã gọi người đến.
Quan phủ bộ khoái lập tức ùa tới, lưu lại nơi này thật không ổn, Tiểu Thất vịn lấy hiên nhà, nhảy lên nóc, nhẹ nhàng đạp cước ly khai.
Tiểu Thất dùng khinh công đi đến vùng ngoại thành, rời xa khách điếm.
Hắn tùy ý tìm một miếu thờ đổ nát, nhìn quanh quất, liền hoan hỉ chạy đến phía sau đại phật, ngả đầu yên giấc.
Không ngờ chưa ngủ được bao lâu, bên ngoài lại truyền đến một hồi tiếng chân bước tập tễnh.
Tiểu Thất cau mày, cố gắng mở to đôi mắt buồn ngủ, từ sau tượng phật nhìn hướng cửa miếu, phát giác một người vận y phục dạ hành.
Người nọ khập khiễng, vừa đi vừa ngoái lại đằng sau, trên khuôn mặt được che đậy hiện rõ đôi mắt đen láy, dáng người thướt tha mà hoạt bát linh lợi, vạt áo thêu một gốc lan.
“…” Hắn cúi đầu, nhắm mắt lại không để ý tới.
Mới vừa rồi cũng bởi những người đó hô to cái gì Tiểu Lan Hoa, cùng một chữ “lan” với đại sư huynh, hắn mới chú ý, nay người này ngó tới ngó lui rõ ràng là nữ nhân, có ngực, khẳng định không phải đại sư huynh, càng làm hắn không buồn để ý.
Ai ngờ Tiểu Lan Hoa mới bước vào trong miếu không bao lâu, phía sau hai hắc y nam nhân như vũ báo tiến vào, không ngừng hướng nàng tung sát chiêu.
Tiểu Lan Hoa vội quát: “Các ngươi rốt cuộc là ai, vì sao cứ bám riết lấy ta?”
Một trong hai gã nam nhân thâm độc nói: “Ngươi mới vừa rồi lẻn vào khách điếm, thừa dịp mọi người đang ngủ, ăn cắp nhất phẩm tài vật của Thẩm lão bản, Thẩm lão bừng tỉnh tìm cách ngăn cản ngươi ngược lại bị ngươi giết chết. Phi tặc Tiểu Lan Hoa giết người cướp của, người trong giang hồ kiến nghĩa dũng vi, ta nay thay mặt bá tánh trừ hại.”
Tiểu Lan Hoa phẫn nộ: “Dối trá! Lúc ta đến người đã chết rồi!”
Hai gã nam tử không đợi Tiểu Lan Hoa giải thích, hướng nàng tấn công. Tiểu Lan Hoa tuy nói là phi tặc, nhưng công phu lại không bằng hai kẻ kia, Tiểu Thất dỏng tai lắng nghe, càng nghe càng thấy không ổn. Tiểu Lan Hoa liên tiếp thối lui, trên người bị đại đao chém vài nhát, từng tiếng từng tiếng rên rỉ, nhưng vẫn nghiến răng kiên cường đối chọi.
“Thẩm Đại Lang kia không phải do ta giết, huống hồ Tiểu Lan Hoa ta cũng có trộm đạo, chỉ lấy thứ đáng lấy. Huyết Ngọc Trạc* trên đời chỉ có một đôi, vốn là gia bảo nhà ta. Ta không biết tại sao người nọ lại chết, cũng không phải do ta giết chết, cho nên căn bản không hề có việc giết người cướp của. Các ngươi đừng ngậm máu phun người.” Tiểu Lan Hoa quát to.
Hai gã kia nghe Tiểu Lan Hoa nói chỉ lạnh lùng đáp lại một câu “Không cần nói nhiều”, tựa hồ sớm biết nàng sẽ nói vậy.
Chúng thẳng tay vung đao chém xuống cảnh tử* mềm mại, hội tách rời đầu cùng thân mình thiếu nữ, Tiểu Thất không kịp suy nghĩ, cầm lấy lư hương trên phật bàn hướng chuôi đao ném tới.
Lập tức, thanh đao gãy làm đôi, nhưng tro tàn cũng vì thế ngập tràn ngôi miếu đổ nát, hai gã kia khụ khụ ho khan, rống lên: “Kẻ nào ở trong này giả thần giả quỷ, còn không mau ra mặt!”
Tiểu Thất xử trí nhạy bén, lập tức đem bụi tro thổi tung lên, lại nhặt lấy dây hương rụng trên mặt bàn, dùng hương tâm màu đỏ chà xát ở bên miệng tạo thành vết máu, cởi áo khoác, chỉ mặc đôc một cái tiết y, tóc tai bù xù, từ sau tượng phật thong thả đứng lên.
Hắn một bên vận kình lực tạo ra cơn gió lạnh buốt giá tận xương, một bên dùng tông giọng trầm trầm u ám nói: “Ta không giả thần giả quỷ… Ta thật sự là quỷ… là Thẩm Đại Lang chết oan ức tại khách điếm kia a…”
Nửa đêm, một trận khói hương mù mịt không biết từ đâu bay tới cùng con gió lãnh lẽo khuấy đảo, và giọng nói âm trầm sẵn có của Tiểu Thất khiến chính hắn cũng nổi da gà.
