Đêm nay, hai người nói chuyện câu được câu không, chuyện cũ năm xưa không nhắc tới lần nữa. Tiểu Thất nói vòng nói vo, cùng Lan Khánh nói hết chuyện thiên văn địa lý lại đến chuyện cha hắn ở nha môn. Cuối cùng Lan Khánh thấy phiền phức, hơn nữa đã mệt mỏi liền không trả lời câu hỏi Tiểu Thất, ngả đầu lên đống cỏ khô ngủ.

Lan Khánh đã say giấc, Tiểu Thất cũng thiêm thiếp ngủ.

Có thể bởi điều còn canh cánh trong lòng bao lâu nay đã nói được cho người kia nghe, tâm tình nhẹ nhõm, Tiểu Thất ngủ rất say. Ngày hôm sau, khi hắn tỉnh lại đã thấy Lan Khánh đang đứng ở cửa động, chuẩn bị ly khai.

“Sư huynh, chờ ta!” Tiểu Thất ngáp dài, xoa xoa mắt, đấu tranh mấy lượt mới đứng lên đuổi theo Lan Khánh.

“Về sau, những lúc không có người ngoài, ngươi có thể gọi ta là sư huynh, nhưng khi có người, ngươi phải kêu tên ta.” Lan Khánh nói.

“Tuân lệnh!” Tiểu Thất mang theo khuôn mặt ngái ngủ cười sang sảng, lộ ra hai cái răng nanh nho nhỏ.

Lan Khánh nhìn khuôn mặt người này ngơ ngẩn cười, trong lòng trỗi lên tư vị là lạ, nhưng chỉ trong chốc lát liền xoay người rời đi, không nghĩ đến nữa.

Tiểu Thất còn chưa tỉnh ngủ, lẽo đẽo theo Lan Khánh xuống núi.

Đi a đi a, Tiểu Thất vừa ngáp dài vừa nghĩ rốt cuộc đã có ngày nào hắn ngủ no đến vậy chưa?

Hắn rõ ràng rất thèm ngủ, nhưng một ngày không thể nằm đến ba canh giờ, luôn thường vì một chuyện gì đó chạy ngược chạy xuôi, còn phải ăn ngủ nơi hoang dã.

Ngẫm lại mới thấy số mình thật khổ.

“Ai, sư huynh, ngươi muốn ăn gì không? Bên ngoài nha môn có quán bán bánh nướng không tồi, ta ăn bánh trước rồi mới trở về, ngươi thấy thế nào? Tiểu Thất hỏi.

Lúc này, Lan Khánh đi đằng trước hắn đột nhiên dừng lại, Tiểu Thất không kịp thu thế, cái mũi đập vào lưng Lan Khánh. “Làm sao vậy, cư nhiên ngừng lại?” Tiểu Thất vội vàng hỏi.

“Hừ!” Lan Khánh đặt ngón tay bên môi, ra hiệu không được vọng động.

Lan Khánh rón rén đi tới trước, Tiểu Thất cẩn thận theo sau. Hắn cùng Lan Khánh lẻn vào sau bụi cỏ, nhẹ nhàng đẩy đám cỏ dại cao cao hai bên.

Trước mặt lúc này hiện ra một cảnh tượng làm cho Tiểu Thất cả đời cũng không thể quên.

Trước bụi cỏ là một khoảng đất trống, giữa khu đất lố nhố hơn mười con heo rừng lớn nhỏ đang hầu hầu kêu, răng nanh trên đầu đều dài đến mức người ta phải sợ hãi, mỗi con cơ hồ to gấp ba bốn lần heo nhà, hơn nữa lại tụ lại một chỗ xôn xao. Tiểu Thất nhìn chúng, run như cầy sấy.

Hắn đang tính giật nhẹ ống tay áo Lan Khánh, kêu Lan Khánh nhanh rời đi, không nghĩ tới vừa ló đầu qua, má ơi, ánh mắt đại sư huynh toàn bộ phát sáng, ngay cả mặt đất xung quanh dường như cũng sáng choang lên, chằm chằm nhìn hơn mười con heo rừng hung mãnh.

“Sư… sư huynh!” Tình thế này giống như hắn thấy mỹ nhân, xúc động đến chảy nước miếng, chỉ hận không thể ngay lập tức chạy tới.