“Hừ… ăn nói hàm hồ… trên đời này làm gì có ma có quỷ.” Một gã nam tử lớn gan hướng Tiểu Thất quát.
Đôi chân Tiểu Thất di chuyển huyễn ảo, đấy là do hắn sử dụng khinh công cao siêu, khiến cho hắn phiêu không phiêu địa, từ từ bay tới trước mặt nam tử kia. Hắn trừng mắt, nhếch miệng hướng đối phương cười lớn, răng nanh sâm bạch còn lưu lại vết máu hồng hồng khiến người ta không rét mà run.
Hai gã hắc y nhân đều run lẩy bẩy, quỷ kêu một tiếng, vội ném đại đao, ngay cả liếc cũng không dám liếc, quay đầu ra sau, hướng cửa miếu kinh hoàng bỏ chạy.
“Hừ!” Tiểu Thất nhìn hai kẻ kia chạy xa, mới phất phơ tay áo, bĩu môi nói: “Chuyện gì ta cũng có thể đuối lý, chứ không tin các ngươi không sợ quỷ.”
Hai kẻ kia lén lút ngồi bên góc tường khách điếm, lại vừa mở miệng liền chỉ điểm Tiểu Lan Hoa giết người họ Thẩm, nếu không phải sớm lập mưu, làm sao cứ mặc kệ Tiểu Lan Hoa giải thích, nhất quyết hạ thủ nàng?
Tiểu Thất đi đến bên bàn thờ, nhặt lấy bố sam sờn rách mặc vào, sau lại cầm đại đao đang nằm dưới mặt đất lên xem xét, hảo đao, dù mặt trên mặt dưới đều không có ấn ký đặc biệt, nhưng có thể nhìn ra không phải loại đao người bình thường có thể sử dụng.
“Ân công!” Tiểu Lan Hoa đột nhiên hướng Tiểu Thất quỳ gối.
“Há, chuyện gì cũng từ từ, đại gia ta họ Trần tên Thất, không phải ân công”. Tiểu Thất nhảy tránh sang bên cạnh, không để Tiểu Lan Hoa kịp phủ phục. Hắn thuận miệng nói ra một cái tên tầm thường, kẻ hành tẩu giang hồ mà dùng tên thật thì quá ngu ngốc.
“Trần Thất ân công!” Tiểu Lan Hoa xúc động, nước mắt liền lã chã rơi.
“Ngươi… ngươi… ngươi thế nào lại khóc?” Tiểu Thất thấy nước mắt Tiểu Lan Hoa thành ra chân tay luống cuống. “Là bởi hai kẻ vừa rồi cố ý đổ oan cho ngươi sao? Ai da, cứ xem hai kẻ vừa rồi gấp gáp lấy tính mạng ngươi cũng có thể suy đoán, Thẩm Đại Lang tám phần là bị chúng giết hại. Ta không biết ngươi thế nào lại đắc tội chúng, làm chúng dùng loại thủ đoạn hạ cấp này giá họa cho ngươi. Hoặc giả giết người cướp của đều do bọn chúng làm, chỉ là ngươi vừa vặn vông vào, bọn chúng liền kéo ngươi “xuống bùn”.
Tiểu Lan Hoa cắn chặt răng, gạt lệ chắp tay nói: “Cho nên ân công là sợ Tiểu Lan Hoa gặp nguy hiểm mới lập tức ứng cứu. Tiểu Lan Hoa tạ ơn ân công cứu mạng.”
“…” Tiểu Thất cứng họng, cũng khó mà nói chính mình vốn tính toán lánh xa khỏi việc này, ai ngờ vận khí không tốt, một đêm gặp nàng đến hai lần.
Tiểu Lan Hoa nhặt thanh đao còn lại lên, nhìn một chút, trên mặt hiện lên vẻ nghi hoặc, sau đó trấn tĩnh, quay sang Tiểu Thất nói: “Ân công có ơn cứu giúp, Tiểu Lan Hoa cũng không giấu diếm nữa…”
Tiểu Thất vốn định nói: “Không cần không cần, ngươi giấu cái gì cứ tiếp tục giấu diếm, ta chỉ là nhất thời đi ngang qua, rất nhanh liền sẽ bước xa”. Nhưng hắn vừa mở miệng liền cắn phải đầu lưỡi, đau đến nước mắt đều chảy ra.
Tiểu Lan Hoa nói: “Tiểu nữ họ Tang tên Lan Hoa, nhà ở An Dương thành, tổ tiên nhiều thế hệ đều làm ăn buôn bán. Trong nhà già trẻ đều an phận thủ thường. Ai ngờ tám năm trước, trong một đêm tối trời lại gặp phải tai ương khó lường, một đám cường đạo vận hắc y che mặt phá gia, không chỉ giết người phóng hỏa, còn cướp đi Tang gia tổ truyền thất kiện trân bảo. Lúc ấy ta mới mười tuổi được vú nuôi giấu trong mật thất vì vậy mà thoát nạn, nhưng phụ mẫu, vú nuôi cùng tôi tớ đều bị giết sạch.”
Tiểu Lan Hoa đôi mắt đỏ au nhìn chăm chăm thanh đao trong tay, siết chặt chuôi đao, nói: “Quan phủ tra không ra là người phương nào gây nên, lại nhân năm đó ta chỉ là một tiểu hài đồng, diệt môn chi án vì vậy mà thành!”
Nàng lấy từ trong ngực ra đôi vòng ngọc vấy máu. “Cầu người không bằng cầu mình, sau ta cố gắng bái sư học nghệ, xuất môn liền cố gắng tìm về ngũ kiện bảo vật, cũng bởi vậy nên bị quan phủ truy nã, liệt vào hàng đạo tặc. Nhưng ta một người cũng không giết, ta chỉ muốn lấy lại đồ thuộc về Tang gia, cũng muốn hướng những người đó hỏi cho rõ, bảo vật này là từ đâu mà có, bọn họ cùng đạo tặc năm đó tiêu hủy gia môn có can hệ gì.”
Tiểu Lan Hoa càng nói càng tức giận, nói xong mạnh mẽ ngẩng đầu, ánh mắt sáng quắc nhìn thẳng Tiểu Thất. “May mắn hôm nay gặp được cao nhân, cao nhân gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ, cứu Tiểu Lan Hoa một mạng. Tiểu Lan Hoa khẩn cầu cao nhân giúp Tiểu Lan Hoa, thay Tang gia chủ trì chính nghĩa, đem lại công đạo cho môn nội mười ba nhân mạng.”
“…” Tiểu Thất há miệng, nhất thời cái gì cũng không thốt ra được.
Hắn xem bản thân ăn mặc rách nát, tóc tai bù xù, lại lâu ngày không tắm, thật sự là môt tên diện mục khả tăng*. Cứ để như vậy ra ngoài, mười người thì hết chín người trực tiếp coi hắn là một tên khất cái, người còn lại không có động tĩnh ắt hẳn là dạng đui mù. Nhưng Tiểu Lan Hoa này rốt cuộc có bị trúng tà không lại hướng hắn nói nhiều như vậy, còn từ ân nhân biến thành cao nhân, liệu có phải vừa rồi đầu bị đánh đến hư mất rồi không?
Tiểu Thất hắng giọng một cái, hướng nàng chắp tay. “Tại hạ họ Trần tên Thất, nhà là ngôi miếu đổ nát ở huyện lân cận, bất quá tòa miếu tháng trước đổ sụp, vì thế tìm tìm kiếm kiếm rốt cuộc là tìm tới nơi này để ngủ cho tốt. Tổ tiên nhiều thế hệ… cũng không biết làm cái gì… trong nhà già trẻ… chỉ có mình ta, căn bản coi như là an phận thủ thường đi. Vừa nãy chỉ là giở trò giả ma giả quỷ giúp ngươi, không cần kêu ân công cao nhân, Trần Thất ta nhân thối nát mệnh hèn hạ, bị kêu vài tiếng như vậy chỉ sợ giảm thọ mất.”
Tiểu Thất nói xong vỗ vỗ mông tính kế chạy lấy người, Tiểu Lan Hoa “A” lên một tiếng gọi hắn, Tiểu Thất quay đầu lại, khẩn khoản nói: “Có oan khuất gì thì đi báo quan, tiểu cô nương a! Có tìm thì tìm vị thanh thiên đại lão gia nào đó giúp ngươi, đừng hồ đồ tìm kiếm lung tung, lại tìm trúng tên tiểu khất cái ta a. Đại gia đi rồi, ngày sau không còn gặp gỡ, ngươi bảo trọng. Cáo từ!” Tiểu Thất chắp tay.
“Ân công!” Tiểu Lan Hoa kêu lên.
“Bất cứ ai đều không được rời đi!” Bên ngoài đột nhiên truyền đến một trận sấm rền.
Chân Tiểu Thất mới vừa nâng lên đặt ở cạnh cửa, nghe thấy tiếng hô kia, cái đầu đã chuếch choáng men sau lại càng quay cuồng.
Lúc này, bốn gã mặc quan phục màu đen, trước ngực còn một khối bổ tử xấu xí, dấu hiệu của nha môn bổ khoái, nhanh chóng chạy tới trước mặt Tiểu Thất.
“…A?” Tiểu Thất cẩn thận hỏi han: “Quan gia, đã xảy ra chuyện gì sao?”
“Phúc Lai khách điếm phát sinh án mạng, phi tặc Tiểu Lan Hoa cùng đồng lõa có liên quan, hai ngươi đều phải cùng ta quay về nha môn, chờ huyện thái gia khai đường thẩm án!”
“A!” Tiểu Thất kêu thảm một tiếng. Làm sao lại đảo lộn thành cớ sự này.
Hắn cúi đầu nhìn bàn chân đặt ở bậu cửa. Khó trách người đời đều nói ra vào nhà không được phép giẫm lên bậu cửa, giẫm một cái liền sinh sự, cái tốt chưa đến cái xấu đã đến nơi.