Lũ heo rừng này đang ở địa bàn tranh giành sủng thiếp, mỗi con miệng sùi bọt mép, răng nanh lộ hung quang, cúi đầu phun phì phì.

Trong đó có một con nhịn không được gây rối trước, đàn heo lập tức phóng tới, cắn cắn táp táp, đánh đánh đâm đâm.

Lan Khánh đột nhiên chạy ra ngoài, tốc độ nhanh như bay làm Tiểu Thất trở tay không kịp.

“Sư huynh a…” Tiểu Thất đau đầu kêu lên.

Hắn nhìn Lan Khánh gia nhập vào cuộc chiến, không chỉ xông pha mà còn đánh tới cắn tới. Tiếng heo kêu vang vọng tận mây xanh, thảm thiết, vô cùng thảm thiết…

“Nãi nãi a…”

Tiểu Thất ở sau bụi cỏ run rẩy.

Cư nhiên lại há miệng cắn heo rừng, cắn đến máu heo đầm đìa, chính hắn lại còn mở to một miệng đầy máu, ánh mắt phát sáng, đuổi lũ heo chạy toán loạn.

“Hầu… hầu… hầu… hầu…” Heo rừng vừa chạy trốn vừa kêu la.

Tiểu Thất cảm thấy chính mình muốn té xỉu.

Tối hôm qua còn thấy Lan Khánh tẩu hỏa nhập ma không nghiêm trọng lắm, như thế nào hôm nay toàn bộ phát cuồng?

Cuối cùng, Lan Khánh thu được một núi heo, Tiểu Thất đứng ở bên cạnh ba hồn bảy vía bay biến không trở lại.

Lan Khánh chọn một con heo đại vương lớn nhất to nhất khênh lên, quay trở lại, phát hiện Tiểu Thất đang nhìn thẳng hắn, lập tức lui vài bước, nói: “Cái to nhất này là của ta, một mình ta ăn. Ngươi muốn ăn thì tự mình lựa cái lớn thứ hai mà lấy.”

“…” Miệng Tiểu Thất mở thật lớn.

“Còn không đi?” Lan Khánh quát một tiếng, thực sự cho rằng người này định đoạt heo của hắn.

“Vâng là là…” Tiểu Thất giống như một tiểu túc phụ nghe lời, khiêng một con heo tràn đầy nước miếng và vết răng Lan Khánh cắn trở lại. Sau đó Lan Khánh mới hài lòng quay người đi xuống chân núi.

Lúc này, trong đám thi thể heo rừng, một con heo con đen sì đột nhiên vọt ra, thấy bóng Tiểu Thất liền kêu hầu hầu hầu.

Tiểu Thất không để ý tới nó, chân tay run rẩy đi theo Lan Khánh, một mình kéo heo chậm rãi hướng về thị trấn.

Con heo con kia vẫn hầu hầu kêu, gắt gao đi sau lưng Tiểu Thất, cùng hắn trở về.

***

Khoảng giữa trưa, Tiểu Thất cùng Lan Khánh trở lại nha môn, Lan Khánh đem heo phóng như bay vào giữa đình, há miệng đầy máu toan cắn một miếng.

Tiểu Thất vội vàng kéo con heo ly khai, đối diện với ánh mắt tức giận của Lan Khánh, hắn nói nhanh: “Heo này ăn sống cũng tốt, nhưng nếu ngươi để ta đem củi lửa ra nướng, khẳng định còn ngon hơn nhiều!”

Lan Khánh chỉ khoanh tay, liếc mắt nhìn Tiểu Thất giúp hắn chuẩn bị, phân tách nội tạng heo, đốt lửa nướng heo rừng. Tiểu Thất nhanh nhẹn đem hết thảy làm cho tốt, đến khi mùi thơm bao trùm nha môn, người làm công ai ai cũng thèm nhỏ dãi, hắn không cam lòng bị Lan Khánh hiếp bức mới đem heo nướng chín khiêng về.

Heo đại vương đương nhiên tiến cống cho Lan đại giáo chủ, còn heo nhị vương đem phân phát cho nha dịch cùng quản lý lục phòng.