Tiểu Thất không ngờ lại rước lấy phiền toái, hắn nở nụ cười nịnh nọt hướng quan sai, từng bước lại gần, mở miệng nói: “Hắc hắc hắc, các vị quan sai đại nhân, tiểu nhân chỉ là ở trong này ngủ thôi, cái gì cũng không biết, các người muốn bắt thì cứ bắt tiểu cô nương kia, nàng chính là phi tặc Tiểu Lan Hoa, tiểu nhân cùng hoa cái gì hoa đều không có quan hệ, chỉ là một khiếu hóa tử, các vị đại nhân giơ cao đánh khẽ, đừng bắt giữ tiểu nhân.”
Khuôn mặt Tiểu Thất dịch dung ngũ quan tầm thường, hành vi cử chỉ phỏng theo đám người phố chợ cũng bảy phần tương tự, bốn gã bộ khoái xem một chút, tựa hồ cũng thấy tên khất cái rách nát nói chí lý, toan mở miệng ưng thuận, nhưng một âm thanh khiến người ta xương cốt đều mềm nhũn từ từ truyền đến.
“Hai người các ngươi ai cũng không thể đi, hết thảy mọi việc chờ quay về nha môn nghe huyện thái gia định đoạt. Nếu đại nhân nói ngươi có thể đi ngươi mới được đi.”
Thanh âm vang lên, Tiểu Thất không biết tại sao lại đột ngột rùng mình một cái.
Thanh âm kia như biết phát nhiệt.
Hắn ngoái đầu nhìn lại nơi âm thanh phát ra, trước mặt hắn hiện lên một gã thanh niên nam tử như tòng thiên nhi hàng*, vận hắc sam bằng lụa phấp phới như mây, hoa văn ngọn lửa được thêu từ ngân tuyến như vì sao ánh chói lòa, trường kiếm chạm trổ tinh vi nhắm thẳng vào lồng ngực hắn.
Tiểu Thất vừa thấy, đôi mắt trợn to.
Người thanh niên này sinh ra đã tuyệt mỹ, đôi phượng mâu mảnh dài hàm chứa ngụ ý, mày liễu hững hờ cong lên, đôi môi đỏ mọng tiên diễm như máu đoạt hồn đoạt phách, ngũ quan so với nữ tử còn tinh tế hơn nhưng khuôn mặt vẫn nhuộm đầy anh khí nam nhi.
Người này xinh đẹp như một đóa hắc mẫu đơn phóng túng, khoảnh khắc hắn xuất hiện khiến mọi người không chế ngự được nhân tâm để mặc tư tình phiêu diêu lang bạt.
Người này… người này… người này rõ ràng là…
“Đại, đại, đại, đại…” Tiểu Thất sợ tới mắc lắp ba lắm bắp.
“Tiểu Đầu Nhi!” Bốn gã bộ khoái cùng hướng người nọ kêu lên.
Nhưng người nọ đôi mắt nhấp nháy tinh tế, nhìn chằm chằm Tiểu Thất. “Đại đại, đại cái gì đại?”
Tiểu Thất hút sâu một hơi, kêu to: “Đại sư huynh xuất hiện… a a a…”
Người nọ như bị âm thanh sát trư của Tiểu Thất chấn động màng nhĩ, mi mắt nhíu lại, tay phải che tai, tay trái vung lên, Tiểu Thất chỉ cảm thấy một trận kình phong tập kích, cả người bị tát bay đập vào đại trụ trước cửa miếu.
“Ộc ặc…” Hắn rên một tiếng, rơi xuống đất, ý thức dần dần mất đi…
Hắn khi đó đáp ứng tìm đại sư huynh vốn cũng chỉ là tùy tiện tìm xem, yêu nghiệt này không phải dễ đối phó a. Hiện giờ quả nhiên vừa thấy mặt liền chào hỏi hắn bằng màn đập cột, thật sự là…
Nãi nãi a…
***
“…”
Tiểu Thất cả người bị vây hãm bên trong song gỗ, ngây ngây ngô ngô, không còn lời nào vấn trời xanh.
Ai tới nói cho hắn biết tột cùng chuyện gì đã xảy ra, như thế nào mà hắn mới ngà ngà say, đụng phải cây cột ngất đi, đến lúc tỉnh lại đã ở trong nha môn lao tù?
Hiện giờ cũng không biết giờ nào, có lẽ ngày cũng đã qua.
Tiểu Lan Hoa ngồi tựa vào vách tường trong lao phòng bên cạnh hắn, môi mím chặt, lộ ra vẻ mặt thấy chết không sờn.
Tiểu Thất thở dài. Một nữ hài tử từ nhỏ nhà cửa tan nát, tới được như vậy cũng coi như không dễ dàng. Huống hồ bộ dáng nàng ngây thơ còn chưa quá mười tám, thật không hiểu mấy năm nay chịu đựng những gì.
Tiểu Thất tròng mắt lay chuyển không ngừng, nhìn ngắm kỹ càng lao phòng này.
Trước lối vào có một cái bàn, trên bàn một gã lao đầu thần tình hung tợn đang ăn đậu phộng uống rượu. Tiểu Thất nuốt nước miếng, thử hỏi: “Vị đại nhân kia, tiểu nhân yết hầu thật khát đến cháy bỏng, có thể hay không cho tiểu nhân chút nước?”
Gã lao đầu bộ dáng hung ác kia không nhìn, chỉ lầm bầm hai tiếng liền bưng bát nước trong lại gần.
“Cầm lấy, ban đêm đừng có ồn ào!” Lao đầu đặt nước vào sau song gỗ, liền trở về uống rượu của hắn.
“Đa tạ, đa tạ!” Tiểu Thất vội vàng gật đầu cám ơn, sau đó tròng mắt lại xoay chuyển, hỏi: “Đại nhân có biết nhóm bộ khoái đã bắt giữ ta hiện đang ở đâu không?”
“Trễ như thế, khoái ban bắt hết phạm nhân rồi cư nhiên là về nghỉ ngơi, sao có thể kêu huyện lão gia khai đường tra hỏi các ngươi?” Lao đầu nhai đậu phộng rôm rốp.
“Trong đó có người bộ dáng rất được, bốn bộ khoái kia kêu vị kia là Tiểu Đầu Nhi, lao đầu đại ca có biết vị kia tên gọi là gì không?” Tiểu Thất hỏi.
Lao đầu hấp háy mắt, hừ một tiếng: “Tiểu tử ngươi thật to gan, dám hỏi vấn đề này. Đó là đứa con duy nhất của huyện lão gia, Tiểu Đầu Nhi Tiểu Hắc, bộ dáng đúng là đẹp thật, song là một nam tử hán đại trượng phu, nếu ngươi dám động sắc tâm, cẩn thận sai dịch phủ nha không đợi huyện lão gia khai đường, liền trực tiếp ở trong này xử ngươi.”
“Không, không, không, tiểu nhân nào dám động sắc tâm.” Tiểu Thất vội vàng đáp. “Tiểu nhân chỉ cảm thấy Tiểu Hắc đại nhân kỳ thực rất giống một vị thân nhân thất lạc đã lâu, nên mới mở miệng hỏi một chút.”
“Không phải là tốt rồi!”
Tiểu Thất dừng một chút, nói: “… Xin hỏi, Tiểu Hắc đại nhân năm nay bao nhiêu tuổi?”
Lao đầu hớp một hớp rượu trả lời: “Hai mươi”
“Hai mươi?” Tiểu Thất nhíu mày, thầm nghĩ: “Có tên có họ, năm nay hai mươi, còn có cha làm quan sai… Chẳng lẽ thật là ta nhìn lầm, người kia không phải đại sư huynh? Nhưng nếu không phải đại sư huynh, ai lại có năng lực một chưởng đem đại gia ta đánh bay không biết phương hướng gì. Huống hồ dung mạo tuyệt thế yêu nghiệt kia là độc nhất vô nhị quốc sắc thiên hương, như thế nào mà tồn tại trên mặt một người thứ hai… Chỉ là… hắn giống như không nhận ra ta… Ai, ta quên mất còn đang mang mặt nạ da người… Nhưng vẫn phi thường khả nghi…”
Tiểu Thất cào cào mái tóc, quay đầu, phát hiện Tiểu Lan Hoa nghi hoặc nhìn hắn.
“Hắc hắc…” Tiểu Thất cười cười. “Không có việc gì, không có việc gì, ta chỉ lầm bà lầm bầm thôi, ngươi đã mệt nhọc rồi, ngủ đi.”
Tiểu Thất suy nghĩ, dù sao cũng đến tận đây, trước phải làm rõ tên Tiểu Hắc kia có phải đại sư huynh không, sau mới quyết định làm gì kế tiếp.
***
Khóa ở đại lao tầm thường sao có thể giữ chân Bách Lý Thất, đại lao Quy Nghĩa trấn đương nhiên cũng thế.
Lao đầu kia rốt cuộc cũng say bí tỉ, Tiểu Lan Hoa cũng vì chống đỡ không được mệt mỏi cùng đao thương mà hôn mê, Tiểu Thất liền mở đại khóa lao phòng, dự định là đi trước nói sau.
Đi qua lao phòng Tiểu Lan Hoa, nhìn tiểu cô nương đang ngủ sắc mặt trắng bệch, Tiểu Thất đi đến một bước rồi lại lùi hai bước, cuối cùng vẫn là mở lao khóa đi vào phòng giam, lấy từ trong ngực thương dược đặc chế của sư môn cho Tiểu Lan Hoa ăn, sau đó gột rửa vết thương ở miệng nàng.
Dược này tên là “Huyến kiến sầu”, là do thần y sư đệ Triệu Tiểu Xuân, vốn được giang hồ xưng tụng “Diệu thủ hồi xuân diêm vương địch”, sở chế. Thuốc uống trị nội thương, thuốc xoa ngoài da trị đao thương, miệng vết thương dù là đứt tay đứt chân hay lớn thế nào gặp thuốc này cũng vài ngày có thể khỏi, thứ này chính là liệu thương thánh phẩm khiến bao kẻ trong giang hồ mơ ước.