Món lòng heo Tiểu Thất vốn muốn mang đến phòng bếp cho Tiểu Lan Hoa, ai ngờ Lan Khánh đang ăn, đột nhiên chạy tới trước mặt Tiểu Thất.

Tiểu Thất đang cầm đám ruột cùng nội tạng đầm đìa máu, tiến cũng không được, thối cũng không xong.

“Sư huynh còn có chuyện gì a? Heo kia ăn không đủ sao? Ăn không đủ ta bảo đầu bếp nấu canh phổi heo cho ngươi uống. Người ta nói lấy hình bổ hình, ăn gì bổ nấy.” Tiểu Thất mặt ngoài cười nói, trong lòng không ngừng chỉ trích: “Để ngươi đỡ phải vô tâm vô phế, đem sư đệ của mình làm nhục.”

Lan Khánh nhìn đám nội tạng, hỏi: “Mật! Mật heo là cái nào?”

Tiểu Thất liếc nhìn một khối đen đen trong tay, cong miệng nói: “Này, là cái này.”

Lan Khánh cầm vật kia lên, không thèm giải thích liền hướng miệng Tiểu Thất nhét thẳng vào. Tiểu Thất sợ tới mức món lòng rơi khỏi tay, liều mạng giãy giụa thối lui. Kết quả, hai người ngã xuống cùng một chỗ.

Lan Khánh đè chặt Tiểu Thất xuống mặt đất không cho nhúc nhích, tiếp theo hắn bóp túi mật heo, toàn bộ trút vô miệng Tiểu Thất.

Mật heo vừa tanh lại vừa đắng, không chỉ khoang miệng Tiểu Thất mà ngay cả xoang mũi đều bị dịch mật xâm chiếm, sặc đến mức ho ra nước mắt.

Những người khác đứng một bên, dùng ánh mắt thương hại nhìn Tiểu Thất.

Tiểu Đầu Nhi của bọn họ thông thường cứ hai ba ngày lại nổi điên một lần, có khi tha gà tha vịt tha trâu trở về, có khi tha hươu tha hổ tha gấu trở về, thường thường hắn không hài lòng ai hầu hạ, sẽ đè xuống đánh, trút mật heo thế này vẫn còn tốt chán. Mật heo thanh nhiệt giải độc, đối với thân thể trăm điều lợi, không điều hại a!

Bắt Tiểu Thất uống xong chỗ mật ghê rợn kia, Lan Khánh mới bò dậy.

Hắn toét miệng cười: “Lấy hình bổ hình, bởi vì ngươi không can đảm cho nên mật heo ta không hưởng, toàn bộ đều lưu lại cho ngươi.” Ánh mắt hắn phát sáng, lại nói: “Còn lại một túi ngươi buổi tối nhớ ăn, phải ăn sống, ăn sống mới là đại bổ a!”

Nói xong hắn liền quẹt quẹt vết mỡ heo trên miệng, vui vẻ nhảy nhót đi tìm cha hắn cùng sư gia.

Lan Khánh vừa rời đi, Tiểu Thất lập tức cuồng nôn, vừa nôn vừa căm giận: “Lan Khánh, ngươi là đồ ác nhân, vô tâm vô phế. Đại gia ta đối tốt với ngươi, ngươi lại đối với đại gia ta như vậy! Cứ tiếp tục để ngươi ức hiếp, không cần tới ba năm, đại gia ta trong vòng một năm sẽ bị ngươi bức tử!”

Tiểu Thất run run, không được, tối này phải nghĩ cách, rời khỏi nơi này trước rồi nói sau.

***

Chạng vạng tối, tà dương nhuộm đỏ trời tây, nội nha vang lên ba tiếng gõ mõ, đã đến thời gian nha môn đóng cửa nghỉ ngơi.

Tiểu Thất tắm rửa sạch sẽ, cả người hương thơm ngào ngạt, tay cầm bình ngọc lưu ly đen, cúi đầu suy tư.

Hắn đứng ở trong sân nghĩ không biết có nên giải thích rõ lai lịch của mình với huyện thái gia, đem bình thánh dược, dùng điều trị kinh mạch do thần y sư đệ ủy thác mình đưa cho đại sư huynh, giao lại cho huyện thái gia, để người này cho đại sư huynh đều đặn uống nhằm bảo toàn tính mạng.