Tiểu Thất nhìn Tiểu Lan Hoa thấp giọng: “Nha môn này xem ra không phải hắc môn, bộ khoái cùng lao đầu không có lệ tiễn giống địa phương khác, không có tiền liền đánh người cho hả giận. Huyện thái gia ngự tại nơi này đối nhân xử thế cũng sẽ không tồi. Ngươi cứ cáo quan thử xem, nếu thực gặp gỡ được thanh thiên đại lão gia, tìm ra hung thủ, huyết án diệt môn của ngươi có lẽ sẽ tra ra manh mối. Bên ngoài còn có người muốn giết ngươi, ta sẽ không mang ngươi ra ngoài, ngươi trước hãy tạm ở trong này trốn tránh. Nếu huyện lệnh vẫn hồ đồ gán cho ngươi tội trạng, niệm tình quen biết hồi lâu, còn cùng bị nhốt trong lao tù, ta chắc chắn sẽ mang ngươi rời khỏi nơi này.”
Dứt lời, hắn vỗ vỗ y phục, xoay người khóa cửa lao lại,dùng khinh công nhẹ nhàng bay khỏi nha môn Lục Phiến môn.
Đối với thân phận Tiểu Hắc còn nhiều nghi vấn, vì thế sau khi rời khỏi nha môn, Tiểu Thất ở chợ sớm ăn bánh quẩy nhúng đậu tương, cố ý đối nhóm huyện dân Quy Nghĩa huyện dò la về phụ tử gia.
Lão nương bán đậu tương vui vẻ nói: “Nói đến Thi đại nhân này, thật đúng là đại đại thanh quan. Ngài công chính nghiêm minh, dưới trướng không có thủ hạ nào mang thói xấu, bình thường vô luận là án tử nào đều tuyệt không tư lợi, như là, trước có chuyện nàng dâu Hồng Hạnh nhà Đại Cẩu Tử vượt tường hại chết trượng phu, Thi đại nhân chưa hết hai ngày hai đêm đã đem vụ án tra ra manh mối, hơn nữa còn đem bọn ác bá cường hào lớn nhỏ bên phố lân cận tất thẩy chém hết. Thật sự là đại khoái nhân tâm a…”
Bên cạnh hàng đồ ăn, một gã bán hàng rong xen mồm vào: “Cái gì? Vị tiểu đệ là người từ bên ngoài đến nên không biết. Nói đến Thi đại nhân a, ta về huyện này mới nửa năm thôi, bên trong huyện lúc nào cũng bình yên, ta ban đêm cũng không lo phải đóng cửa đi ngủ.”
“Thật hay giả vậy? Ngươi đừng lừa gạt ta!” Tiểu Thất lộ ra vẻ mặt không tin tưởng. “Ta xem huyện lân cận kẻ trộm đầy rẫy, hơn nữa bọn bộ khoái mỗi ngày đều cao chân bắt chéo ngồi trong trà quán không làm việc, tất thảy rối loạn muốn chết. Quy Nghĩa huyện cùng huyện kia cũng chỉ cách nhau mấy lý mà thôi, làm sao có thể khác xa như vậy?”
Nghe Tiểu Thất nói vậy, lập tức có người cướp lời: “Thật là không nói ngươi không biết, chúng ta ở Quy Nghĩa huyện ngoại trừ Thi đại nhân thanh liêm, dưới trướng ngài còn có tứ đại kim cương, lưỡng đại hộ pháp!”
Tiểu Thất nghe thấy một hơi sữa đậu liền phun ra, làm cho tiểu cô nương bàn bên cạnh tỏ vẻ xem thường.
Tiểu Thất lấy tay áo lau lau, thì thà thì thầm: “Tứ đại kim cương lưỡng đại hộ pháp, Ô Y Giáo cũng có bát đại tiên nhị hộ pháp. Hắn phải chăng chính là đại sư huynh nên mới đem Ô Y Giáo bộ bàn đến quan nha này?
Đối phương nói: “Thủ hạ của Thi đại nhân, tứ đại kim cương “Kim Trung Báo Quốc”, chính là Đinh Kim, Lý Trung, Trần Báo, An Quốc, võ công đều là thiên hạ vô địch, bất cứ kẻ nào cũng không phải đối thủ của bọn họ.”
Tiếp theo lại có người chen vào: “Còn có còn có một người vô cùng mưu trí, sư gia Nam Hương Nam đại nhân, thông minh tuyệt đỉnh, vô luận là mánh khóe tiểu nhân nào không thể qua được pháp nhãn của ngài.”
“Lại có nhi tử của Thi đại nhân, Thi Tiểu Hắc, Tiểu Đầu Nhi này có phương pháp khám nghiệm tử thi độc nhất vô nhị, vô luận ngươi chết chìm, ngã tử, lặc tử, thắt cổ, hay sặc nước miếng mà chết, hắn chỉ cần ngắm liếc một cái, liền biết tường tận là chết thế nào, ai cũng không thể làm giả.”
Cũng bởi sự tích nha môn, quán đậu tương nho nhỏ đột nhiên xôm tụ hẳn lên, ai ai cùng tán dương Thi đại nhân cùng Tứ đại kim cương nghĩa bạc vân thiên, trừng gian trừ ác, cuối cùng tất thảy hùa cùng nhau hát ca kính ngưỡng: “Được Thi đại nhân cùng Nam Hương tiên sinh cai trị, Quy Nghĩa huyện ta thật sự là thiên- hạ- thái- bình a…”
Tiểu Thất nghe được không khỏi choáng voáng.
Như… như thế là đại hảo nhân được người người kính ngưỡng, hắn không thể nào là tiền ma giáo giáo chủ Lan Khánh, Lan đại sư huynh, vô tác bất ác, thấy người là giết.
“Hắn hẳn không phải.” Tiểu Thất xì một tiếng.
Có lẽ trên đời thật sự có chuyện trùng hợp, hắn chỉ là một tiểu hỏa tử trẻ tuổi mang bộ dáng giống hệt đại sư huynh.
Huống chi sư huynh năm nay cũng… Tiểu Thất bấm chỉ tay tính toán…
Kẻ kia hơn hắn hai tuổi, năm nay cũng hai mươi chín, da mặt hẳn phải lỏng lẻo nhão nhão, không thể mịn màng như Thi Tiểu Hắc tối qua được.
Lúc này giữa đám người đi đi lại lại bỗng truyền dến một tiếng hét lớn: “Đứng lại, đạo tặc Ngô Tam, theo ta quay về nha môn!”
Thanh âm quen thuộc làm cho Tiểu Thất vội vàng quay đầu lại, kết quả liền thấy một mảnh hắc vân lay động sượt qua mắt.
Tất cả phố chợ hưng phấn gieo hò: “Tiểu Hắc đại nhân đi bắt kẻ trộm”
“A, đó là kẻ chuyên đả kiếp cùng nhân, đạo tặc Ngô Tam. Tiểu Hắc đại nhân, ngài đem tên ác tặc này trói về nha môn.” Có người bắt đầu vỗ tay cổ vũ.
Đầu bánh quẩy trong tay Tiểu Thất rụng xuống mặt đất, hắn mông lung suy nghĩ, như thế nào trùng hợp đến vậy, vừa nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến.
Tiểu Thất mục kích bộ dáng cùng đại sư huynh mười phần tương tựa kia dụng khinh công trác tuyệt lẻn đến phía sau một gã đại hán, vươn tay túm lấy áo đối phương, kéo ngược trở lại, khiến gã đại hán ngã ngửa xuống đất, tiếp theo hắn lấy sợi dây thừng quấn quanh thắt lưng, thoăn thoắt trói gô đối phương, buộc thành khối nhục tống, dường như không cách chi nhúc nhích.
Cái người giống đại sư huynh kia vừa ngẩng mặt lên, mày liễu khiêu một cái, đôi mắt phượng tinh mảnh hướng Tiểu Thất nhìn lại.
Tiểu Hắc nhìn Tiểu Thất đến sững sờ, trong mắt còn lóe lên vẻ nghi hoặc, tựa hồ suy nghĩ xem vì cái gì tù nhân trong đại lao hảo quan cư nhiên chạy ra đường cái, còn ngang nhiên ăn đậu tương.
Tiểu Thất hít sâu một hơi, lập tức từ trong người lấy ra mấy đồng tiền bỏ trên bàn, sau đó quay đầu trở lại.
“Người bên kia, đứng lại cho ta!” Đối phương lập tức vọt đến chỗ hắn.
“Nãi nãi cá hùng, ngốc mới đứng lại cho ngươi bắt.” Tiểu Thất chạy về hướng cửa thành. Cứ trốn thoát khỏi tình hình này rồi nói sau, nếu không lại bị bắt về cái lao phòng không thấy ánh mặt trời kia, lại bị tra xét cực khổ.
***
Mặc dù Tiểu Hắc đại nhân khinh công không thấp, nhưng Tiểu Thất nào có kém gì.
Hai người bọn họ một trước một sau chạy dọc con đê ngoại thành, Tiểu Thất liều mạng đào tẩu, thỉnh thoảng quay đầu nhìn lại, nhưng Tiểu Hắc vẫn đuổi sát phía sau hắn không ngừng nghỉ.
Tiểu Thất chạy suốt nửa canh giờ, nghĩ thầm, cứ như vậy không mệt chết thì cũng gãy chân. Hắn tròng mắt đảo quanh, đột ngột tự lấy chân trái vấp chân phải, sau đó “ai nha” một tiếng ngã nhào xuống đất.
Tiểu Hắc đương nhiên không bỏ qua cơ hội này, lập tức liền hướng sau gáy Tiểu Thất đánh một chưởng.
Ai ngờ, Tiểu Thất đột nhiên xoay người đối mặt Tiểu Hắc, rồi sau đó vươn chân mãnh mẽ đá tới, đạp trúng giữa ngực Tiểu Hắc.
Tiểu Hắc không kịp đề phòng cả người bay xa vài thước, lộn hai vòng, nhất thời không đứng dậy được.
Tiểu Thất thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm cuối cùng có thể trốn thoát, không nghĩ tới mới xoay người chạy hai bước, sau lưng đã truyền đến một tràng cười xa lạ don ngót.