Năm đó ở Yến Đãng Sơn, bát sư đệ nói với hắn rằng đại sư huynh chỉ còn ba năm vận mệnh. Hắn không dám quên, đêm qua hắn đã lén đổ thuốc bột không mùi không vị lên gà nướng đưa cho Lan Khánh.

Chỉ là hiện giờ hắn phải đi, việc này không thể không giao lại cho người khác.

Tiểu Thất hạ quyết tâm, đang chuẩn bị đi đến trạch viện huyện thái gia cư ngụ, đột nhiên trước mặt tối sầm, vài gã cưỡi ngựa cao to chặn đường hắn.

Tiểu Thất ngẩng đầu, mở to mắt hỏi: “Các vị có gì chỉ dạy?”

Đứng chắn trước mặt Tiểu Thất không phải ai xa lạ mà chính là “Tứ đại kim cương” Kim Trung Báo Quốc của Quy Nghĩa huyện nha.

Bốn người này nhìn chằm chằm Tiểu Thất, ánh mắt bốc hỏa khó chịu, như thể muốn đem hắn đốt thủng vài lỗ. Đinh Kim cầm đầu mấy người kia, tiểu đầu này bộ dạng mặt dài miệng chuột, mở miệng nói trước: “Tiểu tử, ngươi mới tới có gì không hiểu phải hỏi, đừng có phá nha môn quy củ!”

Tiểu Thất dừng một chút rồi cười với Đinh Kim.”Cái gì quy cái gì củ? Ngươi nói ta không hiểu?”

Lý Trung là kẻ thật thà hiền lành hơn, nghe Tiểu Thất hỏi vậy bèn giải thích: “Nha môn quy củ chính là: không thể một mình cùng Tiểu Đầu Nhi ở bên ngoài tuần phố làm việc hoặc qua đêm!”

Trần Báo ưỡn ngực, hừ lạnh một tiếng không mấy khách khí: “Tiểu Đầu Nhi là bảo bối của nha môn chúng ta, hắn đơn thuần lại khờ dại, cũng không hiểu được lòng người hiểm ác, ngươi mới tới, đừng tưởng rằng có cơ hội tiếp cận Tiểu Đầu Nhi liền dán chặt lấy hắn, Tiểu Đầu Nhi đi tới chỗ nào, ngươi cũng theo tới chỗ đó.”

“A?” Tiểu Thất miệng mở lớn không khép lại nổi.

Đơn thuần lại khờ dại? Không hiểu được lòng người hiểm ác? Kẻ bọn họ nói và người hắn nghĩ đến là một sao?

An Quốc bộ dạng lưng hùm vai gấu, thân hình cường tráng, đến tiếng nói cũng lớn, hắn hướng Tiểu Thất quát: “Tiểu tử, ngươi đừng giả ngu giả ngờ. Đêm qua sau khi Tiểu Đầu Nhi chạy ra ngoài giải sầu, ngươi liền không thấy tăm hơi đâu, mấy người bọn ta tìm các ngươi cả đêm, hôm nay lại thấy ngươi cùng Tiểu Đầu Nhi trở về.”

An Quốc thiếu kiên nhẫn, nắm chặt vạt áo Tiểu Thất, cả giận nói: “Nói! Hai người các ngươi qua đêm bên ngoài, ngươi đối với Tiểu Đầu Nhi, có hay không vượt quá giới hạn?”

Tiểu Thất vội vàng nói: “Không có không có, một chút cũng không có!”

Trần Báo không tin.”Lão tử thấy ngươi thúi lắm, Tiểu Đầu Nhi nhà ta đẹp đến vậy, ai thấy đều muốn động tay động chân.”

Tiểu Thất lắc đầu: “Ta không! Ta thì không!”

“Nhưng trong lòng ngươi chính là có tơ tưởng?” Đinh Kim nheo mắt hỏi.

“Nghĩ cũng không dám nghĩ, tưởng cũng không dám tưởng!” Tiểu Thất mãnh liệt lắc đầu giống như đánh trống bỏi.

Lan Khánh hiện giờ tuy rằng tẩu hỏa nhập ma, thần trí không rõ, nhưng ánh mắt dường như thấu rõ lòng người, ngẫu nhiên nói đến đạo lý cũng rành mạch rõ ràng.

Thường thường chỉ cần bị hắn vọng liếc mắt một cái, Tiểu Thất liền chống đỡ không được mà lùi sau mấy bước, đầu óc cũng không bị sét đánh hư, nào dám đối với người nọ có tâm tư kia.

Chẳng lẽ lại ngại mệnh còn chưa đủ khổ?

“Tóm lại một câu…” Lý Trung thở dài, sâu xa nói: “Tiểu Đầu Nhi là nha môn bảo bối. Ta nhìn ngươi rất chướng mắt, nếu có tâm tư kia, nhất thiết không được hướng tới Tiểu Đầu Nhi nhà ta. Bằng không, như chúng ta đã thương lượng, sẽ đem ngươi loại bỏ. Trong nha môn nhiều người đều đã như vậy, loại sạch là tốt hết!”

“Khụ...” Tiểu thất ho khan, “Ta có thể hỏi, “loại bỏ” là làm sao?” Hắn nói.

“Là rút sạch tâm tư kia, ngươi cho là loại cái gì?” Trần Báo nhìn Tiểu Thất khinh thường, như thể khẳng định hắn trong lòng có tư tưởng xấu xa.

“Ai…”

Tay An Quốc còn siết chặt vạt áo Tiểu Thất, Tiểu Thất bị nắm đến ngạt thở, ngón tay nhẹ nhàng chụp lấy xương tay An Quốc, rồi sau đó ấn mạnh vào huyệt đạo nơi cổ tay, sức lực của An Quốc lập tức bị tiêu trừ, Tiểu Thất hai chân nhẹ nhàng thuận thế hạ xuống đất.

“Các ngươi đang làm cái gì?” Từ đầu khác của sân trong đột nhiên truyền đến một thanh âm, mọi người quay lại, phát giác Lan Khánh không biết từ khi nào đứng cách đó một khoảng, mang theo một chút ý cười vô định nhìn bọn họ.

Tiểu Thất lập tức nói: “Không có gì, luận bàn võ công mà.”

Lý Trung lập tức đem hai tay An Quốc giấu sau lưng, nghĩ như vậy có thể tiêu hủy chứng cớ.

Lan Khánh hừ một tiếng, nói: “Cha gọi toàn bộ các ngươi đến thư phòng, nhanh lên!”

“Tuân lệnh!” Kim Trung Báo Quốc cung kính đáp, hướng Lan Khánh đi đến.

“Tiểu Thất, ngươi cũng đi!” Lan Khánh nói.

“A, ta cũng phải đi?” Tiểu Thất mắt mở lớn.

Kim Trung Báo Quốc cũng sửng sốt một chút. Huyện thái gia ban đêm còn triệu bọn họ tới thư phòng, chắc chắn là vì có chuyện rất trọng yếu cần thương lượng, mà chuyện trọng yếu trong nha môn, tại sao có thể để tên tiểu tử Trần Thất mới đến cùng tham dự?

“A cái gì a, ta không phải nói toàn bộ sao?” Thanh âm Lan Khánh có chút không kiên nhẫn. “Muốn ta qua xách ngươi đến thư phòng sao?”

“Úc!” Tiểu Thất nhảy hai ba bước, lập tức chạy vội tới bên đại sư huynh hắn.

Nhìn Tiểu Thất hướng hắn cười trừ, còn lộ ra cái răng nanh nho nhỏ sáng chói, Lan Khánh cũng không có phản ứng gì, chỉ thản nhiên nói: “Nhanh!” liền cùng người này sóng vai bước tới.

Bị bỏ lại phía sau, Tứ đại kim cương mắt long lên tức khí.

“Cư nhiên lại dựa gần như vậy!” Đinh Kim nói.

“Hừ, ta xem hắn với Tiểu Đầu Nhi tuyệt đối có cái tâm tư kia!” Trần Báo căm giận.

“A a, tay cũng đụng tay nữa, dâm tặc!” An Quốc phẫn nộ.

“Ai, chỉ là ta thấy Tiểu Đầu Nhi cũng có vẻ thích hắn.”

Lý Trung bị mọi người trừng mắt liếc xéo, nhanh chóng ngậm miệng lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play