“Hách hách hách, lão tử may mắn cởi được dây thừng, liền mau chóng bám theo ngươi, Thi Tiểu Hắc, ngươi ở Quy Nghĩa huyện nhiều lần phá hư chuyện tốt của ta, lúc này lại chết trong tay ta.”
Tên đạo tặc Ngô Tam mới vừa rồi trên đường cái bị Tiểu Hắc buộc gô thành bánh chưng, không biết như thế nào lại thoát ra được, trên tay cầm một thanh đại đao toan chém ngang cổ Tiểu Hắc.
Đại đao kia vung lên tỏa lam quang, không biết là bôi cái gì lên, Tiểu Thất trông thấy, lập tức bổ nhào tới ngăn hắn lại.
Kết quả người nọ thật không giống với dáng vẻ bên ngoài, đao pháp mau lẹ sắc bén, vẽ lên bên mặt Tiểu Thất một vết chém chuẩn xác, lập tức máu tươi rầm rập tuôn ra.
“Tiểu tử, đường ngươi ngươi cứ đi, đừng làm vướng bận ta!” Ngô Tam quát lớn.
Tiểu Thất lau vết máu trên mặt, thấy huyết sắc biến thành màu đen, hoảng loạn, yếu ớt nói: “Ta là một tên khất cái, nói cái gì cũng không phải. Nhưng ngươi là loại đạo tặc gì mà trên đao còn có độc?” Nãi nãi cá hùng, cư nhiên lại như vậy trúng chiêu.
“Tên khất cái, ngươi là người của Cái Bang?” Ngô Tam ngẩn người.
Tiểu Thất nhổ một miếng, tính nhẫn nại đều bay biến. “Ngươi lại sai rồi. Đại gia ta làm khất cái, ai nói tên khất cái nào cũng nhất định là Cái Bang, ăn mặc rách rưới không có nghĩa đại gia là Cái Bang, đại gia ta không thể là một tên tiểu khất cái đơn thuần sao?”
Lúc này Tiểu Hắc đã xoa ngực gượng đứng dậy, Tiểu Thất thấy đối phương vô sự, lập tức đem Ngô Tam trả lại cho hắn, bản thân thì hướng bên cạnh rời đi.
Hắn ở trong ngực móc đông móc tây, phát giác ruốt cuộc không có mang theo giải độc đan, hay là ông trời thật sự phải diệt hắn, không, phải nói là đại sư huynh phải diệt hắn, mỗi lần chạm mặt người này đều không có chuyện gì tốt.
Khi còn nhỏ lần đầu tiên giúp người này liền hại chính mình thua lỗ khuôn mặt, lúc sau không cần phải nói, ghi ra đến một đống thối nát, hiện giờ lại là thay hắn lãnh một đao độc.
“Cũng không biết là độc gì, ép không ra… Quên đi, giờ cứ tìm một chỗ không người chữa thương.” Tiểu Thất vừa đi vừa tự nói với mình.
Ngô Tam còn muốn đuổi theo Tiểu Thất, lại phát giác sau lưng một trận gió lạnh ập tới. Ngô Tam sửng sốt, lập tức quay đầu lại phản thủ một đao, nhanh chóng hướng vai Tiểu Hắc hạ xuống.
Tiểu Hắc nghiêng người tránh, đôi môi cong duyên dáng vẽ nên ý cười, tức thì hai ống tay áo bằng hắc trù căng lên, quanh thân khí thế tăng vọt, khí lực từ ngón tay hắn hướng mặt đao bắn ta, “đanh” một tiếng, cây đao gãy thành hai khúc, đoạn đao rơi ra bay lên, trực tiếp xẹt qua cổ Ngô Tam.
Ngay sau đó, Ngô Tam ngã xuống đất run rẩy, bộ mặt dữ tợn đáng sợ trong chốc lát không còn nhúc nhích.
Tiểu Thất quay đầu lại, thấy cảnh này, cả người đều sửng sốt.
Tuy đã chứng kiến nhiều cảnh sinh tử, nhưng trong nháy mắt lấy đi tính mạng người ta mặt vẫn không hề đổi sắc, hắn cho tới bây giờ chỉ biết một người.
“Đại, đại, đại sư huynh…” Tiểu Thất kinh hoàng gào thét.
Người kia đứng trước mặt hắn, lộ ra ý cười thật sâu giống như đúc nhiều năm trước, chăm chăm nhìn hắn.
********************************************
Chú giải:
*hùng: con gấu, nãi nãi: bà nội. Nãi nãi cá hùng: Gấu của bà nội, bà nội gấu
*bức thượng Lương Sơn: bất đắc dĩ phải làm. Câu chuyện những người như Tống Giang, Lâm Xung trong Thuỷ hử, do bị quan phủ áp bức, phải lên Lương Sơn tạo phản. Sau này dùng ví với việc vì bị ép quá nên phải làm một việc gì đó
*cảnh tử: gáy
*diện mục khả tăng: mặt mày khó ưa
*tòng thiên nhi hàng: trên trời giáng xuống
*trạc: vòng tay
*đả kiếp cùng nhân: hiếp đáp người nghèo
*nhục tống: thịt ép. Khi làm bánh chưng thịt bị nhồi trong cùng, bên ngoài là đậu và gạo ép chặt lấy
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT